Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 991: 991: Mai Phục 2




“Tu sĩ Hải Lam tông vì sao tập kích các ngươi? Mấy năm qua, các ngươi có xung đột với tu sĩ Hải Lam tông hay không?”Vương Thanh Thuân trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Đội săn yêu cháu dẫn dắt cũng chưa có gì xung đột với tu sĩ Hải Lam tông, tộc nhân khác thì không rõ.”Đây căn bản chính là một món nợ hồ đồ, Vương gia muốn phát triển, khẳng định sẽ đắc tội thế lực khác.


Tộc nhân Vương gia nhiều như vậy, Vương Thanh Thuân không dám cam đoan không có ai trêu chọc tu sĩ Hải Lam tông.Mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ suy nghĩ, dựa theo Vương Thanh Thuân kể, hắn là giết chín tu sĩ Hải Lam tông, lúc này mới đạt được vỏ sò truyền thừa, không lẽ là Hải Lam tông cố ý bố cục? Loại biện pháp này cũng quá ngu xuẩn rồi nhỉ!Vương Trường Sinh có một giả thiết lớn mật, tu sĩ Hải Lam tông cùng tu sĩ Vương gia có thù oán, bọn họ vốn là tính đi động phủ cổ tu sĩ tầm bảo, không ngờ đụng tới đám người Vương Thanh Thuân, nhất thời động lòng tham, không ngờ trên tay Vương Thanh Thuân có pháp bảo sơ hình.“Chuyện xảy ra với tu sĩ Hải Lam tông, không được tiết lộ ra ngoài, kẻ nào làm trái lấy phản tộc luận xử, các ngươi đi xuống trước, Thanh Thuân lưu lại.”Không qua bao lâu, trong phòng chỉ còn lại ba người Vương Trường Sinh, Vương Thanh Thuân cùng Vương Thu Hồng.“Nói chút xem ý kiến của các ngươi.”Vương Thanh Thuân trầm ngâm một lát, nói: “Cửu thúc, hẳn là không phải cạm bẫy nhỉ! Nào có nhiều cạm bẫy như vậy? Tà tu muốn giết tu sĩ cấp thấp, có thể thoải mái tiêu diệt tu sĩ cấp thấp, hành tẩu gây án, rất khó bị người ta bắt được.”“Giả thiết đây là một bố cục, tu sĩ Hải Lam tông có lẽ là tu sĩ thế lực khác giả trang, mục đích là hấp dẫn tổ phụ đến tầm bảo, lợi dụng trận pháp tiêu diệt tổ phụ, sau đó nhân cơ hội công kích Ngân Xà đảo.

Trước đó không lâu, Kim Dương đảo bùng nổ tiểu thú triều, thế lực phụ thuộc chúng ta cũng bị yêu thú tập kích, cái này cũng quá khéo rồi.”Vương Thu Hồng bình tĩnh phân tích, hắn vẫn luôn đề phòng Vân Hải tông, hắn theo bản năng đứng ở toàn cục suy xét.Vương Trường Sinh âm thầm gật đầu, Vương Thu Hồng cùng Vương Thanh Thuân đều có cái nhìn riêng, Vương Trường Sinh đồng ý cái nhìn của Vương Thu Hồng.Vương gia cùng thế lực phụ thuộc lọt vào yêu thú công kích, ngay sau đó Vương Thanh Thuân đạt được vỏ sò truyền thừa, muốn nói là trùng hợp, vậy cũng quá khéo rồi nhỉ!Đi! Lo lắng lọt vào mai phục, không đi! Đây chính là động phủ tọa hóa của tu sĩ Nguyên Anh, nhỡ đâu là thật thì sao!Hắn cân nhắc một lát, vẫn tính đi tầm bảo, nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn muốn dẫn theo Diệp Lâm, có Diệp Lâm hỗ trợ, nếu có mai phục, Diệp Lâm khẳng định có thể phát hiện.“Chuyện này ta có chừng mực, Thanh Thuân, cháu làm tốt lắm, nếu thật sự có bảo vật, tính cháu lập công lớn.

Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Ta tự có chủ trương.”“Vâng, cửu thúc (tổ phụ).”Vương Trường Sinh tìm Diệp Lâm, nói một lần tình huống sự việc.“Hẳn là không phải bẫy đi! Quá vụng về rồi, bùng nổ tiểu thú triều, tu sĩ gia tộc chúng ta chết cũng không nhiều, căn bản không có ý nghĩa, về phần vỏ sò truyền thừa, muốn bố cục, cũng sẽ không dùng phương thức này, động phủ cổ tu sĩ hẳn là thật.


Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, xuất hiện động phủ cổ tu sĩ cũng không kỳ quái, ta đi cùng ngươi một chuyến đi! Mang theo Hải Đường.”“Không cần mang theo Hải Đường! Nhỡ đâu có mai phục, ta không chiếu cố được.”Diệp Lâm mỉm cười, nói: “Ta có thể bảo vệ con bé nhất thời, không thể bảo vệ con bé cả đời, hùng ưng rồi cũng phải có một ngày giương cánh bay cao.

Nếu thật sự có cạm bẫy, khẳng định không thể gạt được ánh mắt của ta, ở xa quan sát một phen, không có cạm bẫy, chúng ta lại đi tầm bảo, chuyện phá trận liền giao cho Hải Đường.”Đóa hoa trong nhà kính không lớn được, Diệp Lâm đây là rèn luyện Diệp Hải Đường.“Được rồi! Nếu vậy mang con bé theo.”Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh, Diệp Lâm cùng Diệp Hải Đường rời khỏi Ngân Xà đảo, bay về phía đông bắc.Bảy ngày sau, bọn họ liền chạy tới mục tiêu, một hòn đảo hoang hơn trăm dặm, cây cối thưa thớt, không có linh mạch.Hai mắt Diệp Lâm sáng lên hào quang màu vàng chói mắt, nhìn về phía trên đảo.“Dưới đáy biển góc tây bắc hòn đảo có một tu sĩ Kết Đan tầng bốn cùng mấy tu sĩ Trúc Cơ, ngoài ra, trên đảo không có phục binh khác.”Diệp Lâm lộ vẻ mặt cổ quái, truyền âm cho Vương Trường Sinh.“Chỉ một vị tu sĩ Kết Đan? Ngươi không nhìn lầm chứ!”Vương Trường Sinh có chút khó có thể tin, một tu sĩ Kết Đan phục kích như thế nào?“Không sai, chỉ một vị tu sĩ Kết Đan, có thể thực lực của hắn tương đối mạnh đi!”Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, phất tay áo, mấy ngàn con Thôn Kim Nghĩ bay ra, vòng quanh Diệp Lâm cùng Diệp Hải Đường bay lộn không ngừng.“Bảo vệ tốt bản thân, thật sự không được, các ngươi đi trước.”Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, nắm tay phải đánh về phía mặt biển góc tây bắc hòn đảo.Hào quang màu lam lóe lên, một hình bóng nắm đấm màu lam to mấy trượng bay ra, khí thế hùng hổ đánh về phía mặt biển.Ầm ầm ầm!Có một tiếng nổ vang, hình bóng nắm đấm màu lam đánh tung lên một mảng lớn sóng nước, một lão giả áo bào trắng tuổi ngoài năm mươi từ đáy biển bay ra, trên tay hắn nắm một cây cờ lệnh hào quang màu lam lấp lánh, nhíu mày, ở bên cạnh hắn có năm tu sĩ Trúc Cơ.Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên hung quang, há mồm, ba viên Sơn Hải Châu từ trong miệng bay ra, xoay tít, nháy mắt phóng to đến hơn trăm trượng, khí thế hùng hổ đánh về phía đối diện.“Cả bộ pháp bảo!”Lão giả áo bào trắng bị dọa nhảy dựng, biến sắc hẳn.


Hắn không nói hai lời, vỗ một phát vào không trung, ánh sáng trắng lóe lên, vô số bông tuyết bỗng dưng hiện ra, hóa thành một bàn tay băng màu trắng thật lớn, đón đỡ ba viên Sơn Hải Châu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.