Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 770: 770: Hội Đấu Giá Cỡ Lớn 2




“Vương đạo hữu đạo pháp cao thâm, lão phu bội phục, lão phu cảm thấy không cần thiết đánh nữa, chúng ta xem như ngang tay, như thế nào?”Trong mắt Trần Vân Nguyệt chợt lóe lên sự ngạc nhiên, cười đề nghị.

Nếu Vương Trường Sinh là tu sĩ Kết Đan bình thường, hắn trái lại không ngại để Vương Trường Sinh biết tay một chút, nhưng Vương Trường Sinh là thể tu, nắm giữ một môn linh thuật phòng ngự, còn có pháp bảo sơ hình loại phi hành.

Tiếp tục đánh, mặc kệ ai thua ai thắng, đều sẽ tổn thương hòa khí.

“Ha ha, để Trần đạo hữu chê cười rồi, cứ theo lời Trần đạo hữu nói.

”Vương Trường Sinh cười hào sảng, đáp ứng, hắn nhìn ra được, Trần Vân Nguyệt chưa dùng toàn lực.

Trần Vân Nguyệt sử dụng linh thuật thuộc loại kiếm thuật, linh thuật loại kiếm thuật uy lực khá lớn, nếu tiếp tục đánh, mặc kệ ai thắng ai thua, đều sẽ tổn thương hòa khí.

Vương Trường Sinh lần này đến Trần gia, vốn chính là muốn chấn nhiếp Trần Vân Nguyệt một lần, để bọn họ làm việc đừng có quá phận.

Trần Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn quả thật lo lắng Vương Trường Sinh không có giới hạn, cứ đòi phân cao thấp! Như vậy hai bên đều không xuống đài được.

“Hiếm khi hai vị đạo hữu đến một chuyến, lão phu tự nhiên phải chiêu đãi thật tốt, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, Diệp đạo hữu, mời.

”Trần Vân Nguyệt làm một cái động tác mời, giọng điệu khách khí hơn rất nhiều.


Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo Trần Vân Nguyệt trở lại Trần gia, mọi người đều rất ăn ý, ngậm miệng không nói chuyện cửa hàng, chỉ là trao đổi tâm đắc tu luyện.

Hôm sau, Vương Trường Sinh uyển chuyển từ chối Trần Vân Nguyệt giữ lại, cùng Uông Như Yên rời khỏi Trần gia.

Hai tháng kế tiếp, vợ chồng Vương Trường Sinh bái phỏng tu sĩ Kết Đan mấy châu chung quanh, lấy danh nghĩa luận bàn, đấu pháp với nhiều vị tu sĩ Kết Đan, đều là ngang tay, điểm đến là dừng, chưa thương tổn đến hòa khí.

Thế lực mấy châu chung quanh đều biết Vương gia có hai vị tu sĩ Kết Đan, tạo thành sự chấn nhiếp rất lớn.

Nửa năm sau, phường thị Sùng Dương.

Một luồng hào quang màu lam từ chân trời nơi xa bay tới, không lâu sau liền đáp ở bên ngoài phường thị Sùng Dương.

Độn quang chợt tắt, hiện ra bóng người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Phiêu Vân cư là trà lâu tương đối nổi tiếng trong phường thị, bọn họ hẹn Uông Hoa Sơn ở Phiêu Vân cư hội hợp.

Đi vào phường thị, bọn họ kinh ngạc phát hiện, tu sĩ trong phường thị đã nhiều hơn rất nhiều, trong đó có không ít tu sĩ Kết Đan.

Uông Như Yên gọi lại một vị tu sĩ Trúc Cơ, sau khi hỏi, biết được phường thị Sùng Dương mấy ngày sau có một hội đấu giá cỡ lớn.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bàn bạc, tính tham gia xong hội đấu giá lại rời khỏi.

Bọn họ tới Phiêu Vân cư, cũng chưa nhìn thấy Uông Hoa Sơn.

Sùng Dương lâu là cửa hàng thu mua lớn nhất trong phường thị, thu mua các loại vật phẩm tu tiên.

Trên tay Vương Trường Sinh có nhiều món pháp bảo thuộc tính hỏa, những pháp bảo này đều đến từ tu sĩ Kết Đan bị hắn chém giết, thuộc tính không hợp, vừa lúc bán đi.

Vương Trường Sinh bán đi năm món pháp bảo bậc một, đổi được hơn hai trăm vạn linh thạch, đừng tưởng hơn hai trăm vạn linh thạch rất nhiều, một phần tài liệu luyện chế pháp bảo đã cần hơn hai mươi vạn linh thạch, một món pháp bảo bậc một ít nhất năm mươi vạn linh thạch, một bình đan dược bậc ba ít nhất phải cần mấy vạn linh thạch, nếu nhiều mấy chục vạn.

Buổi sáng hôm sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tới Phiêu Vân cư.

Bọn họ mới vừa đi lên lầu ba, ánh mắt đảo qua, ở trong góc thấy được Uông Hoa Sơn.

Uông Hoa Sơn đang trò chuyện cái gì với một nam tử áo vàng, nam tử áo vàng đưa lưng về phía Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, bọn họ không thấy rõ diện mạo nam tử áo vàng.


“Vương đạo hữu, Uông đạo hữu, các ngươi đến rồi.

”Uông Hoa Sơn vẫy tay với bọn họ, cười nói.

Ra ngoài, bọn họ tự nhiên lấy đạo hữu để xưng hô đối phương.

Nam tử áo vàng quay đầu, Vương Trường Sinh thấy được nam tử áo vàng mặt đầy vết rỗ, có chút buồn cười.

Nam tử áo vàng không phải ai khác, chính là Hoàng Phú Quý.

Số lần Vương Trường Sinh đụng tới Hoàng Phú Quý quá nhiều rồi, hắn tham gia Quảng Nguyên pháp hội gặp Hoàng Phú Quý, đi Nam Hải đụng tới Hoàng Phú Quý, tiến vào Thiên Lang bí cảnh cũng đụng Hoàng Phú Quý, tới tiền tuyến trợ giúp vẫn đụng phải Hoàng Phú Quý, bây giờ hắn lại tới Nam Hải, lại đụng tới Hoàng Phú Quý.

Hắn đụng tới Hoàng Phú Quý, có chuyện tốt cũng có chuyện xấu, chuyện tốt là chém giết bán yêu đạt được cây Phượng Minh Quả, chuyện xấu là bị bán yêu đuổi giết, thiếu chút nữa mất mạng.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, đã lâu không gặp.

”Hoàng Phú Quý nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng, nhìn qua cực kỳ đáng khinh.

“Đã lâu không gặp, Hoàng đạo hữu, ngươi là cố ý chạy tới tham gia hội đấu giá cỡ lớn này sao?”Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi xuống, Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, nghe nói hội đấu giá một lần này, thư viện Sùng Dương lấy ra nhiều món pháp bảo, ta tới để mở rộng tầm mắt.

”Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tự nhiên không tin lời này của Hoàng Phú Quý, cùng Hoàng Phú Quý ở tiền tuyến tác chiến, Vương Trường Sinh đã thấy rõ cách làm người của Hoàng Phú Quý.

Hoàng Phú Quý nhát gan sợ phiền phức, có tiện nghi thì chiếm, không thèm quan tâm thể diện của mình, thực lực bản thân không mạnh, nhưng độn tốc rất nhanh.


Vương Trường Sinh đoán, Hoàng Phú Quý đến phường thị Sùng Dương, quá nửa là muốn đấu giá mua pháp bảo, chỉ không biết hắn sẽ tới Nam Hải hay không.

Một đợt tiếng kèn trầm thấp vang lên, Hoàng Phú Quý từ trong lòng lấy ra một ốc biển màu vàng to bằng nắm tay, tiếng kèn chính là ốc biển màu vàng phát ra.

“Ba vị đạo hữu, Hoàng mỗ có việc gấp, đi trước một bước, ngày khác gặp lại.

”Hoàng Phú Quý ôm quyền với ba người bọn Vương Trường Sinh, vội vàng rời khỏi.

Uông Như Yên phóng ra một màn cách âm, bao phủ ba người bọn họ.

“Thúc công, chúng cháu hôm qua đã tới, đến Phiêu Vân cư chưa nhìn thấy ngài.

”“Ta hôm qua đi tham gia hội trao đổi với Hoàng đạo hữu, các cháu đến vừa lúc, ngày mai có một hội đấu giá cỡ lớn.

Như Yên, đây là ba vạn khối linh thạch, thúc công cho cháu mua pháp bảo, cháu đừng chê ít, nhiều hơn ta cũng không lấy ra được.

”Uông Hoa Sơn lấy ra một túi trữ vật màu lam, đưa cho Uông Như Yên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.