Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 767: 767: Thanh Dương Qua Đời




Triệu Ngưng Hương còn có một giáp tuổi thọ, gia tộc không có nhân tài xuất sắc nào.


Hai vị tu sĩ Trúc Cơ bái ở Hoàng Thánh cung, tám năm mười năm cũng không trở về một lần, trợ giúp gia tộc cung cấp cho bọn họ quá nhỏ.Triệu Tử Ngọc là cháu ngoại của Vương Trường Sinh, trình độ chế khôi so với Vương Thanh Thiến còn cao hơn, tương lai tỷ lệ Trúc Cơ rất lớn, nếu là Triệu Tử Ngọc cưới con em Triệu gia, có một tầng quan hệ này, cho dù Triệu Ngưng Hương không còn nữa, Triệu gia còn có một phần chỗ dựa.“Vâng, biểu cô, đến lúc đó cháu nhất định dẫn theo Tử Ngọc đi chúc thọ biểu cô.”Vương Thanh Thiến cười ngọt ngào, lập tức đáp ứng.Non nửa khắc đồng hồ sau, sáu tu sĩ Kết Đan của Vương Trường Sinh liền rời đi, Vương Thanh Khải phụ trách chiêu đãi khách khứa.Ba người bọn Diệp Đồng, Tống Hạ Phong, Lâm Ngọc Hinh chào hỏi một tiếng, liền rời khỏi Thanh Liên sơn trang.Uông Hoa Sơn theo vợ chồng Vương Trường Sinh tới một căn nhà yên tĩnh, trên mặt hắn tràn đầy vui mừng.Uông Như Yên Kết Đan rồi, về sau Uông Hoa Sơn ở Tam Tiên tông càng tự tin hơn nữa.Uông Như Yên pha một ấm trà, kiếm một ít điểm tâm, ba người ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm.“Còn nhớ thúc công lần đầu tiên nhìn thấy cháu, cháu chỉ cao như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh! Chỉ chớp mắt, cháu cũng tiến vào Kết Đan kỳ rồi.”Uông Hoa Sơn mỉm cười, cảm thán nói.Uông Như Yên mỉm cười, nói: “Cháu có thể đi đến một bước này, không tách rời được thúc công bồi dưỡng cùng phu quân ủng hộ.”“Chúng ta là vợ chồng, ta giúp nàng là điều nên làm mà, nói tới, còn cần đa tạ thúc công bồi dưỡng giúp cháu một người vợ hiền.”Uông Hoa Sơn lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không giúp được cái gì, vợ chồng các cháu nâng đỡ lẫn nhau, như vậy rất tốt, lúc trước chia gia tộc là chính xác, tộc nhân đưa đi Sở quốc đã hoàn toàn dung nhập tông môn, cũng may còn có cha cháu một nhánh này.”“Thúc công, ngài tương lai có tính toán gì không? Có từng cân nhắc trở về Ngụy quốc phát triển hay không?”Nếu Uông Hoa Sơn trở về Ngụy quốc phát triển, Vương gia liền có thêm một phần trợ lực.Uông Hoa Sơn trực tiếp lắc đầu, nói: “Cha ngươi thật không dễ gì thu gom được một chút nội tình, ta trở về sẽ chỉ ăn làm bọn họ nghèo.

Ta bây giờ ở Tam Tiên tông rất tốt, đám người Hồng đạo hữu cũng không hạn chế tự do của ta, nhưng Tam Tiên tông hàng năm phát một chút bổng lộc đó, không đủ để duy trì tu luyện, ta tính đi Nam Hải thử thời vận.”Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, lão bây giờ nghèo rách mùng tơi, muốn tích góp linh thạch tu luyện, đành phải đi Nam Hải săn giết yêu thú.“Thúc công, cháu nhớ rõ ngài trước kia từng đi Nam Hải, vì sao về sau không đi nữa?”Uông Như Yên tò mò nói.“Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, đây là nhận thức chung của tu tiên giới, nhưng Nam Hải rất loạn, chuyện giết người đoạt bảo thường xuyên xảy ra, tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể bị người ta cướp giết.

Năm đó ta ở Nam Hải săn giết yêu thú, không cẩn thận kết bạn phản đồ Nhật Nguyệt cung, bị chấp pháp sứ của Nhật Nguyệt cung đuổi giết, thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng, nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là không sao nữa.”Nói tới đây, trên mặt Uông Hoa Sơn lộ ra vẻ mặt lòng còn sợ hãi.Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, nhưng Nam Hải rất loạn, Nguyên Anh cũng có khả năng ngã xuống, nếu không phải như thế, lão cũng không muốn ở lại Đông Hoang.“Dư nghiệt Nhật Nguyệt cung? Đây là chuyện gì? Thúc công có thể nói rõ hay không?”Uông Hoa Sơn gật gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: “Nói tới, đó là chuyện của hai trăm năm trước, khi đó lão phu vừa mới Kết Đan, nghe nói Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, liền tới Nam Hải.


Vốn tất cả đều tốt đẹp, trong lúc đó kết bạn hai vị tu sĩ Kết Đan, nào ngờ bọn họ là đối tượng Nhật Nguyệt cung truy bắt, ta thiếu chút nữa chết ở trên tay chấp pháp sứ Nhật Nguyệt cung.”“Phản đồ Nhật Nguyệt cung? Nghe nói Nhật Nguyệt cung truyền thừa mấy vạn năm, là một môn phái tu tiên cường đại nhất tu tiên giới Nam Hải, khó trách thúc công mấy năm nay không đi Nam Hải.

Thúc công, cháu cùng phu quân cũng tính đi Nam Hải, không bằng chúng ta cùng lên đường đi!”Uông Như Yên bừng tỉnh đại ngộ, nàng và Vương Trường Sinh chuẩn bị đi Nam Hải, thứ nhất là tìm kiếm thiên địa linh thủy, thứ hai là tìm kiếm công pháp nối tiếp của《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, Uông Hoa Sơn cũng đã tính đi Nam Hải, vừa lúc đi cùng, thêm người, thêm một phần bảo đảm.“Các cháu cũng muốn đến Nam Hải?” Uông Hoa Sơn hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, lão đã hiểu.Vương gia mấy năm nay phát triển rất không tệ, đặc biệt sau khi có được Đào Sơn, thu nhập không ngừng tăng lên.


Uông Như Yên vừa mới Kết Đan, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi Nam Hải hẳn là vì mua pháp bảo.“Đúng vậy! Thúc công, Như Yên còn chưa có pháp bảo vừa tay, chúng cháu tính đến Nam Hải mua một món pháp bảo, hy vọng có thể như nguyện.”Pháp bảo tiện tay của Uông Như Yên tự nhiên là nhạc khí, nhưng lấy trình độ luyện khí trước mắt của Vương Trường Sinh, chưa thể luyện chế ra pháp bảo, hắn tính mua trước vài món pháp bảo cho Uông Như Yên sử dụng, chờ trình độ luyện khí của hắn tăng cao, lại chính tay luyện chế bản mạng pháp bảo cho Uông Như Yên.“Quá tốt rồi, vậy chúng ta liền cùng lên đường đi! Thật ra cho dù các cháu không nói, ta cũng muốn mời Trường Sinh đi theo, thêm một vị tu sĩ Kết Đan, an toàn thêm một phần bảo đảm.”“Chúng cháu tạm thời sẽ chưa xuất phát, thúc công, chúng ta một năm sau gặp mặt ở phường thị Sùng Dương đi!”Uông Hoa Sơn đáp ứng, một năm cũng không dài.Hôm sau, Uông Hoa Sơn liền cáo từ rời khỏi.Ba ngày sau, chỗ ở của Vương Thanh Dương.Vương Thanh Dương nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trước giường Vương Thanh Dương, hai người mặt đầy bi thương.“Cha, mẹ, con ngày sau không thể tận hiếu bên cạnh hai người rồi, hai người nhất định phải chiếu cố tốt bản thân, Hữu Vọng, cháu phải hiếu thuận cao tổ phụ cùng cao tổ mẫu, biết chưa?”Vương Thanh Dương giọng điệu uể oải, có chút không yên tâm dặn dò.“Chúng ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, con yên tâm đi!”“Tằng tổ phụ, cháu sẽ hiếu thuận với cao tổ phụ cùng cao tổ mẫu.”Một thanh niên áo vàng hai mươi mấy tuổi quỳ gối trước giường, nức nở nói.Vương Thanh Dương nghe xong lời này, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, chậm rãi nhắm mắt, hắn đi rất an tường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.