Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 47



Triệu Ngưng Hương thè lưỡi, gật đầu nói: “Tôn nhi ghi nhớ lời tổ mẫu dạy. Ngưng Hương ra mắt di gia, biểu thúc, biểu thẩm.”

“Ngưng Hiên ra mắt di gia, biểu thúc, biểu thẩm.”

Nho sinh thanh niên bước ra hành lễ, lễ phép nói.

“Nói đến, ta cũng đã lâu không có gặp Ngưng Hiên và Ngưng Hương. Không nghĩ tới các con lớn nhanh như vậy. Hai kiện linh khí này là tâm ý của biểu thúc và biểu thẩm, các ngươi đừng ghét bỏ.”

Vương Minh Viễn mỉm cười, lấy ra một thanh tiểu đa màu vàng và một cây đoản kiếm màu xanh. Hai kiện linh khí có linh quang lưu chuyển không ngừng.

“Cái này…”

Triệu Ngưng Hương không dám tiếp nhận linh khí, nhìn về phía Triệu Ngọc Tuệ xin ý kiến.

“Nếu là biếu thúc tặng cho các ngươi, thì các ngươi hãy nhận đi!”

Được Triệu Ngọc Tuệ cho phép, Triệu Ngưng Hiên cùng Triệu Ngưng Hương lên tiếng cảm tạ, nhận lấy linh khí.

“Trường Sinh, đến bên cạnh di nãi nào. Ngươi đã ba năm không có đến thăm di nãi rồi, lại đây để cho di nãi nhìn kĩ một chút.”

Triệu Ngọc Tuệ vẫy vẫy tay gọi Vương Trường Sinh.

“Tuy rằng tôn nhi không thể tới chúc thọ di nãi. Nhưng trong lòng tôn nhi vẫn luôn nhớ đến người. Nhìn thấy khí sắc của di nãi vẫn tốt như vậy, tôn nhi cũng an tâm rồi.”

Vương Trường Sinh đi lại, thành khẩn nói.

Hắn nói là lời trong lòng, Triệu Ngọc Tuệ đối với hắn vô cùng tốt, so với nãi nãi ruột còn tốt hơn.

Triệu Ngọc Tuệ nắm tay phải Vương Trường Sinh, gật đầu nói: “Đứa nhỏ ngoan, không uổng công di nãi thương ngươi. Ca ngươi phái ai đi thế tục không được, lại cứ cố tình phái ngươi đi. Nếu không ngươi cũng không đến mức vẫn là luyện khí tầng năm.”

Vương Minh Viễn cười khổ, khó xử nói: “Di mẫu, chất nhi cũng là vì bất đắc dĩ.”

Nàng khoát tay áo, đáp: “Được rồi, đây là việc của Vương gia các ngươi, ta không xen vào. Ta đã bảo Tử Hằng chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Trường Sinh, ngươi kể cho di nãi nghe những chuyện ngươi đã trải qua vài năm qua đi.”

Triệu Ngọc Tuệ lôi kéo Vương Trường Sinh đi ra ngoài, đám người Vương Diệu Tổ đi theo ở phía sau.

Vương Trường Sinh kể ra chuyện ba năm qua. Đương nhiên, liên quan đến mỏ huyền thiên khoáng thạch, hắn một chữ cũng không có nói tới. Mỏ huyền kim khoáng thạch được đổi thành linh mạch.

Trên đường đến Hồ Điệp cốc, Vương Minh Viễn có dặn dò Vương Trường Sinh, đem mỏ huyền kim khoáng thạch đổi thành linh mạch.

Nghe Vương Trường Sinh phát hiện một linh mạch, đôi mắt đục ngầu của Triệu Ngọc tuệ xẹt qua vài phần kinh ngạc. Nàng cũng không có truy hỏi dự định sử dụng linh mạch như thế nào.

Vương Minh Viễn cùng Triệu Tử Hằng sóng vai cùng đi, nhỏ giọng ôn lại chuyện cũ.

Không qua bao lâu, đoàn người đi vào một đia sảnh rộng mở, trong phòng có một cái bàn tròn bằng gỗ. Trên bàn bày ra hơn mười món ăn, hương thơm ngát mũi,làm cho người ta vừa ngửi thấy đã thèm ăn.

Triệu Ngọc Tuệ dẫn đầu ngồi xuống, nàng để cho Vương Trường Sinh ngồi ở bên cạnh. Những người khác cũng ngồi xuống theo.

“Trường Sinh, di nãi biết ngươi đến. Cố ý bảo người làm Bạch lân ngư chua ngọt mà ngươi thích ăn nhất. Ngươi ăn nhiều một chút, ngươi gầy đi không ít rồi.”

Triệu Ngọc Tuệ chỉ vào một món thức ăn, ý bảo Vương Trường Sinh mau động đũa.

“Trường Sinh biểu ca, cũng chỉ có ngươi mới có được đãi ngộ này. Bạch lân ngư là nhất giai hạ phẩm linh ngư, phải dưỡng ít nhất hai năm mới ăn được. Trong Linh ngư viên, Bạch lân ngư đều chỉ được dưỡng để bán. Mấy ngày trước ta muốn ăn, tổ mẫu còn không có cho đâu!”

Triệu Ngưng Hương ghen tức nói. Đối với Vương Trường Sinh được hưởng đãi ngộ đặc biệt cảm thấy mười phần hâm mộ.

“Nha đầu ngươi nói gì vậy? Ngày thường mẫu thân cũng không phải không thương yêu ngươi. Biểu ca ngươi thật vất vả mới đến một lần, ăn một con Bạch lân ngư thì có làm sao? Ngươi tới nhà biểu thúc làm khách, thời điểm biểu thúc dùng Tuyết Vân kê chiêu đãi ngươi. Sao không nghe ngươi nói tiếng nào?”

Triệu Tử Hằng trừng mắt, không chí khách khí khiển trách.

Triệu Ngưng Hương nghe vậy, chu cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu, vẻ mặt tủi thân uất ức.

“Biểu ca, Ngưng Hương không có ý khác, ngươi cũng đừng trách nó.”

Vương Minh Viễn đánh một vòng tròn, nói giúp.

Vương Diệu Tổ gặt đầu nói: “Đúng vậy. Tử Hằng, khó có được lúc người một nhà chúng ta cùng ngồi một bàn ăn cơm. Ngươi cùng trẻ nhỏ túc giận làm chi. Động đũa đi! Ngưng Hương, di gia lần này mang đến hai quả linh đản của Tuyết Vân kê. Cơm nước xong sẽ cho ngươi.”

Nghe xong lời này, Triệu Ngưng Hương mặt mày mười hớn hở trờ lại.

Vương Trường Sinh một bên nghe trưởng bối nói chuyện phiếm, một bên ăn cơm. Trừ phi Triệu Ngọc Tuệ mở miệng hỏi mới trả lời, còn không hắn sẽ không mở miệng.

Triệu Ngưng Hương có vẻ hoạt bát, thỉnh thoảng mở miệng nói vài câu. Chọc cho mọi người vui vẻ cười to, bầu không khí mười phần hoà hợp.

“Ài, tiếc là Ngọc Trí qua đời sớm. Nếu nàng còn sống thì tốt rồi.”

Triệu Ngọc Tuệ đột nhiên nhớ tới cái gì, buông xuống đôi đũa, thở dài nói.

Triệu Ngọc Trí là bà nội Vương Trường Sinh, cùng với Triệu Ngọc Tuệ quan hệ vô cùng tốt.

Nghe xong lời này, mọi người đều thu hồi tươi cười trên mặt.

“Minh Viễn, ngươi không nên trách di mẫu dong dài. Ngươi là gia chủ, phải làm gương tốt là đúng. Nhưng ngươi không thể làm khổ con trai mình. Còn có Thanh Nhi, Minh Viễn chỉ có một mình ngươi là thê tử. Ngươi phải cố gắng vì Vương gia khai chi tán diệp. Ngọc Trí lúc còn sống, chỉ hi vọng ngươi sinh vài đứa nhỏ, con cháu đầy đàn.”

Triệu Ngọc Tuệ lời nói thấm thía.

Vương Minh Viễn gật đầu: “Làm phiền di mẫu quan tâm, chất nhi biết làm như thế nào.”

“Chất tức xin vâng lời dạy của di mẫu.”

Triệu Ngọc Tuệ vui mừng gật đầu, nói với Vương Diệu Tổ: “Diệu Tổ, ngươi tuổi cũng lớn rồi, nên hưởng phúc thì hưởng phúc. Tộc vụ quan trọng, thân thể càng quan trọng hơn. Lúc Ngọc Trí vẫn còn sống, không ít lần oán giận nói ngươi cả ngày bận xử lý tộc vụ, tới cơm cũng quên ăn. Tuổi lớn rồi, nên buông tay thì buông tay đi, đừng để bản thân mệt chết.”

Vương Diệu Tổ nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, gật đầu đáp ứng: “Đại tỷ nói đúng, ta sẽ chú ý chếu cố bản thân. Người cũng nên chăm sóc cho bản thân mình, đừng lo lắng nhiều quá.”

Triệu Ngọc Tuệ lắc lắc đầu nói: “Ta đâu có mệt. Chuyện trong tộc ta đều lo cho Tử Hằng xử lý, hắn làm việc cũng không tồi, sự vụ lớn nhỏ đều xử lý rất gọn gàng.”

Vương Diệu Tổ thần sắc vừa động, hướng Vương Trường Sinh hỏi: “Trường Sinh, ngươi ăn no chưa?”

“Ăn no rồi.”

“Ăn no thì đi chơi với biểu ca, biểu muội của ngươi đi! Trên đường đến đây, không phải ngươi nói đã lâu không chơi đùa với bọn họ sao?”

“Ngưng Hiên, Ngưng Hương, các ngươi dẫn Trường Sinh đi Linh ngư viên câu cá đi! Để cho Trường Sinh câu mấy con Bạch lân ngư mang trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.