Hôn kỳ của Tạ Tầm và Phù Xu được định vào này mùng một tháng năm tới, trong cung ban thưởng không ngừng tới phủ Ninh Quốc công, nhưng tân lang lại thập phần lãnh đạm đối với mối hôn sự này, cho dù là ở trường hợp công khai gặp mặt Phù Xu công chúa, Tạ Tầm vẫn làm lễ bình thường, không hề có ý tứ thân cận.
Hành động này của Tạ Tầm khiến cho đám quý nữ trong kinh thành nhen nhóm lên hy vọng, tuy nói thân phận của Phù Xu công chúa rất lớn, lại gánh vác trọng trách làm hai nước hữu hảo, nhưng lại không được lòng phu quân tương lai, đối với nữ tử như bọn họ mà nói, chẳng phải là rất thảm hay sao?!
…
Trong cung, Phù Xu chặn đường Tạ Tầm đang tiến cung bẩm báo chính sự, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta đè nặng tức giận, “Tạ Tầm, ngươi là có ý tứ gì? Bản công chúa không xứng với ngươi sao? Sao ngươi lại nhiều lần muốn nhục nhã ta!”
Nhắc về chuyện này, sắc mặt Tạ Tầm lạnh băng, các lần trước hắn đã nhiều lần trong tối ngoài sáng cự tuyệt Phù Xu thân cận. Hắn nghĩ, Phù Xu chắc hẳn sẽ hiểu ý tứ hắn. Huống chi, hai nước vốn là địch nhân của nhau, sớm muộn gì cũng phải khai chiến, lúc này Hoàng đế Phiên Nam Quốc đề xuất ý muốn hòa thân, bất quá cũng chỉ để che mắt mà thôi. Nhưng mà Hoàng Thượng và Thái Hậu luôn chỉ cầu an ổn, không muốn đối mặt với thực tế như vậy.
“Hôn ước này là công chúa cầu xin hoàng thượng mà có được, hôn kỳ cũng đã định ra, công chúa còn muốn thế nào?”
Phù Xu nghe lời nói vô tình của Tạ Tầm mà kích động đến nỗi hai tai đỏ au, nàng ta căm giận nói: “Tạ Tầm, ta thật lòng thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể cho ta một chút tình cảm sao? Hay là trong lòng ngươi đã sớm có người nữ nhân khác?”
Ánh mắt Tạ Tầm tối lại, rất mau hắn liền rũ mi mắt xuống che dấu sự giận dữ, nói: “Không biết công chúa người đang nói bậy gì ở đây! Ta còn phải đi ngự thư phòng bẩm bảo chính sự, tránh ra!”
Phù Xu nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến phát đau, nàng ta cắn răng nói: “Tạ Tầm, ngươi tốt nhất không nên gạt ta, nếu ta biết trong lòng ngươi đã có người khác, ta liền giết nàng!”
“Công chúa đừng nói chuyện điên khùng này nữa!” Tạ Tầm không hề để ý tới Phù Xu, lướt qua nàng ta, bước nhanh về phía ngự thư phòng.
Phù Xu đứng ở phía sau, vẫn mở mắt nhìn bóng dáng Tạ Tầm càng lúc càng đi xa. Không có được ngươi... bổn cung cũng không để cho bất kỳ ai có được ngươi!
…
Đã mấy ngày Tạ Tầm chưa tới tìm Tống Như Oản, thậm chí cả thư từ còn không nhận được. Mỗi ngày Tống Như Oản đều ở nì trong khuê phòng, ngoại trừ đi tới phủ của cữu cữu, nơi nào nàng cũng không đi! Bởi vì trong phong thư cuối cùng Tạ Tầm gửi cho nàng có nói, phải cẩn thận Phù Xu, vì vậy ngày thường không có việc gì quan trọng nàng liền ở trong phủ, không đi loạn.
Cứ như vậy Tống Như Oản càng có cảm giác kiếp trước chuyện của Tạ Tầm và Phù Xu có nội tình, có lẽ là vì đại cục Quốc gia, cũng có thể là vì áp lực từ hoàng thất, tóm lại, bây giờ nàng khẳng định, Tạ Tầm không thích Phù Xu!
Đáng tiếc kiếp trước nàng lại vì chuyện này mà sinh lòng nghi ngờ, vì vậy kiếp này, nàng sẽ an ổn chờ đợi, chờ Tạ Tầm tới cưới nàng. Sau đó cả đời nàng toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn, tin tưởng hắn.
…
Trung tuần tháng tư, hôn kỳ của Tạ Tầm và Phù Xu càng lúc càng tới gần, Tống Khỉ Trinh lo lắng không thôi, liên tục sai khiến Mục Vân đi tham dò tin tức, biết được là Ninh Quốc công phủ đang tấp nập chuẩn bị đồ cưới cho thế tử gia thành thân.
“Này Tạ Tầm là sao?! Nếu hắn thực sự dám cưới Phiên Nam công chúa, ta liền mang theo Mục Vân phá hoại hôn sự của hắn.” Tống Khỉ Trinh căm giận nói.
“Đường tỷ đừng tức giận, Tạ Tầm sẽ không cưới, muội tin tưởng huynh ấy.” Tống Như Oản tựa bên cửa sổ, nhìn hoa mẫu đơn trong viện nói.
“Mấy ngày nữa hắn sẽ phải thành thân, muội còn tin hắn?” Tống Khỉ Trinh gấp đến độ không chịu được.
Nghe vậy, Tống Như Oản quay đầu, trong mắt thập phần trầm tĩnh, “Đúng vậy, lần này muội hoàn toàn tin tưởng Tạ Tầm.”