Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 78



Vương Minh Viễn gật đầu nói: “Nhị bá để Sinh Nhi ở lại Thanh Liên sơn gieo trồng linh cốc. Vốn dĩ đã có dự định bồi dưỡng hắn làm Luyện khí sư. Nguyên liệu luyện chế trung phẩm linh khí, một phần cần ít nhất ba mươi khối linh thạch. Ngũ muội và Thập nhất đệ đang học tập luyện chế trung phẩm linh khí, tiêu tốn cũng không ít. Dựa vào buôn bán huyền kim khoáng thạch, lợi nhuận hàng năm của chúng ta tăng mạnh. Nhị thập ngũ thúc đề nghị với ta, trước sai Luyện khí sư đến Tiên Duyên thành. Linh khí được luyện chế sẽ trực tiếp bán ra, tiết kiệm nhân lực.

Hiện tại Luyện khí điếm chỉ bán ra hạ phẩm và trung phẩm linh khí. Vậy thì để cho Sinh Nhi và Thập nhất đệ đi một chuyến đi! Ngũ muội ở lại gia tộc.”

“Tam ca, để cho Sinh Nhi ở lại gia tộc không phải tốt hơn sao? Ngũ tỷ và Thập nhất đệ có thể luyện chế ra trung phẩm linh khí. Hạ phẩm linh khí cũng không dễ bán. Luyện khí điểm ở Tiên Duyên thành lại không it.”

Vương Minh Viễn mỉm cười, giải thích: “Chúng ta có thuê một cửa hàng ở Bạch Vân lĩnh tại Vân Châu, buôn bán linh khí. Linh khí Ngũ muội luyện chế ra sẽ đem bán tại Vân Châu. Trứng gà không thể chỉ để trong một rổ. Ta sở dĩ phái Sinh Nhi đi Tiên Duyên thành. Thứ nhất là vì, Thăng tiên đại hội sắp đến rồi, để cho hắn đi học thêm kiến thức. Thứ hai là vì, Luyện khí điếm mà chúng ta mới mở có thêm một nghề tu bổ linh khí, định nhận tu bổ một ít hạ phẩm linh khí.”

“Tu bổ hạ phẩm linh khí? Hạ phẩm linh khí cũng không đắt, hạ phẩm linh khí hỏng rồi, ai sẽ cần tu bổ chứ? Sửa vài lần là bằng mua một món mới rồi.”

Vương Minh Viễn thở dài nói: “Kinh doanh không dễ làm! Trong Tiên Duyên thành có không ít Luyện khí điếm. Vì hấp dẫn khách mà các Luyện khí điếm ra không ít ưu đãi. Nhị thập ngũ thúc đề nghị với ta, ở Luyện khí điếm mua ba món trung phẩm linh khí. Chúng ta sẽ miễn phí tu bổ một món hạ phẩm linh khí cho hắn. Mua mười món trung phẩm linh khí tặng một món hạ phẩm linh khí. Là khách hàng cũ đến tu bổ linh khí, giảm giá hai phần. Hi vọng có thể mời chào nhiều khách hơn.”

Vương Trường Sinh hiểu ra, đột nhiên nhớ tới điều gì, lên tiếng hỏi: “Cha, khi nào thì khởi hành?”

“Hai ba tháng nữa! Con thành thật ở một chỗ tu luyện. Có rảnh thì thường xuyên đi đến chỗ Ngũ cô cô và Thập nhất thúc học hỏi thuật luyện khí. Thời gian xuất phát sẽ thông báo với con sau, trước tiên lui xuống đi! Ta còn có việc cần thương lượng với Lục thúc.”

Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng, xoay người rời khỏi.



Tại một ngọn núi mọc đủ loại Hồng Diệp thụ. Từ sườn núi trở lên được một mảng sương mù dày đặc màu đỏ bao phủ, không thấy được tình hình bên trong.

Nơi này là nơi cư trú của đệ nhất gia tộc tu tiên tại Ninh Châu, Lâm gia gia tộc.

Tống Tuệ Vân xuất thân là Tống gia Bình Dương quận, nàng là con gái của gia chủ Tống gia tiền nhiệm.

Tống Tuệ Vân gả vào Lâm gia hơn ba mươi năm, có hai gái một trai. Lâm Ngọc Đình là con trai nhỏ của nàng, tuy tư chất không tốt, nhưng được cái miệng ngọt. Làm Tống Tuệ Vân rất yêu thích.

Lâm Ngọc Đình đã sớm đến tuổi thành thân. Nhưng hắn phong lưu thành tính, thanh danh không tốt. Tống Tuệ Vân từng vì Lâm Ngọc Đình nói chuyện hôn sự với mấy nhà, đều bị đối phương từ chối.

Mắt thấy con trai hơn hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân. Bạn cùng tuổi hắn, con cái đã có thể chạy nhảy khắp sân rồi. Tống Tuệ Vân xem ở trong mắt, đặt ở trong lòng.

Một ngày nọ, nàng gọi Lâm Ngọc Đình vào.

Lâm Ngọc Đình nói chuyện với Tống Tuệ Vân một lát, đã dỗ cho nàng thoải mái cười to.

Tống Tuệ Vân yêu chiều nhìn Lâm Ngọc Đình, lấy ra mấy chục cuộn tranh, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ngọc Đình, ở đây có bức hoạ của vài vị cô nương. Ngươi xem, ngươi thích người nào? Mẹ sẽ bảo cha phái người đến cửa cầu hôn. Ngọc Hinh nay đã kết làm đạo lữ cùng hậu nhân của Vân Tiêu chân nhân Tử Tiêu môn. Dựa vào cây đại thụ Vân Tiêu chân nhân này. Lần này, ta muốn xem xem, có nhà nào dám cự tuyệt chúng ta.”

Lâm Ngọc Đình mở ra mấy chục cuộn tranh, xem xét kĩ lưỡng, cau mày, nghi hoặc nói: “Mẹ, Đỗ Tinh Nguyệt của Đỗ gia Vân Châu, Phương Điền Phương của Phương gia Vũ Châu, Diệp Nguyệt Như của Diệp gia Giang Châu đâu? Sao không có những người này?”

“Đỗ Tinh Nguyệt đã gả cho người khác rồi. Con của Phương Điền Phương đều đã biết chạy. Còn về phần Diệp Nguyệt Như, cha mẹ nàng bị giết hại, nói là muốn giữ đạo hiếu. Những cô nương ở đây đều được mẹ tinh tế tuyển chọn. Nhân phẩm và gia thế đều là thượng giai, con chọn một người đi!”

“Mẹ, con hiện tại vẫn còn nhỏ, chưa nghĩ đến việc thành thân.”

Tống Tuệ Vân nhẹ nhíu lông mày, khiển trách: “Bớt cùng ta nói chuyện vô nghĩa, con phải mau chóng thành thân. Ta cũng là vì tốt cho con thôi. Nay Ngọc Hinh gả cho hậu nhân của Vân Tiêu Chân nhân, Lâm gia tương lai sẽ phát triển rất thuận lợi. Sau này, số lượng tu sĩ Trúc Cơ trong gia tộc nhiều lên, cha con khẳng định không thể tiếp tục làm gia chủ. Mấy năm nay con làm loạn ở bên ngoài, đều là dựa vào việc con là con của gia chủ Lâm gia mà bình an vô sự. Ngũ thúc công, Thất thúc công đã sớm bất mãn đối với con. Nếu không phải nể mặt gia gia đã mất của con, thì con đã sớm bị nhốt lại rồi. Hai tỷ tỷ của con gả đi xa, thực lực gia tộc hai vị hôn phu của hai nàng cũng không mạnh. Không thể giúp con được. Mẹ và cha con già rồi, tương lai sau này, ai sẽ che chở con? Không có người che chở, chỉ dựa vào những chuyện hoang đường mà con gây ra. Cấm túc cả đời là vẫn còn nhẹ.”

Không ai hiểu con bằng mẹ, nàng sao lại không biết tính tình của con mình.

Nàng thân là gia mẫu Lâm gia, hai đứa con đầu là nữ nhi, đều có linh căn. Nhưng nữ hài tử sớm hay muộn đều phải lập gia đình. Từ xưa đến nay, mẫu bằng tử quý, nàng lại thân là gia mẫu Lâm gia, áp lực con nối dõi của nàng rất lớn. Thậm chí, mẹ chồng còn dự tính nạp thiếp cho Lâm Hoài An.

Gia tộc tu tiên muốn lớn mạnh, buộc phải luôn không ngừng thêm máu mới. Nữ nhi rồi sẽ phải lập gia đình, chỉ có nam nhi mới có thể cam đoan kéo dài hương hoả gia tộc.

Tống Tuệ Vân xuất thân Tống gia Bình Dương quận. Thực lực Tống gia không mạnh, nếu Lâm Hoài An muốn nạp thiếp, nàng cũng không có cách nào ngăn cản. Dưới tình huống như vậy, nàng mang thai.

Mẹ chồng nàng cũng đã nói rõ, nếu lại là nữ nhi, sẽ nạp thiếp cho Lâm Hoài An.

Thời điểm Lâm Ngọc Đình được sinh ra, Tống Tuệ Vân như trút được gánh nặng. Sinh được con trai, lo âu của Tống Tuệ Vân không còn nữa. Trước mặt mẹ chồng cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.