Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1241: 1241: Thượng Môn 1




Vương Minh Nhân thật rung động.

Lục Ngọc Hoàn vì muốn cứu sống Trần Dương, không tiếc giết hại đồng môn, đánh đổi con đường mình.“Nàng điên rồi, mọi người cùng nhay ra tay, giết nàng ta.

Lấy thi thể nàng trở về phục mệnh, nếu không thì sẽ có nhiều đồng môn bị ngộ hại.”Người nam áo bào lam trầm giọng quát, tay áo bào run lên, nước biển kịch liệt, từng đạo sóng biển cao đến vài chục trượng, hóa thành một bàn tay màu lam to, hung hăng chụp về phía Lục Ngọc Hoàn.Những người khác cũng đều ra tay, hoặc là tế là pháp bảo, hoặc là thi triển linh thuật, công kích Lục Ngọc Hoàn.Vương Minh Nhân nhất thời hơi do dự, tế ra một thanh hồng sắc phi đao, từ từ bay về phía Lục Ngọc Hoàn.Lục Ngọc Hoàng tế ra một hồng sắc phiên kỳ, thả ra từng mảng lớn hỏa diễm màu đỏ, hóa thành một hỏa tường màu đỏ thật lớn.

Nàng bấm niệm pháp quyết, trên người trào ra một mảng lớn ánh lửa màu đỏ, hóa thành một vòng hồng sắc kiêu dương lớn hơn mười trượng.Oành đùng đùng!Hỏa tường màu đỏ bị đánh trúng vỡ nát.

Lục Ngọc Hoàn biến thành hồng sắc kiêu dương cũng bị trảm vỡ nát, cả người biến mất không thấy.“Kiều dương độn linh thuật.

Môn linh thuật này tiêu hao pháp lực đặc biệt lớn.

Xem tu vi nàng, chạy đi không xa, phân công nhau truy.”Người nam áo bào lam nói xong lời này, bay về nơi xa.Mười người Vương Minh Nhân phân tán nhau, bay về nhiều phương hướng khác nhau.Chưa tới nửa canh giờ sau, Vương Minh Nhân bảy trở về, dừng lại trên hoang đảo.“Lục sư tỷ, ta biết ngươi đang ở trên đảo.


Chúng ta đuổi theo ngươi thời gian dài như vậy, với pháp lực của ngươi tuyệt đối chạy đi không xa.”Vương Minh Nhân đứng ở bên trong một sơn cốc hẹp hòi, nói vào một cái sông động cách đó không xa.Lục Ngọc Hoàn từ bên trong sơn động đi ra, sắc mặt có vẻ tái nhợt, vẻ mặt nàng kiên quyết nói: “Vương sư đệ, ta sẽ không trở về với ngươi.

Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là thả ta đi.

Chúng ta đã từng cộng sự với nhau, ta không muốn động thủ với ngươi.”Vương Minh Nhân khinh thở dài một hơi rồi nói: “Lục sư tỷ, ngươi làm như vậy có đáng không? Làm như vật chỉ là cắt đứt con đường cuả ngươi.”“Đáng? Ngươi có biết cảm giác khi một mình nhìn vào động phủ trống rỗng là gì không? Nếu là vì trường sinh mà lẻ loi một mình, ta nguyện không tu tiên.

Ta tu tiên là hy vọng cùng phu quân diện mạo tư thủ, không phải là vì một người nhìn vào động phủ trống rỗng.

Chẳng sợ ngươi tiến vào Nguyên anh kỳ, không ó ngươi cùng ngươi chia sẻ vui sướng, vậy thì có lợi ích gì?”Lục Ngọc Hoàn tự giễu cười, lớn tiến rít gào nói, thần sắc có chút dữ tợn.Vương Minh Nhân thần sác ảm đạm xuống, trầm ngâm nửa ngày nói: “Lục sư tỷ, ngươi hẳn là rõ ràng, một khi ngươi thi triển Hoàn dương thuật.

Mặc kệ là thành công hay không, ngươi đều bị hạ xuống Trúc cơ kỳ.

Dù sao cũng là việc làm nghịch thiên.

Hơn nữa, Trần sư huynh đã chết nhiều năm như vậy, ngay cả khi có Hoàn dương đan, tỷ lệ thành công cũng không cao.”“Chẳng sợ có một tia hy vọng, ta đều phải thử một lần.

Vương sư đệ, ngươi tha cho ta một mạng, nếu có kiếp sau, ta nguyện là trâu làm ngựa cho ngươi.

Thật sự, ta rất muốn cứu phu quân trở về.”Lục Ngọc Hoàn nức nở nói, vẻ mặt đầy nước mắt.

Nàng quỳ xuống, dập đầu Vương Minh Nhân.Vương Minh Nhân tu vi cao hơn so với nàng.

Pháp lực của nàng thật không có mấy, nếu thật sự đánh, nàng không có chút phần thắng nào.Vương Minh Nhân sắc mặt một trận bất định.

Hắn nhìn Lục Ngọc Hoàn quỳ trên đất, thở dài một hơi rồi nói: “Lục sư tỷ, ngươi đứng lên đi.

Ngươi vì Trần sư huynh mà ngay cả con đường của mình cũng không cần.


Ta có thể thả ngươi.

Nếu ngươi tin được ta thì hãy đi theo ta.

Với trạng thái của ngươi bây giờ, sớm hay muôn đều bị Tôn sư huynh bọn họ tìm được.”"Cảm ơn, Vương sư đệ, cảm ơn."Lục Ngọc Hoàn đứng dậy, nức nở nói.Vương Minh Nhân lấy ra một quả hồng sắc ngọc toa, chở Lục Ngọc Hoàn bay trở về.Nửa tháng sau, bọn họ xuất hiện ở một hòn đảo hoang tàn vắng vẻ, hòn đảo lớn mấy chục dặm, cây cối rất thưa thớt, linh khí mỏng.“Lục sư tỷ, nơi này mười phần hẻo lánh, ngươi an tâm thi pháp.

Ta cho ngươi hộ phápp, hy vọng ngươi có thể thành công.”Lục Ngọc Hoàn cắn môi cảm kích nói: “Cảm tạ Vương sư đệ, đại ân đại đức của ngươi, ta kiếp sau báo đáp.”Vương Minh Nhân khẽ thở dài một hơi, bay về nơi xa xa.Lục Ngọc Hoàn chạy đến một cái sơn động, chuẩn bị thi triển Hoàn dương thuật, làm Trần Dương sống lại.Theo như Vương Minh Nhân biết, pháp thuật khởi tử hồi sinh không hề thiếu, nhưng còn hạn chế rất nhiều.

Còn có rất nhiều tệ đoạn.

Hoàn hồn thuật và Hoàn dương thuật là hai loại nhiều người biết nhất.

Hoàn hồn thuật đề cập đến thuộc tính linh căn, giờ sinh ra, giờ chết đi, phải chăng có oan khuất hay không.

Có chút khác biệt, thi pháp đều thất bại.Hoàn dương thuật yêu cầu càng thêm hà khắc.

Người thi pháp tu vi chỉ có thể cái hơn người bị thi pháp.


Người bị thi pháp tu vi càng cao, xác xuất thành công càng thấp.

Mặc kêh thành công hay không, người thi pháp sẽ bị hạ xuống một cảnh giới.Hoàn hồn thuật cần nguyên thần hoàn hảo.

Trần Dương đã chết đi nhiều năm, nguyên thần đã sớm bị tán loạn.

Lục Ngọc Hoàn chỉ có thể thi triển Hoàn dương thuật.Ba ngày sau, buổi trưa canh ba, thời điểm dương khí tối thịnh.Vương Minh Nhân đứng trên một ngọn núi, nhìn xa xăm về chỗ sơn động Ngọc Hoàn.Trong sơn động, Lục Ngọc Hoàn khoanh chân ở trên đất, thi thể Trần Dương ở trên mặt đất, chín ngọn liên hoa đăng đốt lên, vây quanh bọn họ.“Phu quân, ta nhất định phải cứu sống ngươi.

Nếu mà không cứu sống ngươi, ta sẽ chết cùng ngươi, chúng ta sinh tử cùng nhau.”Lục Ngọc Hoàn ánh mắt kiên định.

Nàng cùng Trần Dương nhập môn cùng lúc, Trần Dương rất chiếu cố nàng, hai người tương thân tương ái, giúp đỡ vưới nhau.

Sau khi tiến vào Kim đan kỳ, vào ngày thành thân, hai người đồng thời thể, sinh tử gắn bó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.