Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1337: 1337: Hoàng Phú Quý Vơ Vét Của Cải




“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần xúc động, phải tránh công kích của người khác.

Ngươi cứ không vâng lời, còn may nhục thân của ngươi mạnh mẽ, khả năng khôi phục cũng nhanh.

Bằng không thì ngươi phiền toái rồi.”Vương Thanh Linh đem một ít linh cao màu trắng bôi lên vết thương của Băng Phong giao, mở miệng oán thầm.Băng Phong giao phát ra tiếng kêu tủi thân và ấm ức, tựa như đang kể mình tủi thân đến nhường nào.“Ta biết ngươi thấy ta bị thương nên tức giận, nhưng ngươi cũng không thể cứng rắn chống đối công kích của nàng! Dạy ngươi biết bao nhiêu lần rồi, trước dùng cái đuôi của ngươi đánh nàng ra.

Ở cự ly xa phóng thích pháp thuật.

Trước tiên tiêu hao yêu lực của nàng, không sai biệt lắm thì mới nhào lên cắn đầu của nàng.

Vảy cổ đều bị người ta đánh rớt, ngươi phẫn nộ cũng không thể như vậy.”Vương Thanh Linh một bên bôi thuốc trị thương cho nó, một bên thầm oán.Nàng đã xem Băng Phong giao như người nhà.

Có chuyện gì cũng nói cùng Băng Phong giao, nhưng Băng Phong giao không thể trả lời.Băng Phong giao hừ nhẹ một chút, há mồm cắn một con ngư yêu, nuốt vào trong bụng, trên mặt lộ ra vẻ mặt sung sướng.Vương Thanh Linh bôi tốt thuốc trị thương, tay phải vừa lật, bay ra một dải lụa màu trắng, bang bó tốt vết thương của Băng Phong giao.“Được rồi, ngươi hoạt động một chút, xem có thoải mái hay không.”Băng Phong giao bay lên trời cao, xoay quanh một cái.


Sau đó dừng trước mặt Vương Thanh Linh, giống như một bé ngoan, ghé vào trước mặt Vương Thanh Linh.Hai tay Vương Thanh Linh ôm lấy đầu Băng Phong giao, rồi nói: “Về sau không được như vậy nữa, biết chưa?”Băng Phong giao gật gật đầu, tựa hồ như nghe hiểu những gì Vương Thanh Linh nói.“Được rồi, ngươi tiếp tục ăn đi! Ăn nhiều một chút, đây đều là ngư yêu hệ băng, đối với thương thế của ngươi có ích.

Ta đặc biệt nhờ Tiền đạo hữu phái người bắt cho ngươi đấy.”Băng Phong giao mở ra mồm máu to, phun ra một mảng lớn hàn khí, đông lạnh toàn bộ ngư yêu.

Một ngụm nuốt vào, ghé vào trên mặt đất nhắm hai mắt....Đông Hoang, Thái Quốc.Thanh Diệp cốc là một trong năm đại phường thị của Thái Quốc.

Nơi này là một cứ điểm trữ vật tư, phụ trách tiếp đãi đội vận chuyển từ nơi này.

Thái Quốc chỉ là một tiểu quốc, Thanh Diệp cốc trữ vật tư không phải đặc biệt trân quý, chủ yếu là pháp khí đan dược của cấp thấp tu sĩ,… những tài nguyên tu tiên thường được sử dụng.Vì thuận tiện vận chuyển vật tư, bảy đại tiên môn ở các nơi thành lập cứ điểm trữ hàng.

Thanh Diệp cốc là một trong số đó.Lưu Chân là một trong ba Kim Đan tu sĩ toạ trấn Thanh Diệp cốc, phụ trách tiếp đãi các điều động sứ của các lộ.Bảy đại tiên môn đều không cường mua cường bán, Thanh Diệp cốc cung cấp vật tư, bảy đại tiên môn xuất ra linh thạch.

Nếu không như thế, thể lực tu tiên Thái Quốc sẽ không làm chuyện cố sức lấy lòng như thế này.Muốn con ngựa chạy phải cho nó ăn cỏ.Thanh Diệp lâu, Lưu chân đang ở cùng hai Kim Đan tu sĩ phẩm trà nói chuyện phiếm.

Trên mặt ba người đều nồng đậm vui mừng.Bọn họ lấy danh nghĩa bảy đại tiên môn, lấy tiếng bảo vệ nhân tộc, dùng giá tương đối rẻ thu mua vật tư tu tiên trong Thái Quốc.

Sau đó lấy giá hơi cao hơn bán cho bảy đại tiên môn.

Lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh, buôn bán kiếm được không ít tiền lời.“Lưu đạo hữu, chiêu này của ngươi thật diệu nha! Mấy cái phế vật tư của Vạn hoa cung chúng ta đã có thể kiếm được số tiền như thế này.

Cũng quá dễ kiếm linh thạch rồi, nếu có thể đánh mấy chục năm liền thì tốt rồi.”Một thiếu phụ váy xanh hơn ba mươi tuổi giơ lên ba ngón tay, cười nói.“Đánh không được bao lâu đâu, thật sự đánh lâu như vậy, đừng nói bảy đại tiên môn không chịu nổi.

Yêu tộc cũng không chịu nổi.

Đơn giản mà nói là vì tranh giành địa bàn, nghiêm khắc mà nói là muốn tiêu hao dân cư.


Hai bên đều chết một nhóm người, chiến sự sẽ chấm dứt.

Cơ nghiệp tiền nhân vất vả đánh hạ, yên ổn mấy trăm năm, hậu nhân đều muốn kiến công lập nghiệp.

Nếu không dậy chiến sự, bên trong cũng sẽ dậy khởi phân tranh.

Địa bàn là cố địng, tài nguyên tu tiên sẽ không nhiều ra, số lượng người tu tiên và yêu thú không ngừng tang lên.

Hiện có địa bàn đã không thể tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng dân cư.

Chỉ có thể dậy khởi chiến sự mới có thể quang minh chính đại tiêu hao một nhóm người.

Nhược nhục cường thực, đây là đạo lý từ trước đến nay không thay đổi được.”Lưu Chân cười nói.“Lưu đạo hữu nói lời này có lý, đại thiện.”Lưu Chân cười cười, đang muốn nói gì đó thì một trận tiếng tiêm minh dồn dập vang lên.

Lưu Chân lấy ra một mặt truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết.

Thanh âm dồn dập của người nam vang lên: “Lưu sư thúc, điều động sứ của Thái Nhất tiên môn đến.”“Thái Nhất tiên môn? Điều động sứ là ai? Sẽ không phải là Hoàng Phú Quý chứ?”Khoé miệng Lưu Chân có chút run rẩy, nhíu mày nói.“Hắc hắc, Lưu đạo hữu.


Đúng vậy, chính là Hoàng mỗ, lão phu phụng mệnh lệnh của chưởng môn Thái Nhất tiên môn vận chuyển vật tư.

Mong rằng Lưu đạo hữu phối hợp lão phu.

Nếu chậm trễ chiến sự, ngươi và ta đều không thể chịu được trách nhiệm.”“Trần sư điệt, các ngươi mời Hoàng đạo hữu đến đây đi!”Lưu Chân thu hồi Truyện tấn bàn, vẻ mặt u sầu: “Hai vị đạo hữu, xem ra chúng ta phải xuất máu rồi.”“Xuất máu? Thái Nhất tiên môn chẳng lẽ còn dám cường mua cường bán? Việc này nếu truyền ra ngoài, những người khác không phải sẽ lạnh lòng sao?”Thiếu phụ váy xanh nhíu mày nói.Lưu Chân cười khổ một tiếng rồi nói: “Không phải Thái Nhất tiên môn, là Hoàng Phú Quý.

Lát ngươi sẽ biết.”Không qua bao lâu, ba người Hoàng Phú Quý xuất hiện ở trước mặt Lưu Chân.Hoàng Phú Quý phụ trách áp giải vật tư tu tiên tu sĩ cấp thấp thường dùng.

Pháp khí, phù triện,… mấy thứ này tiêu hao khá lớn tài nguyên.

Ngoại trừ Thái Nhất tiên môn ra một quyền, thời điểm khắp nơi trữ vật tư.

Ba người Hoàng Phú Quý cần mua không ít, trên người bọn họ mang theo hơn trăm vạn linh thạch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.