Ninh Vân Tự, Vệ Mạn Vũ bắt lấy cánh tay của Tống Như Oản: “Như Oản, muội nên tin tưởng ta, ta thật sự nhìn thấy Tạ thế tử và Phù Xu ở phía sau núi hẹn hò.”
Tống Như Oản nghe xong liền nằm liệt trên ghế dựa, nàng tự lừa dối mình: “Sẽ không, tướng công đối với ta rất tốt, sẽ không dây dưa cùng Phù Xu. Huống chi Phù Xu là công chúa mất nước, là khâm phạm của triều đình, tướng công sao có thể…”
Vệ Mạn Vũ lập tức ngắt lời: “Chuyện trước kia của Tạ thế tử và Phù Xu, ở Thịnh Kinh ai mà không biết, nếu không phải đột nhiên Phiên Nam khởi binh, hai người bọn họ đã sớm thành thân, hiện tại còn có chỗ cho muội nói chuyện sao!”
Tống Như Oản ấp úng không nói thành lời.
Vệ Mạn Vũ thấy thế liền tiếp tục nói: “Muội cùng ta đi xem, chẳng phải sẽ biết điều ta nói có đúng hay không sao?”
Áp lực cộng với nghi kỵ đã quá nhiều. Lúc này, Tống Như Oản cảm giác nên bất chấp tất cả để đi xem, nàng muốn đối mặt với Phù Xu, để nhìn xem Tạ Tầm là yêu ai?
Nào biết chờ đợi nàng không phải Tạ Tầm và Phù Xu, mà là một vực sâu vạn trượng, hại không chỉ bản thân mình, mà còn hại chết Tạ Tầm!
Nhà gỗ sau núi, chỉ thấy Phù Xu- một thân bố y trang điểm lộng lẫy, nàng ta cười lạnh giống như rắn độc nhìn chằm chằm Tống Như Oản, “Tống Như Oản, ngươi thật ngu ngốc!”
Tống Như Oản không dám tin nhìn về phía Vệ Mạn Vũ, “Biểu tỷ, ngươi gạt ta!”
Vệ Mạn Vũ cười lạnh nói, “Tống Như Oản, ta không có được Tạ Tầm, ngươi cũng đừng nghĩ có được.” Dứt lời, nàng không hề để ý tới Tống Như Oản, mà nhìn Phù Xu nói: “Đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta, đưa nàng tới ngoại thành, sau đó giết nàng.”
Trên xe ngựa xóc nảy, Tống Như Oản bị trói chặt, trong lòng nàng vạn phần hối hận, còn chưa kịp làm gì nàng sẽ bị Phù Xu giết chết! Chỉ là… Nàng luyến tiếc Tạ Tầm, nàng còn thiếu hắn một câu xin lỗi, nàng không nên không tin hắn.
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, ngươi còn tác dụng.” Phù Xu tàn nhẫn nói, “Vệ Mạn Vũ cũng chỉ là một nữ nhân ngu ngốc, ta chỉ châm ngòi một chút, nàng liền lừa ngươi tới. Cho rằng ngươi chết là nàng có thể gả cho Tạ Tầm, thật đúng là si tâm vọng tưởng.”
Trong lòng Tống Như Oản càng thêm bất an, “Vậy… Ngươi muốn thế nào… Muốn mạng ta còn chưa đủ sao?”
“Đương nhiên không đủ! Tạ Tầm thiếu Phiên Nam quốc ta hàng ngàn vạn mạng người!” Ánh mắt Phù Xu vạn phần hung ác.
“Rõ ràng là Phiên Nam quốc các ngươi khơi mào chiến sự trước, chúng ta chỉ đành phải nghênh chiến.” Trái tim Tống Như Oản đập dồn dập.
Phù Xu bị phản bác, thẹn quá hóa giận, nàng ta tát lên mặt Tống Như Oản, hung tợn nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”
…
Không biết là qua bao lâu, có lẽ là mười ngày, có lẽ là một tháng. Tống Như Oản bị nhốt ở địa lao không thấy ánh mặt trời, nàng sớm đã không quan tâm đến mạng sống của mình nữa, hiện tại chỉ hy vọng Tạ Tầm đừng tới tìm nàng, hết thảy đều là nàng tự làm tự chịu.
Nhưng trời không chiều lòng người, Phù Xu tự mình tới, dùng đao bắt cóc nàng, đưa nàng ra khỏi địa lao.
Biên thành gió cát cuồn cuộn, cát vàng đầy trời. Tống Như Oản bị Phù Xu áp giải lên thành lâu, nàng nhìn Tạ Tầm ở dưới thành.
Tạ Tầm cưỡi ngựa, một thân áo giáp màu bạc, cầm trong tay thanh kiếm hồng anh, phía sau dẫn theo đội quân khí thế ngang trời.
“Nghịch tặc Phù Xu! Nếu ngươi thả phu nhân của ta ra, ta bảo đảm cho ngươi một mạng! Tuyệt không nuốt lời!”
Phù Xu cười lạnh một tiếng, “Tạ Tầm, trừ bỏ đồ nữ nhân ngu ngốc này, ngươi đối ai đều lạnh lùng như vậy. Cuộc đại chiến lần trước, ngươi muốn lấy mạng ta, nếu không phải thị vệ liều mình bảo hộ ta, chỉ sợ ta đã sớm chết ở trên tay ngươi. Cho nên… Ta sao có thể tin ngươi được nữa!”