Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1322: 1322: Xuất Chinh




“Đây là sách lược lão tổ tông định ra, chúng ta cứ phụng mệnh làm việc là được.

Chậm trễ đại sự của lão tổ tông, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm.”Một thiếu phụ váy xanh nhíu mày nói, giọng điệu lạnh nhạt.“Bạch tiền bối, Linh Nhi muội muội sao lại không tới? với tính cách của nàng, chuyện náo nhiệt như vậy không thể vắng mặt nàng đâu!”Một thanh niên áo đen ngũ quan tuấn lãng tò mò hỏi.

Hắn là Kim Đan kỳ Yêu tộc, cha mẹ là Nguyên Anh kỳ Yêu tộc.

Hắn vừa được sinh ra đã mang hình người.

Hắn là tộc nhân có huyết mạch tinh thuần.“Linh Nhi đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng, không có ở đây.

Ngươi nếu muốn tìm nàng, thì đến Thanh Khâu sơn tìm, hoặc cũng có thể chờ nàng trở lại.”Thiếu phụ váy xanh cười nói, nàng xuất thân Thiên hồ tộc, lãnh địa của Thiên hồ tộc ở Thanh Khâu sơn.“Ta đi Thanh Khâu sơn mấy lần rồi, nhưng mà không thấy nàng.

Vốn tưởng lần này có thể thấy mặt nàng, không nghĩ tới nàng không có ở đây.


Nàng sẽ không cố ý tránh mặt ta chứ!”Thanh niên áo đen nhíu mày nói, thần sắc có chút bất mãn.

Hắn là tộc nhân có huyết mạch xuất sắc nhất, không biết có bao nhiêu nữ yêu tranh nhau lấy lòng hắn.

Nhưng hắn chỉ thích Bạch Linh Nhi của tộc Thiên hồ.“Ta cũng không biết, nha đầu kia tính tình quật cường, lão tổ cũng rất thích nàng.

Nếu ngươi làm nàng tức giận, ta cũng không có cách.”Thanh niên áo đen đang định giải thích, một lão giả vóc dáng mập lùn vỗ vỗ vai thanh niên áo đen, răn dạy: “Được rồi, Huyết Quang, đây đều là chuyện tư, chiến sự quan trọng hơn.

Những chuyện khác, về sau hẵng nói.”“Đã biết, Thất thúc.”Thanh niên áo đen thành thật đáp ứng, lấy ra một cây kèn màu đen, nhẹ nhàng thổi lên.

Tiếng kèn trầm bổng vang lên, mấy chục vạn yêu thú giống như uống máu gà vậy, điên cuồng phóng tới Đào Hoa cốc, tốc độ cực nhanh.Mấy chục vạn yêu thú như thuỷ triều ào tới, người tu tiên Đào Hoa cốc như lâm đại địch.

Một lớp màn màu vàng đất chợt xuất hiện, che kín Đào Hoa cốc.

Bên ngoài Đào hoa cốc hoá thành lưu sa, vô số hạt cát bay lên, hoá thành một cự nhân với hình thể thật lớn, cầm đao kiếm trong tay, bổ về phía mấy vạn yêu thú....Thái Nhất tiên môn, một toà quảng trường đá thật lớn.

Sừng sững một toà cự tháp màu vàng rực rỡ, chân cự tháp chôn sâu vào lòng đất.

Mặt ngoài cự tháp trải rộng vô số phù văn huyền ảo, mơ hồ có thể thấy được ba chữ cái to Thái Nhất tháp.Cự tháp có ba mươi sáu tầng, có nhiều tầng linh quang lập loe, tựa như đại biểu cho điều gì.

Trần Hải Tân đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nghiêm khắc.Thái Nhất tháp là một món trọng bảo của Thái Nhất tiên môn, chuyên dùng để rèn luyện đệ tử Kim Đan kỳ.

Tầng ba mươi sáu có thể huyễn hoá ra năm con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ.Ánh mắt hắn gắt gao nhìn về tầng thứ hai mươi tám, tầng này có thể huyễn hoá ra yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ.Hắn phụ trách thao luyện ngàn đệ tử hơn nửa năm rồi, chủ yếu là phụ trách rèn luyện kiếm tu Kim Đan kỳ.Bên trong một toà đại điện rọng lớn, Vương Thanh Sơn và sáu kiếm tu Kim Đan kỳ bày ra kiếm trận, vây công một con cự hổ màu đen dài hơn mười trượng.

Cự hổ có ánh mắt màu vàng, lưng sinh tám cánh.Đây là Bát dực diễm hổ, là hạ phẩm yêu thú bậc ba, tương đương với người tu tiên Nguyên Anh kỳ.Cự hổ màu đen mình đầy vết thương, khí tức uể oải.Vương Thanh Sơn là Kim Đan tầng tám, những người khác là Kim Đan tầng sáu.


Bảy thanh phi kiếm linh quang lập loè vây quanh cự hổ màu đen, mơ hồ tạo thành một cái Thất tinh kiếm trận.“Đừng lãng phí thời gian, thi triển pháp thuật mạnh nhất công kích đi.”Vương Thanh Sơn hét lớn một tiếng, biến đổi kiếm quyết.Bởi vì quan hệ với Tiêu Diêu kiếm tôn, Vương Thanh Sơn có thể đảm nhiệm chức vị đội trưởng.

Sáu kiếm tu Kim Đan kỳ khác đều phải phục tùng mệnh lệnh của hắn.Sáu người khác đều bấm quyết, bảy thanh phi kiếm phù văn đại thịnh.

Đồng thời phát ra một trận tiếng kiếm minh trong suốt, vô số hư ảnh phi kiếm b ắn ra, chém tới hướng cự hổ màu đen.Vô số hư ảnh phi kiếm tụ tập lại một chỗ, hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm dài hơn mười trượng.

Lấy tư thái nghiêng trời lệch đất hung hăng chém về phía cự hổ màu đen.Cự hổ màu đen phát ra tiếng gầm giận dữ, phun ra một viên quang cầu màu đen thật lớn, nghênh hướng kình thiên cự kiếm.Quang cầu màu đen mỏng manh như giấy vậy, bị kình thiên cự kiếm trảm vỡ nát.

Kình thiên cự kiếm chém lên trên người cự hổ màu đen, trảm nó thành hai nửa.

Thi thể hoá thành nhiều điểm linh quang tán loạn giữa không trung.Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lộ ra chút vui mừng.“Rốt cuộc cũng giết được súc sinh này.Vương sư đệ, cũng nhờ ngươi chỉ huy, nếu không chúng ta chưa chắc có thể diệt sát yêu thú này.”Một cô gái váy lam ngũ quan tú lệ tán dương.

Ngay từ đầu, thời điểm Vương Thanh Sơn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng bọn họ còn không phục.

Vương Thanh Sơn cùng bọn họ luận bàn, không ai ngoại lệ, đều bại dưới tay Vương Thanh Sơn.


Đối với Vương Thanh Sơn tâm phục khẩu phục.“Ngô sư tỷ quá lời rồi, có thể diệt sát yêu thú này, là công lao của mọi người, không phải chỉ mình ta.”Vương Thanh Sơn khiêm tốn nói, cô gái váy lam gọi là Ngô Vân Nhi, nàng là đại đệ tử của Trần Hải Tân.

Không biết là do mưu kế của Trần Hải Tân, hay do nàng thật sự tâm phục khẩu phục.

Dù sao có cơ hội này, nàng cứ khen ngợi Vương Thanh Sơn, để hắn tự mãn với bản thân.Vương Thanh Sơn tự hiểu bản thân.

Nếu đấu sinh tử, hắn không nhất định là đối thủ của Ngô Vân Nhi.

Ngô Vân Nhi từ nhỏ lớn lên ở Thái Nhất tiên môn, thuở nhỏ bái làm môn hạ của Trần Hải Tân, tu tập kiếm thuật.

Nắm giữ nhiều môn linh thuật.

Luận bàn hắn có thể đấu thắng Ngô Vân Nhi, đấu sinh tử thì không nhất định..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.