Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1197: 1197: Đánh Tan Kẻ Địch 1




Ba người Vương Vinh Đình cầm trong tay nhạc khí, thả ra một cổ âm ba, kẻ địch nghe xong sắc mặt lộ vẻ dữ tợn, hoa chân múa tay, thất khiếu đổ máu mà chết.Vương Hiển Phân sử dụng hai hình thể Khôi lỗi thú thật lớn, điên cuồng công kích kẻ địch.

Khôi lỗi thú đao thương bất nhập.

Pháp khí hoặc pháp thuật đánh ở trên người Khôi lỗi thú, căn bản là không thể đả thương đến chúng nó, chỉ là lưu lại những vết trầy không nhìn thấy được.Vương Hiển Thịnh thả ra mấy trăm cơn Kim ban viêm trùng và một con Truy phong hổ.

Mấy trăm con Kim ban viêm trùng hóa thành từng mũi xích kim sắc tiến thỉ, bắn vào bề mặt linh quang hộ thể của kẻ địch, linh quang hộ thể ảm đạm xuống.


Truy phong hổ nhào tới, há mồm to ra, lập tức cắn vào linh quang hộ thể.

Một tiếng hét thảm thiết, đầu của kẻ địch bị Truy phong hổ cắn, máu tươi phun cao hơn một trượng, xung quanh toàn máu me.Thanh Liên ngũ tử khí thế như cầu vồng, phối hợp với chiến trận mà Vương gia đã nghiên cứu, lần lượt từng kẻ địch ngã xuống vũng máu.“Hừ, tưởng Vân Hải tông chúng ta không có người sao?”Một đạo thanh âm lạnh băng của cô gái chợt vang lên, một đoàn mây lớn từ xa bay đến, rất nhanh bay về phía bọn họ.Không quá bao lâu, bọn họ ngừng lại.

Vương Thanh Thiến chờ bốn Kim đan tu sĩ đứng ở trước mặt, hơn trăm tên đê giai tu sĩ đứng phía sau bọn họ.“Buồn cười.

Các ngươi xâm chiếm còn lý luận?”Vương Thanh Sơn giả bộ phẫn nộ nói, hắn đã dịch dung, đám người Trần Diễm cũng không nhân ra Vương Thanh Sơn.Hắn vốn tưởng rằng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sẽ ra mặt, không nghĩ tới toát ra ba Kim đan tu sĩ, cũng may tu vi đối phương cũng không cao lắm.Vương Thanh Thiến sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Hừ, các ngươi giết không ít đệ tử Vân Hải tông chúng ta.

Khoảng này nên tính toán như thế nào?”“Một khi đã như vậy, vậy không có gì đáng nói.

So tài thực hư thế nào, nơi này để cho tiểu bối luận bàn, chúng ta lên phía trước đánh.”Vương Thanh Thiến nói xong, hóa thành một đạo lam quang bay về trời cao.Vương gia khẳng định có thể sẽ không dễ dàng nhượng bộ, nhất định phải để cho Vương gia nhìn thấy lợi hại một chút.

Đây là đề nghị của Vương Thanh Thiến đề nghị, Trần Diễm mười phần đồng ý.Chỉ cần đả thương tu sĩ Kim đan Vương gia hoặc, là làm tu sĩ Kim đan Vương gia bị thương nặng, Vương gia có thể sẽ nhượng bộ, chiến sự cũng không tới mức phải mở rộng....Vương Thu Minh hóa thành một đạo kim sắc độn quang, đuổi theo Vương Thanh Thiến.

Bọn họ đương nhiên sẽ không thực sự đánh, chỉ là diễn trò.Vương Thanh Linh thả ra Băng phong giao, bay về phía trời cao.Đối thủ của nàng là một thiếu phụ váy xanh, Kim đan tầng bốn.Vương Thanh Linh giỏi về sử dụng linh thú, được danh hiệu Bách Linh tiên tử.


Hắc Viêm cung tự nhiên cũng góp nhặt tình báo về nàng.Thiếu phụ váy xanh thả ra một Cự mãng một đầu thân eo thô to, bên ngoài thân cự mãng có chút đường vân màu vàng, phun lưỡi rắn, nhào về phía Băng phong giao.Vương Thanh Linh không có thả ra linh thú khác, chủ yếu là nàng không có hai con Linh thú bậc ba, chỉ cần cuốn lấy đối phương thì tốt rồi.Đối thủ của Vương Thanh Sơn là Trần Diễm.

Trẫn Diễm đã biết được Vương gia có một gã kiếm tu, nhưng hắn chưa từng giao thủ qua với Vương Thanh Sơn, không biết lợi hại của Vương Thanh Sơn.Trần Diễm lấy ra một mặt lệnh kỳ màu đỏ, pháp quyết thúc giục, lệnh kỳ màu đỏ hào quang đạo trướng, hóa thành một mặt cờ tú màu đỏ hình quạ đen trông rất sống động, bốc lên từng tia hỏa diễm.Hai tay hắn nắm chặt phiên kỳ màu đỏ, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hồng quang chợt lóe, vô số ánh lửa đỏ chợt hiện lên, hắn liền liều mạng vung phiên kỳ màu đỏ.

Quạ đen trên mặt cờ màu đỏ hào quang đạo trướng, giống như là sống lại vậy, tiếng hô xé gió mãnh liệt, từng mảng hỏa nhuận màu đỏ bay ra, đổ ập về phía Vương Thanh Sơn.Vương Thanh Sơn sắc mặt như thường, kiếm quyết nhất kháp.

Bảy chuôi phi kiếm màu xanh bay ra, bảy chuôi phi kiếm màu xanh phoát ra một trận kiếm minh thanh trong suốt, hóa thành mấy ngàn kiếm ảnh mày xanh, đánh về phía hỏa nhuận màu đỏ.Hỏa nhuận màu đỏ bị vô số kiếm ảnh màu xanh đánh vỡ nát, hỏa diễm bốn phía, kiếm ảnh màu xanh nửa đường liền kết hợp nhất thể, hóa thành một thanh kiếm quang màu xanh dài trăm trượng, hướng thẳng về phía Trần Diễm.Trần Diễm nhướng màu, điên cường vung phiên kỳ màu đỏ, mỗi một lần vung thì có thể thấy được từng mảng lớn xích sắc hỏa lãng, nhiệt động xung quanh không ngừng tăng lên cao, mấy chục xích sắc hỏa lãng ở trên cao xoay tròn, hóa thành một hỏa nha màu đỏ hình thể thật lớn, đánh úp lại về phía kiếm quang màu xanh.Oành đùng đùng!Cự hình kiếm quang trảm hỏa nha màu đỏ vỡ nát.

Hỏa nha màu đỏ bạo liệt vỡ ra, hóa thành từng mảng hỏa diễm màu đỏ bao vây lấy kiếm quang màu xanh.Vương Thanh Sơn đang định bấm pháp quyết, thì trên đỉnh đầu hư không một hồng sắc cự thủ khổng lồ to hơn ba trượng đột nhiên hiện lên.


Hồng sắc cự thủ khổng lồ giống như là từ hỏa diễm màu đỏ ngưng tụ mà thành, tỏa ra sóng nhiệt ngập trời.

Chưa kịp vồ xuống, thì một đợt sóng nhiệt không thể ngăn được ập đến.Vương Thanh Sơn nhíu mày, liền kiếm quyết biến đổi.

Từng mảng kiếm khí lớn màu xanh từ trên người bắn ra, hóa thành một đạo kiếm quang hơn mười trượng, chém về phía hồng sắc cự thủ.Oành đùng đùng!Cự hình kiếm quang trảm hồng sắc cự thủ vỡ nát, hóa thành từng mản hỏa diễm màu đỏ, bao phủ Vương Thanh Sơn bên trong.“Trần sư huynh, ta đến trợ giúp ngươi một tay.”Một người nam thanh sam bay đến, dừng lại ở bên người Trần Diễm.Đối mặt với kiếm tu đầy đủ phi kiếm, bọn họ thật không dám sơ ý.Người nam thanh sam tế ra một thanh vũ phiến xanh nhạt, nhẹ nhàng nhất phiến, cuồng phong gào thét.

Một thanh sắc phong mãng dài hơn mười trượng đột nhiên hiện lên, nhào về phía đối diện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.