Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 31




Diệp Minh Dương cưỡi ngựa, Lam Oánh Nhi và Cao Văn theo ở đằng sau, lúc cách Bách Lý đình còn một khoảng, Diệp Minh Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đình không có ai, hai con ngựa được buộc ở hai gốc cây bên cạnh đình còn đang thảnh thơi, thong thả ăn cỏ.
 
Hắn có chút nghi hoặc trong lòng, dựa vào sự quan tâm của muội muội với hắn, không phải nên vừa nghe được chút động tĩnh liền lập tức chạy ra kiểm tra sao?
 

Thiếu niên mới vừa thoát khỏi tai ương lao ngục cũng không suy nghĩ nhiều, cưỡi ngựa tới gần Bách Lý đình rồi hô lớn: “Muội muội, Tạ công tử. Chúng ta trở lại rồi đây”
 
Diệp Minh Dương cố ý ngồi trên ngựa đợi một hồi nhưng vẫn không có ai đáp lại, bốn phía đều gió êm sóng lặng, chỉ có tiếng nhai cỏ của ngựa là vang ở bên tai không dứt.
 
Không được kinh hỉ đón chào như trong dự đoán. Hắn theo bản năng mà nhìn một vòng xung quanh những chỗ muội muội có thể trốn.
 
Cao Văn và Lam Oánh Nhi cưỡi ngựa theo sau cũng rất nhanh đuổi kịp tới, hai người dừng lại bên cạnh hắn.
 
Lam Oánh Nhi thấy hắn không xuống ngựa thì cảm thấy có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
 
Cao Văn thì không nhận ra hai người không bình thường, vừa rồi dọc đường đi tâm trạng của hắn ta đầy phập phồng, hơn nữa trong đình bị nhánh cây che khuất nên hắn ta cũng không chú ý tới trong đình không có ai, hắn ta xuống ngựa, hứng thú hừng hực chạy vào trong đình: “Thiếu gia, ta trở về rồi.”
 
Chạy được một nửa hắn ta mới nhận ra tình huống bên trong, sự vui sướng trên mặt trong nháy mắt biến mất tăm, bước chân lảo đảo, giọng nói kinh hoảng thất thố: “Thiếu gia, thiếu gia, ngài làm sao vậy. Ngài đừng làm ta sợ”
 
Cậu quỳ rạp xuống bên cạnh thiếu gia đang hôn mê bất tỉnh, bàn tay định nâng lên đầu của Tạ thiếu nhưng lại bị khuôn mặt đầy máu của hắn làm cho sợ tới mức không dám động chạm lung tung.


 
“Còn sống, ngươi đừng có gấp.” Biểu tình của Lam Oánh Nhi đầy nghiêm trọng, vừa an ủi nói vừa nhanh chóng lấy mấy viên thuốc khác nhau ở trong túi ra nhét vào miệng Tạ Dung Quang, sau đó vừa bắt mạch vừa nói với Diệp Minh Dương đang nôn nóng ở một bên: “Dương Nhi, đệ đi chung quanh xem xem có tìm được Cẩn Nhi không”
 
“Ta không tìm thấy muội muội, làm sao bây giờ Lam tỷ tỷ?” Sau khi cẩn thận tìm xung quanh vài vòng, thiếu niên đỏ hồng hai mắt chạy trở về, giọng nói khàn khàn ẩn chứa nghẹn ngào.
 
Lam Oánh Nhi nghe vậy lại nhẹ nhàng thở ra: “Hiện tại không có tin tức gì là tin tốt rồi, chúng ta chờ một lát, đợi Tạ thiếu tỉnh rồi hỏi hắn tình huống như thế nào. Đệ đừng sốt ruột quá, muội muội của đệ còn cầm các loại dược cùng độc ta đưa, chỉ cần muội ấy có thể tỉnh táo thì sẽ không sợ bị người ta lấy mạng đâu”
 
Nàng ấy cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua là rời đi không tới nửa ngày mà hai người đang bình thường lại một người hôn mê còn một người thì mất tích.
 
Lúc Diệp Minh Dương và thư đồng Cao Văn đi thông báo quan phủ chuyện dịch hạch lại không gặp được Tri phủ, mà một quan viên khác vừa nghe thấy bọn họ từng tiếp xúc gần với người mắc dịch hạch thì lập tức kinh giận mà bật lùi lại thật xa, không chỉ không nghe bọn họ giải thích mà còn phân phó cho người bắt bọn họ nhốt vào đại lao để cách ly.
 
Ba người Diệp Cẩn Dư chờ ở Bách Lý đình lâu không thấy bọn họ quay về liền biết đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chờ tới rạng sáng hôm sau Lam Oánh Nhi mới lén lẻn vào đại lao cứu hai người ra. Để lại hai người không có sức chống cự là Diệp Cẩn Dư và Tạ Dung Quang chờ ở Bách Lý đình, không nghĩ tới cả trong và ngoài thành Dương Châu đều nguy hiểm như vậy.
 
Trên quần áo của Tạ Dung Quang không có dấu vết gì, xe ngựa bọn họ đậu bên đình cũng không có gì khác lạ, Lam Oánh Nhi không thể nghĩ ra được có bọn cướp nào lại chỉ cướp sắc mà không cướp tiền.
 
Hoặc là kẻ thù nào đó của Diệp đại nhân trên quan trường, tóm lại, nhìn trên việc đối phương không có trực tiếp giết Tạ Dung Quang thì tỷ lệ còn sống của tiểu đồ đệ nhà nàng ấy vẫn rất cao.
 
Hiện tại Lam Oánh Nhi chỉ có thể gửi hy vọng đợi sau khi Tạ Dung Quang tỉnh lại có thể cung cấp một ít tin tức hữu dụng, nếu không một đồ đệ khác của nàng ấy nhất định sẽ nhịn không được mà khủng hoảng mất.
 
Mà lúc này, Diệp Cẩn Dư được mọi người lo lắng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại theo sự lay động của xe ngựa, nàng vừa mới động đậy một chút liền cảm nhận được sự đau đớn sau gáy, nhịn không được mà “Ưm” nhẹ một tiếng.
 
Diệp Cẩn Dư duỗi tay xoa xoa sau cổ, nàng mở to mắt nhìn một vòng trong xe ngựa.
 
Bố trí trên xe giống như mọi xe ngựa thường thấy trên thị trường, tựa hồ là đặc biệt mua để đưa nàng đi.
 
Ngoài xe ngựa trừ tiếng bánh xe chạy trên đường, còn có tiếng vó ngựa chạy vội của rất nhiều con ngựa khác.
 
“Diệp tiểu thư tỉnh rồi thì an phận một chút, nếu không, ta cũng không ngại lại đánh ngất tiểu thư thêm một lần”.
 
Diệp Cẩn Dư đang chuẩn bị vén màn cửa sổ lên nhìn thì đằng trước thùng xe chợt truyền đến một giọng nói lạnh nhạt, vẻ mặt của nàng uể oải, Diệp Cẩn Dư buông tay, yếu ớt dò hỏi: “Các ngươi là ai? Vì sao lại muốn bắt ta”.
 
“Các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
 
“Ta sẽ chết à?”
 
“......”
 
Diệp Cẩn Dư liên tiếp đặt câu hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
 
Tiếng vó ngựa không dứt bên tai làm sự sợ hãi trong lòng Diệp Cẩn Dư cũng chồng chất không ngừng.
 

Nàng vuốt vuốt túi tiền, cánh môi màu phấn hồng mím chặt, trong này có Dung Cốt tán mà Lam tỷ tỷ cho nàng, có thể làm cho người thường trong vài phút ngắn ngủi chịu cơn đau bị trăm con kiến gặm xương cắn cốt, sau nửa canh giờ sẽ chỉ còn lại nửa cái mạng, thậm chí cho dù là người tập võ thì sau khi trúng độc, trong thời gian vài hơi thở sẽ tiêu tan hết nội lực.
 
Nàng do dự bởi vì trước đây nàng chưa từng thử hạ độc với ai, nàng cũng không thể bảo đảm có thể làm cho toàn bộ người bên ngoài đều ngã xuống, hơn nữa hiện tại xe ngựa cùng với mười mấy con ngựa đang phóng nhanh về phía trước, nếu làm bọn họ ngã xuống ngựa thì xe ngựa nhất định sẽ mất không chế, đến lúc đó cũng không biết là nàng sẽ bị lôi tới chỗ nào.
 
Mỗi ngày Diệp Cẩn Dư đều ý đồ tìm kiếm một cơ hội thích hợp, vừa có thể làm cho người bên ngoài có thể đồng loạt ngã xuống vừa có thể làm cho bản thân an toàn thoát thân.
 
Xe ngựa chạy không biết bao nhiêu ngày đêm chợt ngừng lại, rèm cửa xe đột nhiên bị kéo ra.
 
Ánh sáng thình lình chiếu vào làm Diệp Cẩn Dư đang ngẩn ra suy tư theo bản năng giơ tay che mắt lại, còn chưa đợi nàng làm quen với ánh sáng thì đã bị người kia bịt vải che mắt.
 
Diệp Cẩn Dư bị người kia kéo tay lôi xuống xe ngựa, bước chân lảo đảo đi về phía trước, giọng nói nàng khẽ run để lộ sự bất an trong lòng: “Chúng ta đi chỗ nào đây?”
 
Vẫn không có ai trả lời nàng như cũ.
 
Bị che mắt nên Diệp Cẩn Dư nỗ lực dùng những giác quan khác để thu thập tất cả tin tức bên ngoài mà nàng có thể nhận biết.
 
Sau khi đi bộ một đoạn ngắn, nàng bị xách lên một chiếc xe ngựa khác, tới khi bên ngoài xe ngựa càng ngày càng ầm ĩ đầy tạp âm, lại có người đi vào dùng sức điểm hai cái trên người nàng, Diệp Cẩn Dư thử thử, phát hiện bản thân không thể động đậy cũng không thể phát ra âm thanh.
 
Nàng cắn cắn môi, tủi thân nghẹn lại nước mắt: Chỉ là điểm huyệt trong truyền thuyết mà thôi, Lam tỷ tỷ cùng Mặc Phong bên cạnh Ngộ An ca ca cũng biết, có gì đặc biệt hơn người chứ.
 
Một nam tử trung niên bên ngoài xe cười làm lành với quan binh giữ cửa thành, ông ta nhét túi tiền trong tay cho quan binh rồi nói: “Đại nhân, tiểu nữ nhà ta bị bệnh, ta phải dẫn nó vào thành gặp đại phu, chúng ta có thể đi vào không?”
 
Quan binh ở cửa thành nâng nâng túi tiền trong tay, biểu tình cũng vừa lòng: “Ta xem người đã.” Nói xong liền dùng bội kiếm bên hông nhấc màn xe lên, nhìn thấy Diệp Cẩn Dư ngồi trong xe thì lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Sao lại còn bịt mắt?”
 
Nam tử trung niên vội vàng buông tấm màn bị quan binh vén lên: “Sau khi tiểu nữ sinh bệnh thì vừa nhìn thấy ánh sáng sẽ chảy nước mắt không ngừng, chúng ta vẫn luôn chữa trị nhưng mãi mà không hết, lúc này mới muốn mang nàng đi tìm đại phu nào giỏi một chút thử xem.”
 
Tầm mắt của quan binh thủ thành qua lại mấy lần giữa Diệp Cẩn Dư cùng nam tử trung niên, sau đó nắm nắm túi tiền trong tay, hắn lại nghĩ, dưới chân thiên tử thế này, hẳn là sẽ không có người lẩn quẩn trong lòng, gan lớn tới mức đi phạm pháp, lúc này trên mặt mới khôi phục lại nụ cười.
 
“Được rồi, không có vấn đề gì, đi vào đi”
 
Nam tử trung niên cũng cúi đầu khom lưng cười: “Ai, ai, cảm ơn quan gia, tiểu dân thay tiểu nữ cảm ơn ngài.”
 
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi đám người náo nhiệt, trái tim vừa dâng lên một chút hy vọng của Diệp Cẩn Dư lại rơi xuống đáy vực sâu.
 
Đợi hai mắt nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Diệp Cẩn Dư phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một căn phòng chỉ sắp xếp một chiếc giường cùng một bộ bàn ghế.
 
Nàng nhìn nửa ngày cũng tìm không thấy trong phòng có chỗ nào khác lạ, Diệp Cẩn Dư chỉ có thể ôm gối đầu, cuộn tròn trong một góc trên giường.
 
Không biết qua bao lâu, có một bà lão hình như là bị câm tới đưa cơm cho nàng.
 

Diệp Cẩn Dư ngơ ra nhìn một chay một mặn ở trên bàn, rõ ràng nàng đã đói tới mức bụng kêu lên ọc ọc nhưng Diệp Cẩn Dư vẫn không muốn ăn đồ ăn mà người ta đưa tới, thậm chí còn ghê tởm tới buồn nôn, đầu óc choáng váng. 
 
Nàng biết hiện tại chắc bản thân đã sốt rồi, lần bị dọa sợ khi còn nhỏ đã để lại di chứng như vậy, chỉ cần nàng bị kinh hách thì sẽ phát sốt, sinh bệnh. Chỉ là mấy năm nay ít bị dọa sợ nên nàng cũng gần như quên mất chuyện này luôn rồi.
 
Diệp Cẩn Dư không nhìn đồ ăn đặt trên bàn nữa, nàng vùi đầu vào gối, muốn tiến vào trong không gian nhưng lại sợ bên cạnh có người đang giám thị nàng.
 
Hiện tại nàng mới cảm thấy hối hận, có thể đi theo Lam tỷ tỷ học về độc dược là một cơ hội để nàng học được cách tự bảo vệ mình, nhưng mà trước nay nàng chỉ nghĩ tới việc nghiên cứu độc tính cùng sự tương sinh tương khắc của dược vật, không hề coi trọng việc làm sao để hạ độc người khác, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ người khác tới cứu, hoặc là chờ mong một kỳ tích như bọn họ tự động thả nàng ra ngoài.
 
Sau khi Diệp Cẩn Dư mơ mơ màng màng ngủ mất, gian tiểu viện ẩn núp trong thành phố nhộn nhịp này đón tiếp một vị khách đặc biệt.
 
Chắc là cảm thấy chỉ có trông giữ một tiểu cô nương tay trói gà không chặt nên trong tối ngoài sáng cũng chỉ có bốn người trông coi tiểu viện, bốn người này còn bao gồm bà lão buổi sáng đưa cơm cho Diệp Cẩn Dư.
 
Công lực của người tới hình như rất trác tuyệt, bóng người nhoáng lên mấy cái đã làm cho toàn bộ người trong viện ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
 
Hắn đi vào căn phòng nhỏ có Diệp Cẩn Dư, một bàn tay nhẹ nhàng túm xuống chiếc khóa đồng mới tinh, một tay khác đẩy cửa phòng ra.
 
Đợi đứng trước mặt Diệp Cẩn Dư đang cuộn thành một cục, hắn chần chừ một lát rồi mới vươn một ngón tay chọc chọc bả vai của nàng, cố gắng đè thấp tiếng nói: “Tỉnh, tỉnh, đi thôi.”
 
Thấy nàng không phản ứng, người tới đang muốn chọc thêm cái nữa thì thấy thân mình nho nhỏ của Diệp Cẩn Dư ngả qua một bên theo lực của hắn.
 
Hắn nhăn mày nhìn sắc mặt đỏ rực của tiểu cô nương, sờ sờ cái trán của nàng một chút, trong mắt lộ ra sự lo lắng.
 
Sau đó hắn không hề do dự mà bế ngang tiểu cô nương lên, nhấc chân nhẹ nhàng nhảy mấy cái liền nhảy qua tường thành, sau đó rời khỏi nội thành với phòng ốc dày đặc, chạy tới một thôn trang ở ngoại thành.
 
Hắn cởi áo ngoài của mình ra rồi trải lên đất, đặt tiểu cô nương nằm bên trên rồi gõ gõ cửa, sau đó nhanh chóng núp ở trên một cây đại thụ gần đó chờ người trong nhà.
 
Một lát sau hắn mới như nghĩ ra cái gì, lại chạy ngược về bên cạnh Diệp Cẩn Dư, móc ra một túi tiền đặt ở bên cạnh nàng.
 
Nghe được tiếng bước chân ở phía sau cánh cửa, người này liền nhanh chóng nhảy về lại trên cây.
 
Cánh cửa mở ra, đồng thời truyền ra tiếng nói chuyện ở bên trong: “Tiểu thư, để nô tài làm được rồi, nếu tiểu thư bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ.”


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.