Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4



Nghe xong Vương Thanh Vân trần thuật. Vương Trường Sinh nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: “Ngươi vừa nói liên tục có tộc nhân bị hại? Người bị hại đều là tộc nhân Vương gia sao?”

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Vương Trường Sinh. Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật không tính là gì. Nếu có người nhằm vào Vương gia, tính chất liền không giống.

“Không sai, tính đến giờ có tổng cộng chín tộc nhân bị hại. Người chết đều vào ban đêm, đều là chết trong nhà, thi thể không có vết thương, không có dấu vết đánh nhau. Chất nhi lúc này mới ý thức được, hung thủ thực sự có thể là quỷ vật.”

Vương Trường Sinh cau mày, dựa theo cách nói của Vương Thanh Vân. Hung thủ khẳng định là quỷ vật.

Theo hắn biết, quỷ vật trời sinh thích hút linh khí của người sống để nuôi bản thân. Người sống nếu hút quá nhiều tinh khí, tính mạng sẽ gặp nguy.

Quỷ vật này có thể là từ bản địa, cũng có thể là từ nơi khác đến. Là vế trước thì tốt, nếu là phía sau thì phiền toái rồi.

Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vương gia trấn có bãi tha ma không? Hoặc là có chuyện đặc biệt kì quái xảy ra không?

“Bản trấn không có bãi tha ma, tổ tiên chúng ta từng có người tu tiên. Bãi tha ma sẽ tích góp âm khí, rất dễ xuất hiện quỷ vậy. Nếu có người sau khi chết không có ai mai táng. Chất nhi sẽ phái người mang thi thể về thiêu hủy. Tuyệt đối không cho phép loạn mai loạn táng. Gần nhất cũng không có chuyện gì kì quái phát sinh!” Vương Thanh Vân một năm một mười trả lời.

“Không đúng, Tam bá công. Hơn một tháng trước, có Tây Thi đậu hũ -Tiểu Phượng mất tích.” Béo lùn bổ khoái hơi do dự nhắc nhở.

Vương Trường Sinh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Mất tích? Bây giờ vẫn chưa tìm được người sao? Lai lịch của Tây Thi đậu hũ là như thế nào? Cũng là tộc nhân Vương gia sao?”

“Không phải, Cửu thúc. Tiểu Phượng không phải tộc nhân Vương gia. Nàng ta năm nay mười tám, tướng mạo có phần xinh đẹp. Trong nhà có một lão nương bị mù. Tiểu Phượng buôn bán đậu hũ mà sống. Được mọi người đặt một cái ngoại hiệu, gọi là Tây Thi đậu hũ. Hơn một tháng trước, Tiểu Phượng đột nhiên không mở bán. Bởi vì mẹ của nàng cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, Tiểu Phượng chiếu cố mẹ của nàng, đôi lúc sẽ không ra quán. Mọi người cũng không cảm thấy kì quái. Đến mấy ngày sau, trong nhà Tiểu Phượng truyền đến mùi tanh tưởi. Thiên Hổ vào nhà, liền phát hiện xác của mẹ nàng. Nhưng Tiểu Phượng lại không có nhà. Chất nhi có phái người đi tìm một đoạn thời gian, cũng không tìm được Tiểu Phượng. Liền mang thi thể đi thiêu hủy.”

“Mẹ của Tiểu Phượng là chết như thế nào?”

“Qua khám nghiệm tử thi, mẹ của nàng ta là bị đói chết. Tiểu Phượng từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Nàng ta không có khả năng bỏ lại mẹ của nàng. Án này tra xét hơn một tháng đều không thể rõ ràng, cũng không giải quyết được gì. Mẹ của Tiểu Phượng bị chết không bao lâu thì có tộc nhân bị sát hại.”

“Tam bá công, có là mẹ của Tiểu Phượng quay lại tìm chúng ta báo thù hay không? Lúc nàng còn sống, chúng ta đâu có hại nàng. Năm trước trong nhà Tiểu Phượng đói, ta còn cấp cho nàng mười cân gạo trắng. Nếu nàng chết đến hại chúng ta, chính là lấy oán báo ơn.” Vương Thiên Hổ có chút bất mãn nói.

Vương Thanh Vân trừng mắt nhìn Vương Thiên Hổ, không chút khách khí khiển trách: “Ngươi còn mặt mũi nói? Ngươi áp chế Tiểu Phượng, muốn nàng ta gả cho ngươi. Tiểu Phượng không đáp ứng, mười cân gạo trắng còn không phải bị ngươi lấy trở về?”

“Có việc này?” Vương Trường Sinh nhìn Vương Thiên Hổ, vẻ mặt nghi hoặc.

Vương Thiên Hổ thấy Vương Trường Sinh nhìn lại mình, sắc mặt căng thẳng, đành nói thực: “Đúng là có việc này, nhưng sau việc này ta không có dây dưa với nàng. Khôông thể bởi vì việc này mà tìm chúng ta báo thù chứ? Lý Nhị mặt rỗ còn nhìn lén nàng tắm rửa. Nếu mẹ của nàng biến thành quỷ vật trở về báo thù. Sao không tìm Lý Nhị mặt rỗ để báo? Lý Nhị mặt rỗ hiện tại còn sống rất tốt kia kìa!”

“Lý Nhị mặt rỗ? Phái người tìm hắn mang đến, ta có lời muốn hỏi hắn.”

Vương Thanh Vân gật đầu, hướng người nam trung niên bên người dặn dò nói: “Thu Hiền, ngươi mời Lý Nhị mặt rỗ đến đây.”

Người nam trung niên lên tiếng đáp, liền xoay người rời khỏi.

Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, hỏi tiếp:

“Tiểu Phượng trước khi mất tích có phát sinh chuyện gì kì quái không? Hoặc là có dấu hiệu nào khác thường không?”

Vương Thanh Vân lắc đầu, nhìn về phía những người khác hỏi: “Các người biết không? Biết liền nói cho Cửu thúc. Dám dấu diếm sự thật, nghiêm trị không tha.”

“Không biết.”

Vương gia tộc ở đây đều lắc đầu, trăm miệng một lời.

Bọn họ cũng có cuộc sống của riêng mình. Không có khả năng ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Phượng.

Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thiên Hổ nói: “Còn ngươi! Ngươi thích Tiểu Phượng, có biết điều gì hay không?”

Vương Thiên Hổ thẳng thắn lắc đầu, chân thật nói: “Tôn nhi thường ngày làm việc ở nha môn, không có khả năng ngày ngày nhìn chằm chằm Tiểu Phượng. Lần trước cầu thân thất bại, trong nhà cho một mối hôn nhân khác. Ta vừa thành thân, nào còn dám đi trêu chọc Tiểu Phượng.”

Lúc này, Vương Thu Hiền mang theo một người nam trung niên mặt rỗ đi đến.

Người nam trung niên khuôn mặt dài như ngựa, hai mắt cực nhỏ. Hơn nữa trên mặt hắn đầy rỗ, làm cho người khạc nhìn vào có một loại cảm giác xấu xa.

Vương Trường Sinh nhìn về phía người nam trung niên, nhíu mày, hỏi: “Ngươi chính là Lý Nhị mặt rỗ? Tiểu Phượng mất tích với ngươi có quan hệ gì không?”

“Hắc bàn tử đã hỏi qua nhiều lần, sao lại hỏi nữa? Đã nói không liên quan đến ta. Lão tử đúng là từng nhìn lén nàng ta tắm rửa. Nhưng chuyện nàng ta mất tích và lão tử một ít quan hệ cũng không có.” Lý Nhị mặt rỗ nhếch khóe miệng, lộ ra một miệng ra vàng, làm cho người ta tấm sinh chán ghét.

“Lý Nhị mặt rỗ, rửa cái miệng cho sạch. Trước mặt ngươi là Cửu thúc công của ta” Vương Thu Hiền nhướng mày, không chút khách khí khiển trách.

“Cửu thúc công của ngươi, cũng chẳng phải là Cửu thúc công của lão tử. Đánh rắm cái gì?” Lý Nhị mặt rỗ không cho là đúng.

Vương Thiên Hổ sắc mặt lạnh xuống, ầm trầm nói: “Lý Nhị mặt rỗ, ta khuyên ngươi rửa cái miệng cho sạch sẽ. Cửu tằng tổ hỏi ngươi cái gì, ngươi liền thành thật trả lời. Muốn ăn cơm tù thì cứ nói thẳng.”

Nghe xong lời này, Lý Nhị mặt rỗ có chút không tình nguyện: “Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi! Ta cam đoan trả lời thành thật.”

Lý Nhị mặt rỗ năm nay bốn mươi ba, trong nhà đứng hàng thứ hai. Bởi vì trên mặt đầy rỗ nên bị mọi người gọi là Lý Nhị mặt rỗ. Tên thật đã không còn ai nhớ tới. Bởi vì diện mạo cực kì xấu, hơn nữa lại chơi bời lêu lổng. Dù trong nhà đã sắp xếp cho hắn nhiều mối hôn sự. Nhưng không ai chấp nhận đem con gái gả cho y.

Sau khi cha mẹ Lý Nhị mặt rỗ qua đời, chẳng còn ai quản hắn. Lý Nhị mặt rỗ ngày càng lộng hành, ngang ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.