Người nam trung niên có chút động tâm, xoay chuyển ánh mắt, rồi nói: “Bốn mươi chín khối linh thạch quá đắt rồi. Ai biết các ngươi có phải là lừa đảo hay không. Còn không bằng ta thêm mấy khối linh thạch, đến Bách binh các mua một món hạ phẩm phòng ngự linh khí. Bốn mươi lăm linh thạch thì còn được.”
“Đạo hữu nói đùa rồi. Giá nhập vào của chúng ta đã là bồn mươi lăm khối linh thạch rồi. Chúng ta lặn lội đường xa đến Thiên Hà phường thị, cũng không thể để chúng ta đi một chuyến không công chứ! Bốn mươi tám khối linh thạch, đây là giá tốt nhất rồi.”
“Chỉ bốn mươi lăm khối. Nếu các ngươi đồng ý, bốn tấm Thanh Vân thuẫn ta đều lấy.”
Vương Trường Tinh trầm ngâm một lát, cắn răng nói: “Bốn mươi bảy khối, không thể ít hơn nữa. Chúng ta đã đi hỏi qua rồi, binh khí điếm đồng ý mua với giá bốn mươi bảy khối linh thạch.”
Người nam trung niên hơi do dự, sau vẫn là đáp ứng.
Hắn rót pháp lực vào Thanh Vân thuẫn, dùng nắm tay nhẹ nhàng gõ lên. Xác nhận chất lượng không có vấn đề, sảng khoái thanh toán linh thạch.
Tấm Thanh Vân thuẫn thứ nhất Vương Trường Sinh tự trả tiền luyện chế, tiền bán được toàn bộ là của hắn. Ba tấm Thanh Vân thuẫn còn lại bán được một trăm bốn mươi mốt khối linh thạch. Trừ đi chi phí gốc, lời được bốn mươi mốt khối linh thạch. Vương Trường Sinh được hai mươi lăm khối, Vương Trường Tinh được mười sáu khối linh thạch.
Nếm được ngon ngọt, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh thống nhất đi đến Bách linh các. Dự định mua thêm mấy phần nguyên liệu luyện chế Thanh Vân thuẫn.
Lúc này, bởi vì không có Lâm Ngọc Đình ở đây, chưởng quầy của Bách linh các không muốn giảm giá. Một phần nguyên liệu hai mươi ba khối linh thạch.
Rơi vào đường cùng, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh chạy về phía quảng trường. Đi hết một vòng quảng trường, chỉ gom góp được một phần nguyên liệu.
Điều này cũng không có gì kì quái, tán tu thiếu hụt tài nguyên. Nếu trên tay có nguyên liệu, chỉ hận không thế lập tức bán ra. Sao có thể giữ đến Thiên hà tiểu hội mới bán được.
Vì tiết kiệm linh thạch, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh chạy hết một vòng các cửa hàng bán nguyên liệu tại Thiên hà phường thị. Cùng nhiều chưởng quầy đàm phán, tốn không ít công sức, mới có một cửa hàng bán nguyên liệu đồng ý bán một phần nguyên liệu với giá hai mươi khối linh thạch. Bán cho bọn hắn mười phần nguyên liệu.
Sau khi mua xong mười phần nguyên liệu, trên người Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh không còn một khối linh thạch nào.
Nếu luyện khí thất bại, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh sẽ mất cả vốn lẫn lời.
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh cũng không có vội vã luyện khí.
Hắn nghỉ ngơi một buổi tối, điều dưỡng tinh thần.
Buổi sáng ngày hôm sau, đám người Vương Trường Sinh ở phía sau hậu viện dùng điểm tâm.
Vương Minh Chiến hỏi một chút hoạt động của đám người Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh đã sớm thống nhất kịch bản. Nói dối là tùy tiện đi dạo, Vương Minh Chiến cũng không có hoài nghi. Chỉ dặn dò bọn họ không được tự ý rời khỏi phường thị. Cần cảnh giác cao độ, đừng để bị người khác lừa.
Dùng xong điểm tâm, Vương Minh Chiến lại dặn dò vài câu, mới đến trước quầy, buôn bán linh cốc.
“Tam ca, Cửu đệ, các ngươi có dư linh thạch hay không? Cho ta mượn mười khối được chứ? Ta muốn mua một món linh y, còn thiếu mười khối linh thạch.”
Vương Trường Vũ uống hết bát cháo hoa, mở miệng hỏi, đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc chờ mong.
Vương Trường Tinh lộ vẻ khó xử, xin lỗi: “Thật có lỗi, Thất muội, linh thạch của ta đều tiêu hết rồi.”
“Thất tỷ, ta đưa linh thạch cho người khác mượn mất rồi. Nàng đã hứa chiều sẽ trả ta. Đợi nàng trả, ta lập tức đưa cho tỷ mượn. Được không?”
Vương Trường Sinh lấy một cái cớ.
“Cho người khác mượn? Cửu đệ, ngươi là lần đầu tiên đến Thiên Hà phường thị. Ngoài chúng ta ra, ngươi còn quen biết ai khác sao? Ngươi đừng có để bị người khác lừa đấy.”
Vương Trường Tuyết hơi nhíu mày, thiện ý nhắc nhở.
Vương Trường Tinh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ta đem linh thạch cho Ngưng Hương biểu muội mượn rồi.”
Nghe xong lời giải thích này, Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Triệu Ngưng Hương đã vài lần tới Vương gia, các nàng cũng đã gặp qua Triệu Ngưng Hương. Cũng không có hoài nghi lời nói của Vương Trường Tinh.
“Vậy được rồi! Ngươi cũng không cần thúc giục Ngưng Hương biểu muội trả linh thạch. Mua linh y, chậm một chút cũng không sao.”
Vương Trường Vũ như nghĩ tới điều gì, dặn dò.
Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng. Dùng xong điểm tâm, hắn về phòng luyện khí. Vương Trường Tinh trong lúc chờ đợi, đi giúp mọi người buôn bán.
Vào lúc này, mười phần nguyên liệu, Vương Trường Sinh thành công sáu lần. Luyện chế ra được sáu tấm Thanh Vân thuẫn.
Hắn thu hồi sáu mặt Thanh Vân thuẫn, sắc mặt đầy hưng phấn đi ra ngoài.
Lúc hắn đi ra phía trước thì thấy Vương Trường Tinh đang cùng Triệu Ngưng Hương nói điều gì đó.
“Ồ, Ngưng Hương biểu muội, sao ngươi lại tới đây?”
Triệu Ngưng Hương cười ngọt ngào, đáp lời: “Ta đến trả linh thạch cho ngươi. Nhưng Trường Tinh biểu ca nói ngươi đang tu luyện, ta đã đưa linh thạch cho hắn. Trường Sinh biểu ca, ngươi cần phải tu luyện nhiều thêm mới được. Thêm một năm nữa là tới ngày mở Thăng tiên đại hội rồi. Tu vi thấp không vào được môn phái tu tiên đâu.”
Vương Trường Sinh cười kinh ngạc. Hắn thật không ngờ Triệu Ngưng Hương vẫn còn dự định bái nhập môn phái tu tiên.
“Ta còn hẹn Ngọc Kiều biểu tỷ đi dạo phố, đi trước đây.”
Triệu Ngưng Hương đi rồi, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh báo với Vương Minh Chiến một tiếng, rời khỏi Bách cốc các.
Đi vào quảng trường, Vương Trường Sinh lấy ra Thanh Vân thuẫn, bày trên trước quầy hàng, lẳng lặng chờ đợi khách đến.
Một canh giờ trôi qua, chỉ mới bán được hai cái Thanh Vân thuẫn.
Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh cũng không nóng vội. Vừa ngồi ở phía sau quầy hàng nói chuyện phiếm, vừa chờ đợi khách tới mua.
“Tam ca, Thất đệ, các ngươi sao lại ở đây bày quán? Các ngươi lấy ở đâu ra phòng ngự linh khí?”
Thanh âm của Vương Trường Vũ chợt vang lên.
Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh ngẩng đầu, phát hiện Vương Trường Vũ và Vương Trường Tuyết đang cùng nhau đi đến trước quầy hàng.
Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh đưa mắt nhìn nhau, hơi do dự. Sau đó, Vương trường Sinh mang tình hình thực tế kể cho hai vị đường tỷ.
Đây cũng không tính là bí mật không thể nói ra. Nếu là Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ cũng tham dự vào, có thể mua được càng nhiều nguyên liệu. Luyện chế nhiều Thanh Vân thuẫn hơn để đem bán.
Biết được Vương Trường Sinh có thể luyện chế ra hạ phẩm phòng ngự linh khí. Vương Trường Tuyết và Vương trường Vũ đều có chút kinh ngạc.