“Hiện tại bác sĩ
Trương không có ở đây. Xin hỏi cô tìm bác sĩ Trương có chuyện gì không?” Một hộ lí tóc ngắn trong hai người nhìn tôi hỏi.
“Tôi không có
chuyên gì cả, nếu anh ấy không có ở đây tôi ngồi ở bên ngoài đợi một
chút cũng được.” Không ngờ lại không có ở đây, chẳng lẽ trời muốn diệt
tôi?. Không thể nào? Phải chăng đây chính là cái được gọi: “ Ra quân
chưa thắng trận đã chết.”
Tôi mang bộ mặt sa sầm rời khỏi phòng,
gửi tin nhắn cho Trương Húc, vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Sau đó ở
hành lang gặp một người phụ nữ có thai liền cùng cô ấy đi đến khoa phụ
sản. Tôi cùng với người phụ nữ vô tình gặp được kia tìm thấy khoa phụ
sản sau đó lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn trả lời của Trương
Húc: “Ở văn phòng chờ tôi, tôi sẽ đến rất nhanh.” Tôi mỉm cười nhìn tin
nhắn hiển thị trên màn hình, đi đến phòng làm việc, nhìn cửa phòng làm
việc khép hờ đang muốn đẩy cửa đi vào thì nghe thấy một đoạn nói chuyện
của hai hộ lí trẻ tuổi hồi nãy.
“ Người đàn bà hồi nãy đó, mình
đã nhìn thấy nhiều lần ở trong bệnh viện, thường xuyên đến tìm bác sĩ
Trương, nghỉ một thời gian tưởng hết rồi ai ngờ hôm nay lại tới nữa.”
“Mình thấy có người đang ghen tị chứ gì? Chỉ cho phép mình yêu mến bác sĩ
Trương, mỗi ngày làm điểm tâm cho anh ta mệt muốn sống đi chết lại, lại
không cho người khác coi trọng bác sĩ Trương năng lực phi phàm, tài hoa
xuất chúng.”
“Có nhìn hay không thật ra cũng chẳng có gì quan
trong, chẳng qua mình không ưa cô ta thôi. Ôi, bây giờ đàn bà không biết xấu hổ nhiều thật, bác sĩ Trương không chào đón cô ta mà cô ta còn muốn dính sát lấy anh ấy đấy chứ.”
“ Cậu nói cũng đúng, nhưng tiểu
Nhã này, mình thấy cô ta có vẻ vô cùng khó chơi, cậu muốn theo đuổi bác
sĩ Trương thì đầu tiên phải giải quyết cô ta đã.”
“Quả thật cô ta cứ dây dưa không dứt, câu nghĩ mình nên có biện pháp gì để làm cho cô ta hết hy vọng?”
“Cậu cùng với bác sĩ Trương gạo nấu thành cơm không phải là biện pháp tốt nhất sao?”
“Cậu thật đáng ghét.”
Tôi ngơ ngác đứng im tại chỗ, thì ra ngay từ đầu, trong mắt mọi người tôi là loại người như vậy ?
Thầm mến, tương tư mười năm còn chưa bắt đầu đã phải tuyên bố chấm dứt sao?
Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Trương Húc. Một buổi sáng mùa thu hiu
quạnh, tôi đang đi ngang qua sân bóng bỗng nhiên bị một quả bóng rổ nện
vào đầu. Từ đó tôi biết người nện bóng vào đầu mình là Lục Bách Nghiêu
còn người đầu tiên sốt sắng chạy đến bên tôi, đưa tôi tới phòng y tế là
Trương Húc. Anh ấy đã từng tồn tại một cách mỏng manh yếu ớt nhưng ấm
áp trong kí ức tuổi trẻ của tôi .
“Cô ấy là bạn gái của tôi, về
sau tôi hy vọng các cô không nói huyên thuyên bậy bạ nữa.” Đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra, tôi hoảng hốt nhìn phía sau cũng không biết
Trương Húc đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Có chút ngoài ý muốn nhưng vui
mừng nhiều hơn.
“Thật xin lỗi, bác sĩ Trương.” Hai hộ lí trẻ tuổi áy náy, mất tự nhiên.
“Đi làm việc đi.” Trương Húc lạnh lùng nói, ánh mắt chưa từng nhìn về phía
hai người. Trong mắt tôi Trương Húc vốn là một người dịu dàng như ngọc,
đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng như vậy.
Mãi cho đến về sau khi chúng tôi nhắc lại chuyện này, Trương Húc nói cho
tôi biết anh không phải là người ôn hòa, chỉ khi đối mặt với tôi lạnh
lẽo trên người anh mới biết mất, để lại cho toàn bộ dịu dàng cho tôi.
Tôi cũng từng nghĩ đến chúng tôi sẽ ở bên nhau bạc đầu giai lão nhưng
cuộc đời là một ván cờ, chúng ta biết được mở đầu nhưng lại không đoán
được kết cục. Chính tôi cũng đã quên rằng “Cuộc đời giống như một ván cờ mới”.