Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1347: 1347: Bạch Linh Nhi Chi Uy




Vạn Quỷ cốc đại sư huynh là Phương Mộc số lượng bằng hữu không nhiều, Bạch Linh Nhi sát hại không ít Nhân tộc tu sĩ.

Về công về tư, Phương Mộc đều hy vọng Bạch Linh Nhi đền tội.Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi liếc nhìn nhau một cái, liền đuổi theo Bạch Linh Nhi, tốc độ rất nhanh, đám người Ngô Vân Nhi theo sát sau đó.Hơn mười Kim đan kỳ bán yêu ngăn cản bọn họ, còn có mấy chục con yêu thú bậc ba.“Vương sư đệ, Liễu tiên tử, Tống sư huynh.

Ba người các ngươi đuổi theo bắt Bạch Linh Nhi, để chúng ta đối phó chúng nó.”Ngô Vân Nhi truyền âm nói, nàng nói tới ba người đều có Kim đan tầng tám, bọn họ diệt sát Bạch Linh Nhi hẳn là không vấn đề.Vương Thanh Sơn, Liễu Mị Nhi và một thanh niên áo đen liếc mắt nhìn nhau một cái, cho nhau cái gật đầu, độn quan đại phóng, truy kích Bạch Linh Nhi.

Ngô Vân Nhi và hơn mười tên Kim đan tu sĩ tế ra pháp bảo , hoặc là thi triển linh thuật, công kích hơn mười Kim đan kỳ bán yêu.Trong lúc nhất thời, tiếng gầm rú không ngừng, các loại linh quang phấp thuật sáng lên trên trời cao, giống như bắn pháo hoá vậy, huyến lệ vô cùng.Bạch Linh Nhi và sáu người tốc độ rất nhanh, nhưng ba người Vương Thanh Sơn sử dụng phi hành pháp bảo, tốc độ còn nhanh hơn.“Tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn cũng bị bọn họ đuổi kịp.


Chạy xa một chút, tìm địa phương giải quyết bọn họ.

Cũng không phải là không có người giết qua người tu tiên, lần trước giết đại sư huynh Vạn Quỷ cốc, lúc này đây là người của Thái Nhất tiên môn, Vạn Hoa cung và Âm Thi Tông.

Để cho bọn họ biết chúng ta lợi hại như thế nào, cảnh tỉnh bọn họ Yêu tộc chúng ta dễ khi dễ.”Bạch Linh Nhi truyền âm nói, trong mắt đẹp có hàn quang chớp động.Nàng thân là hậu nhân Thiên Hồ lão tổ sủng ái, vô luận tâm trí hay là tốc độ tu luyện, đều là người nổi bật trong Thiên Hồ nhất tộc.

Trên tay nàng dính không ít máu ngươi của người tu tiên, tự nhiên không phải nhát gan sợ phiền phức người.“Linh Nhi muội muội nói đúng, chúng ta phải cho bọn hắn nhìn một chút màu sắc, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi.”Ưng Khiếu gật gật đầu, vô trong ngực đáp ứng.Bạch Linh Nhi nhìn hắn một cái xem thường, lãnh nghiêm mặt nói: “Đừng quá xem thường, nhưng bọn họ khó đối phó.

Ngươi tự bảo vệ tốt cho mình là được, ta không muốn ngươi bảo vệ.

Ngươi ngay cả ta đều đánh không lại, như thế nào mà bảo vệ ta? Đợi cùng nhau công kích tên kiếm tu kia, trước giết kiếm tu, sau lại giết nữ tu Vạn Hoa cung, cuối cùng là người Âm Thi tông.”Kiếm tu thần thông khá lớn, Vương Thanh Sơn đã là Kim đan tầng tám, Bạch Linh Nhi có vẻ kiêng kị Vương Thanh Sơn.“Như thế này chúng ta cùng nhau ra tay.

Trước giết Bạch Linh Nhi, những người khác thì sau.”Vương Thanh Sơn truyền âm cho hai người Liễu Mị Nhi, ánh mắt tràn đầy sát khí....Hai canh giờ sau, đám người Bạch Linh Nhi dừng lại ở trên một ngọn núi cao hơn trăm trượng.Bọn họ vừa mới đứng vững, một thanh kinh thiên cự kiếm mờ mờ từ trên trời giáng xuống.


Kình thiên cự kiếm rất nhanh xẹt qua hư không.

Không trung truyền đến một trận tiếng xé gió đau đớn màng tai, với sức mạnh huỷ diệt, chém về phía Bạch Linh Nhi.Bạch Linh Nhi cảm nhận được kình thiên cự kiếm tản mátra khí tức kh ủng bố, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn lên, ngọc thủ hướng về đỉnh đầu vỗ, một cái vật hồ trảo màu trắng toàn thân trắng noãn hiện lên, đánh về phía kình thiên cự kiếm.Oành đùng đùng!Bạch sắc hồ trảo bị kình thiên cự kiếm trảm vỡ nát.

Sáu người Bạch Linh Nhi phân tán ra, kình thiên cự kiếm phách không, ngọn núi bị trảm thành hai nửa, khí lưu mạnh mẽ cuồn cuộn, nổi lên lượng lớn khói bụi, bụi đất bay lên.Ba người Vương Thanh Sơn cũng ngừng lại, thi pháp công kích Bạch Linh Nhi.Vương Thanh Sơn bấm niệm pháp quyết không ngừng, vô số hư ảnh thanh sắc phi kiếm hiện lên quanh thân hắn, bay lộn cao thấp không chừng, tạo ra một hình thể thanh sắc giao long thật lớn, răng nanh sắc bén loé ra, từng đợt hàn quang, giương nanh múa vuốt đánh về phía Bạch Linh Nhi.Liễu Mị Nhi hai tay kết ấn, hư không tạo nên một trận gợn sóng, vô số đoá hoa từ trên cao bay xuống, đủ loại màu sắc, cuồng phong bốn phía nổi lên.

Những cánh hoa này như lưỡi đao phản phất, rợp trời rợp đất đánh về phía đám người Bạch Linh Nhi, đoá hoa màu hồng bọc lại từng mảng lớn hoả diễm, đoá hoa màu trắng nhè nhẹ toả ra hàn khí, đoán hoa màu vàng lợi hại vô cùng, đoá hoa màu xanh tốc độ rất nhanh.Linh thuật thiên nữa tán hoa, phạm vi linh thuật công kích lớn.Thanh niên áo đen tế ra hai đầu lâu khô màu đen lớn bằng hai bàn tay, nhay mắt phóng lớn như một căn phòng, một cái miệng ohu ra khói độc màu đen, một cái miệng phun ra hoả diễm màu đen."Chút tài mọn!"Ưng Khiếu sắc mặt lộ vẻ khinh thường, cánh sau lưng hung hăng nhất phiến, lôi minh vang lớn, từng mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra, bổ về phía thánh sắc kiếm giao.Chân phải Bạch Linh Nhi đạp xuống mặt đất, một tiếng nổ oành đùng đùng.

Từng mảng lớn tường đất cao mấy chục trượng đột ngột từ mặt đất mọc lên, che ở trước người.Oành đùng đùng!Tường đất giộng như là giấy vậy, bị thanh sắc kiếm giao xé thành một cái lỗ hổng, vô số đoá hoa đánh ở trên tường đất, tường đất nhấp nháy sập, bốn phần ngũ liệt, bụi đất bay lên, khói đặc cuồn cuồn.Không quá bao lâu, bụi đất tán đi, hơn phân nửa ngọn núi đều bị vô số đoá hoa đánh vỡ nát.


Sáu người Bạch Linh Nhi phân tán ra, phiêu phù trong hư không.Thanh sắc kiếm giao đánh về phía Bạch Linh Nhi, Bạch Linh Nhi lấy ra một cái bạch sắc linh đang lớn, mặt ngoài hà quang lưu chuyển không chừng, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số phù văn huyền ảo.

Mặt ngoài có một hình con cáo nhỏ trông rất sống động được khắc vào.

Nàng nhẹ nhàng lắc lư bạch sắc đinh đương, con cáo nhỏ như sống lại vậy, phun ra từng mảng lớn bạch sắc âm ba, nghênh hướng thanh sắc kiếm giao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.