Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh

Chương 50



“Oản Oản!” Giờ khắc này, Tạ Tầm như quên mất hô hấp, hắn thả người về phía trước, trước tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc đã tiếp được thân thể Tống Như Oản.

Khi Tống Như Oản cảm giác được cơ thể mình được Tạ Tầm ôm chặt trong ngực, nàng mới dám mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, trong mắt nàng dần dần mơ hồ, nước mắt không ngừng chảy ra, nàng nắm chặt cánh tay hắn, nức nở nói: “Tướng công… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Tạ Tầm vỗ về sau lưng Tống Như Oản, cho rằng nàng bị sợ hãi, không ngừng an ủi nói: “Oản Oản không sợ… Đã không có việc gì… Ta sẽ bảo hộ nàng…”

Vừa nghe lời này, Tống Như Oản khóc lớn hơn, trong lòng càng thêm áy náy.



Không có con tin Tống Như Oản, Phù Xu lại bị thương, những tàn quân của Phiên Nam quốc rất nhanh đã bị bắt gọn, Phù Xu bị tử hình ngay tại chỗ.

Hết thảy đều được xử lý hết.

Tống Như Oản bị kinh hách, Tạ Tầm dẫn nàng tới trạm dịch gần nhất nghỉ ngơi, muốn chờ Tống Như Oản nghỉ ngơi mấy ngày rồi xuất phát.

Trong phòng, Tống Như Oản nằm trong lồng ngực Tạ Tầm, kể về những sự tình phát sinh vừa qua, “Tướng công, sao chàng tìm được ta?”

Hiện tại Tạ Tầm nhớ lại mà sợ hãi, nếu không phải Tống Như Oản chọc mù đôi mắt của Phù Xu, nhân cơ hội nhảy xuống thành lâu, hắn chỉ sợ sẽ mãi mãi mất đi nàng. Hắn dùng sức ôm chặt nàng, sau đó thật sâu thở ra một hơi: “Lúc ta không tìm thấy nàng, lập tức tra ra Vệ Mạn Vũ có vấn đề, nhưng nàng ta khăng khăng là không biết nàng ở đâu, cái gì cũng không nói. Nhưng ta sao có thể tin, lập tức dùng hình thẩm vấn, ngày hôm sau nàng ta liền khai ra. Trước khi đi tìm nàng, ta đã xử lý nàng ta. Lúc này, Tề Quốc công phủ có thể đã làm xong tang sự cho nàng ta.”

Tống Như Oản nhất thời có chút thổn thức, nhưng nhớ về kiếp trước Tạ Tầm chết thảm, nàng không còn một chút đồng tình nào với Vệ Mạn Vũ, hết thảy đều là nàng gieo gió gặt bão thôi.

“Cảm thấy ta rất tuyệt tình?” Tạ Tầm nhìn Tống Như Oản, dù sao Vệ Mạn Vũ cũng là biểu tỷ ruột thịt của nàng.

Tống Như Oản lắc đầu, suy bụng ta ra bụng người, nếu có người muốn hại Tạ Tầm, mặc kệ là ai, nàng cũng không bỏ qua. Trái lại, nàng sao có thể trách Tạ Tầm?

“Tướng công, hết thảy đều do biểu tỷ gieo gió gặt bão, thiên lí tuần hoàn mà thôi.”

Tạ Tầm nhàn nhạt cười, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn vén tóc nàng sang phía sau tai, ôn nhu nói: “Lúc trước không phải rất ngượng ngùng khi kêu ta là tướng công sao? Sao sau một thời gian lại kêu thuận miệng như vậy?”

Tống Như Oản rũ đôi mắt xuống, cánh tay ngọc ôm chặt lấy eo Tạ Tầm, “Tướng công, ta rất nhớ chàng, rất yêu chàng. Ta… Về sau… Về sau sẽ đối tốt với chàng… thật tốt.”

Tạ Tầm nhướng mày, “Lời này là thật sự?”

Tống Như Oản dùng sức gật đầu, “Đương nhiên, ta tuyệt không nuốt lời.”

Tạ Tầm cong khóe môi, thổi khí bên tai Tống Như Oản: “Vậy tối nay phu nhân có thể thổi một khúc tiêu cho vi phu?”

Tống Như Oản kỳ quái nói: “Buổi tối thổi tiêu cái gì, hơn nữa nơi này làm gì có tiêu?”

Tạ Tầm động động eo, cười xấu xa: “Phu nhân yên tâm, nơi này của ta có một cây tiêu tuyệt hảo, bảo đảm phu nhân vừa lòng.”

Tống Như Oản hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nháy mắt chuyển sang hồng rực, nàng giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn đồng ý. Tuy rằng thổi tiêu khiển người ta thực thẹn thùng, nhưng vừa rồi tâm tình không vui cũng bị Tạ Tầm thành công dời đi. Nàng cúi đầu, chôn ở vị trí giữa hai chân của Tạ Tầm.

côn th*t của Tạ Tầm vừa lớn lại vừa thô, lúc này đang đứng sừng sững ở giữa hai chân hắn, giống một tướng quân uy vũ, uy phong lẫm liệt ngẩng đầu, “Oản Oản, nàng thật tốt…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.