Thanh Mai Đấu Trúc Mã

Chương 12: Lời cuối sách của tác giả



Xong bản thảo thì gặp phải một chuyện mà không nghĩ đến nhất, chính là ——

Đau răng!

Đau răng không phải là bệnh, nhưng là đau đến muốn mạng người, cộng thêm ta là cái loại dù bệnh nặng hay bệnh nhẹ cũng sẽ ỷ vào mình còn trẻ, sau đó thôi miên mình, ngủ cả một buổi tối sẽ tốt.

Nhưng sự thật thì không, hơn nữa cũng chứng minh một chuyện ——

Ta già rồi. ( =)) )

Người thực sự đã già rồi, bệnh ít để lâu cũng sẽ thành bệnh nặng, tựa như ta chỉ cho là hàm răng co rút đau đớn, co thần kinh ở đó bị rút gân, ngày mai sẽ sẽ tốt lắm. (=.= cái ý nghĩ này hay thật)

Nhưng là làm ta đau đớn đến hai ngày, mất ngủ ba ngày, ta rốt cục không nhịn được phải đi xem nha sĩ.

Liên tục nhìn lại hai tuần lễ, nha sĩ một mặt đem răng khôn của ta rút đi, một mặt lại trị liệu đục răng.

Ai! Vừa nghe cái âm thanh chít chít, ta thật rất muốn chạy trối chết.

Thú vị chính là, nha sĩ trị liệu răng , cùng ta mở ra thật không tốt cườichuyện cười ——

Nha sĩ: “Khi đau phải nói.”

Thước tiểu Lộ: “Ừ!” Miệng bị hắn hung hăng kéo ra, không có biện pháp đáp lời.

Trong quá trình trị liệu, thanh âm chít chít kia làm cho người ta da gà rơi đầy đất, sợ chỉ muốn đứt dây thần kinh!

“Ngô, ngô. . . . . .” Mặt của ta nhăn lại thành một khối, khuôn mắt như bánh bao.

“Đau sao?” Nha sĩ dừng tay hỏi.

“Ừ!” Thước tiểu Lộ cau mày phát ra thanh âm yếu ớt.

“Đau mới đúng, chứng tỏ dây thần kinh của ngươi vẫn còn.” Nha sĩ còn phát ra trầm thấp tiếng cười.

Nhịn a!

Mặc dù hai tay của ta đã nắm chặt thành quyền, nhưng là tuần lễ này còn phải tiếp tục trị liệu.

Cho nên nha sĩ nói xong, vẫn tiếp tục tại trong miệng của ta “Động công” .

Ô. . . . . . Đây chính là câu chuyện thống khổ nhất của Thước Tiểu Lộ tháng này.

Còn với bộ chuyện! Lần này ta viết bản thảo cổ đại, hi vọng các độc giả sẽ thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.