Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 3: Bắt đầu với kẻ * hai mặt



*Con khỉ ngang ngược.

Gia Vũ cực kỳ hối hận, con nhóc nhà hàng xóm tụt quần thằng nhóc ấy, một màn hay ho như ngày hôm đó hắn không nên ở nhà đọc truyện, đã để lỡ mất thật tiếc. Cả ngày chạy đến cách vách dò hỏi những tình tiết kĩ càng.

Bịch! Đương sự lấy nắm đấm thay câu trả lời. Có cái gì đáng kể chứ? Thượng Quan Cẩn Ngôn là kẻ vô lại, mở to đôi mắt ngập nước đánh chết cũng không hé răng, bộ dáng muốn ủy khuất bao nhiêu thì có bấy nhiều, hại đồng đảng của mình đều cho rằng mình cố ý bắt nạt hắn, dù giải thích cỡ nào cũng vô dụng, lại còn hung hăng mắng té tát vô mặt mình, nhất là Chu Đình.

Rõ ràng chính tên vô lại đó hôn mình trước mà! Thế nào lại biến thành ngược lại là mình không đúng! Nhất Nhất từ nay về sau đã có kẻ địch.

Nhưng cô nhóc không thể xử lý hắn. Cẩn Ngôn là học trò cưng của tất cả các thầy cô trong trường, là tấm gương mẫu mực sáng chói của các bạn cùng trường.

Hắn lễ phép, trên đường gặp người khác sẽ chủ động chào hỏi; Hắn không gây xích mích cùng bạn học, thấy bọn họ đánh nhau sẽ đứng ra khuyên bảo; Hắn thông minh hiếu học, nhiều lần thi cử đều xếp thứ nhất; Hắn không sợ bẩn, không sợ mệt, không đến muộn, không về sớm, không khoe khoang gia thế bản thân, chủ động giúp đỡ gia đình những bạn học có hoàn cảnh khó khăn. . . . . .

Tóm lại, tất cả phụ huynh khi răn dạy con mình sẽ nói thêm một câu: Con xem Cẩn Ngôn nhà người ta kìa.

Việc này thực sự làm cho Nhất Nhất mỗi khi nhớ tới đều tức đến vò đầu bứt tai. Cẩn Ngôn giống như quên rất nhanh việc bị tụt quần kia, vẫn thường thường xuất hiện trước mặt cô nhóc, điều này khiến cô nhóc muốn phát điên, tìm hết thảy cơ hội trong lời nói để đả kích hắn. Hắn từ nước Mĩ về đây đúng không? Vậy là chủ nghĩa đế quốc Mỹ phái phản động. Hắn họ Thượng Quan đúng không? Người khác đều là họ đơn hắn lại là họ kép, vậy hắn chính là tiểu Nhật Bản, vì tên họ của bọn tiểu Nhật Bản mới có bốn chữ…. . vân vân.

Đáng tiếc đối tượng công kích không so đo những chuyện đó, vẫn y như cũ cười tủm tỉm bám đuôi cô nhóc. Không có chuyện gì buồn bực hơn việc đấm vào bông vải mềm oặt, tên nhóc đó khiến cô nhóc tức điên.

“Cậu là kẻ nhát gan!” Nhất Nhất tức giận đến đầu choáng váng.

“Đến đánh nhau cũng không biết, nếu không chúng tớ đánh một trận thử xem, Cậu khẳng định đánh không thắng tớ! Tức giận rồi đúng không, đến đánh tớ đi, đến đi! Không có can đảm hả!”

Kẻ nhát gan đó không để ý tới sự khiêu khích của cô nhóc, vẫn cứ chớp đôi mắt to cười. Vì sao không tức giận, không đánh người? Thật làm người khác thất vọng a! Thừa dịp lúc cậu tớ đi qua mặt mình, cô nhóc nhanh chóng mà chuẩn xác giẫm lên giầy của hắn hai cái.

“Đinh Nhất Nhất, ” Bên cạnh mọc ra tiếng hô to , “Cậu lại bắt nạt Cẩn Ngôn!”

Thế nào có thể tính là bắt nạt chứ, chỉ là giẫm vài cái thôi mà. “Tớ chỉ huých cậu tớ có chút xíu.”

“Gạt người, tớ đều thấy cậu trợn trắng mắt đe dọa!”

“Cậu giẫm chân Cẩn Ngôn đau, cậu ta còn kêu a một tiếng đau đớn kìa!”

“Cẩn Ngôn, cậu đừng sợ cậu ta, chúng tớ đều đứng về phía cậu!”. . . . . .

Đổi kiểu khác đi được không hả! Nhai đi nhai lại cũng vài câu đó có phiền hay không. Nhất Nhất nhũn chân cứ liên tiếp luân phiên bị oanh tạc, chỉ tay trừng mắt nhìn về phía tên bị hại, nhìn chằm chằm đến mơ hồ choáng váng.

“Khó trách người khác gọi cậu là bát hầu.” Giọng nói rất nhỏ từ bên cạnh truyền đến. Bát hầu - danh hiệu này là có điển cố, do một bà bác trong viện đặt cho. Nói hôm nào đó Nhất Nhất cùng một đứa trẻ khác đánh trận, chính là đấu với Diệp Phong, tình hình chiến đấu thảm thiết vô cùng, chân tay, hàm răng, móng tay những ngón nghề này đã dùng hết, khiến bà bác ven đường này sợ tới mức quá…khiếp, nhảy vào can ngăn cũng kéo không ra được, đợi đến khi cuộc chiến kết thúc, trên khuôn mặt Đinh Nhất Nhất in dấu hai dấu răng ngửa đầu cười ha ha, trên người đứa bé Diệp Phong khuôn mặt tím bầm, quần áo rách tả tơi, khóc lớn. Vì thế bà bác đó tức giận mắng: một chút dáng điệu của con gái cũng không có, Bát hầu! Danh hiệu nguồn gốc đến từ đó.

Nhất Nhất sẽ không quan tâm người khác kêu nhũ danh của cô nhóc, điều cô nhóc cảm thấy hứng thú là từ ai miệng nói ra kìa “Cậu nói cái gì?”

“Tớ nói cậu là Bát hầu.” Cẩn Ngôn nhẹ giọng lặp lại một lần. Chính là câu này, tóm được rồi! Lập tức liền quay sang các bạn trần thuật lại sự thật: “Nghe thấy không, Thượng Quan Cẩn Ngôn mắng chửi người đó!”

“Nói bừa! Cẩn Ngôn chưa bao giờ mắng chửi ai.” Biểu tình trên mặt mỗi người đều ghi rõ hai chữ “không tin”

“Không lừa các bạn, cậu tớ vừa mới mắng tớ là bát hầu, có phải hay không Thượng Quan Cẩn Ngôn?”

Tất cả ánh mắt đều tập trung quét ở một điểm, chỉ thấy người bị điểm danh kia mở to cặp mắt to đen như nai, thật vô tội chớp mắt vài cái: “Tớ vừa mới nói gì ?”

Tất cả ánh mắt lại xoay đến tập trung quét ở một điểm khác bắt đầu khiển trách: “Đinh Nhất Nhất, cậu luôn nói dối!”

“Cẩn Ngôn làm sao có thể mắng chửi người khác chứ, cậu ta chưa từng nói lời thô tục.”

“Đinh Nhất Nhất cậu vốn là Bát hầu!”. . . . . .

Ai nói hắn là đứa trẻ ngoan? Ai nói hắn lễ phép? Ai nói hắn không nói dối? Nhất Nhất tức giận đến đỉnh đầu đều bốc khói, Thượng Quan Cẩn Ngôn, căn bản chính là kẻ hai mặt!

Da mặt của kẻ hai mặt đó tựa hồ so với da mặt Đinh Nhất Nhất được công nhận là đã dày còn dày hơn a, hắn bị gán cho cái danh hiệu kẻ hai mặt chủ nghĩa đế quốc Mỹ và tiểu Nhật Bản, nhưng vẫn y như cũ mỗi ngày đều lượn lờ trước mắt Nhất Nhất. Mức độ xuất hiện quá nhiều, Nhất Nhất từ tránh né đến bắt đầu mắng, từ mắng đến nhìn bằng nửa con mắt, từ nhìn bằng nửa con mắt đến không thèm hé răng, cuối cùng quy về làm như không thấy.

Đoàn người ở sân thể dục đang chơi trò chơi cảnh sát bắt kẻ trộm, Cẩn Ngôn nắm dẫn theo một bé gái cùng ngồi ngoài xem. Nhất Nhất thở hồng hộc chạy qua ngồi nghỉ không xa hai người là mấy, theo thường lệ lựa chọn bơ hắn, chỉ sờ sờ đầu con nhóc.

“Một cộng một bằng mấy?” Cẩn Ngôn hỏi.

“Bằng hai.” Con nhóc đó giọng nói thơm mùi sữa giơ ngón tay lên đếm.

Đều mấy tuổi rồi còn hỏi vấn đề loại này, thực nhàm chán! Nhất Nhất lỗ mũi hếch lên trời hừ một tiếng, lúc cúi đầu xuống, phát hiện ánh mắt đồng bọn đều chăm chú vào trên người mình, ánh mắt muốn bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái. Có vấn đề?

“Một cộng một bằng hai, ” Tống Chí Cương cười ha ha lại dựng thẳng lên hai ngón tay, “Đinh Nhất Nhất không phải là Đinh Nhị sao?”*

*Một =Nhất ; Hai = Nhị

“Không được đặt biệt hiệu cho người khác.” Cẩn Ngôn thật nghiêm túc nói.

Bọn trẻ con đâu có để ý mấy điều đó, bao gồm Gia Vũ cũng đều oa oa kêu to: Đinh Nhị! Đinh Nhị! Đinh Nhị. . . . . .

“Không được kêu!” Nhất Nhất trong cơn giận dữ, “Thượng Quan Cẩn Ngôn cậu dám đặt biệt hiệu, cẩn thận ăn đòn!”

Cẩn Ngôn hít vào một hơi, chớp đôi mắt to vô tội. “Tớ không có đặt biệt hiệu cho cậu, tớ chỉ hỏi bé gái là một cộng một bằng mấy thôi.”

“Không thể hỏi!”

“Vì sao không thể hỏi?”

“Bởi vì. . . . . .” Nhất Nhất bứt tóc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, không bằng tỏ ra thái độ lưu manh theo bản thói quen, “Kkhông thể hỏi là không thể hỏi, còn có các cậu, không được kêu biệt hiệu! Gia Vũ cậu dám kêu thử xem?”

“Đinh Nhị, Đinh Nhị! A ~~~” Không có người tiếp nhận sự uy hiếp của cô nhóc, cười cợt kêu la khí thế.

“Các cậu chết chắc.” Cô nhóc gằn một tiếng đuổi đánh bọn chúng, bọn chúng nháo nhác chạy loạn. Bọn con trai chạy đuổi theo không kịp, bắt được con gái lại không thể bắt nạt kẻ yếu, đuổi theo cả buổi không kết quả, gặp người khởi xướng nhàn hạ đứng ở một bên sống chết mặc bay, liền xông lên hỏi tội hắn.

“Đều do cậu, đặt biệt hiệu cho tớ gì chứ?”

“Tớ không có.” kẻ hai mặt đó chết cũng không thừa nhận sai lầm!

Nhất Nhất tức giận vung nắm đấm lên, đột nhiên nhớ tới hắn là con trai của Chuyên Gia Lầu nên không thể đánh, lại buông tay xuống đẩy hắn. Tay còn chưa đụng tới góc áo, Cẩn Ngôn liền vẻ mặt sợ hãi lui về sau.

“Đinh Nhất Nhất đừng đánh tớ.”

Đánh hắn? Không có a. . . . . . Cái miệng cô nhóc còn đang mở to kinh ngạc, vốn là làm chim bị dã thú rượt đuổi lại phàn phật bay về chỗ cũ, miệng năm mồm mười trách cứ cô nhóc cư nhiên dám đánh Thượng Quan Cẩn Ngôn.

“Đánh hắn hồi nào?Tớ không có.” Quyệt miệng hướng Gia Vũ tìm đồng minh.

“Ách. . . . . .” vẻ mặt Gia Vũ lung ta lúng túng, nâng cằm nhắc nhở cô nhóc, “Tay cậu đều đã giơ lên .”

“Đúng rồi a, đã đánh người tớ sao lại không thừa nhận.” Bên cạnh có đứa gật đầu phụ họa.

Không đánh sao lại muốn thừa nhận? Nhất Nhất trừng liếc Gia Vũ, hắn không dám lên tiếng. Cô nhóc theo ánh mắt của hắn đi xuống nhìn xem, rõ ràng phát hiện tay mình còn ở giữa không trung, năm ngón tay mở ra đang chuẩn bị thế công kích. . . . . .

Bị bắt quả tang. Bảo bối của Chuyên Gia Lầu bị Bát hầu bắt nạt , từ trong đám đông vây quanh rời đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn. Nhất Nhất thề, cô nhóc nhìn trong mắt hắn cất giấu ý cười, thật sự, cô nhóc thề! Đột nhiên nhớ tới thầy giáo nhà trẻ đã giảng qua một loại động vật: Hồ ly ~~~~

Nhất Nhất bình thường tuy rằng tùy tiện, nhưng cô nhóc không ngu ngốc, rất nhanh liền phát hiện kẻ hai mặt đó là cố ý đối chọi với mình. Nói cho Gia Vũ nghe, tưởng giành được điểm đồng tình của hắn, hắn lại liên tục lắc đầu tỏ vẻ không tin.

“Thật mà, hắn thấy tớ bị mắng, hắn liền cười! Nhạ, chính là như vậy ~~” Nhe răng trợn mắt để làm gia tăng độ tin tưởng.

“Nói bừa.”

“Thật sự là thế, cậu sao lại không tin tớ, hắn lấy ánh mắt liếc tớ, còn nghiến răng ken két!” Thượng Quan Cẩn Ngôn sẽ làm ra loại động tác đáng đánh đòn này?

Điều này không chỉ có Gia Vũ không tin, bọn con gái trong nhóm lại kiên định phản bác quyết tâm của Nhất Nhất, vô luận cô nhóc thề thốt thế nào cũng không tác dụng.

Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa, Nhất Nhất nghiêng mắt liếc về phía hắn, ánh mắt hắn như cẩn thận run run đề phòng: Chính là bởi vì cậu, tớ mới bị bọn họ mắng, cậu còn giả bộ đáng thương!

Liếc lần thứ hai. . . . . . Đúng, chính là cái nụ cười này, miệng mở nhếch ra, ánh mắt liếc lại đây, lông mày giật giật, mí mắt híp lại, cằm còn hếch lên hướng về mình, rành mạch biểu đạt ý tứ này: Muốn gì?!

“Mọi người nhìn xem, nhìn xem, hắn lại như vậy nhìn tớ!”

Tất cả con mắt đều quét qua bên hướng chỉ. Đứng dưới gốc cây là một thân bóng dáng nhỏ bé gầy còm, hơi cúi đầu giống như đang suy tư điều gì đó, khuôn mặt trắng nõn đang nở nụ cười điềm đạm thản nhiên, áo sơ mi trắng quần xanh lam, hai tay đút túi quần, hơi có chút cảm giác giống thiếu niên ngọc thụ lâm phong.

Tất cả ánh mắt quay lại đều hướng về Nhất Nhất trách móc : “Nói bừa! Cẩn Ngôn có nhìn đi đâu đâu, cậu ấy đang suy nghĩ vấn đề mà!”

“Cậu suốt ngày bắt nạt Cẩn Ngôn, mông lại ngứa rồi hả!”

“Cẩn Ngôn mới không trợn trắng mắt, chỉ có cậu, Đinh Nhị mới thích nhất trợn trắng mắt, còn đánh nhau!”. . . . . .

Vì sao? Nhất Nhất buồn bực muốn cắn người a, chỉ có thể tự mình an ủi: Mẹ nói hiện tại nước Mĩ so với Trung Quốc đang cường mạnh hơn, nhưng sẽ có một ngày Trung Quốc sẽ vượt qua nước Mĩ. Nói cách khác, một ngày nào đó cô nhóc có thể đem chủ nghĩa đế quốc Mỹ - Thượng Quan Cẩn Ngôn giẫm nát dưới lòng bàn chân. Đương nhiên, cô nhóc cho rằng kẻ hai mặt cũng không phải là loại xấu xa tột bực, tối thiểu trong túi hắn có thể thường xuyên biến ra rất nhiều kẹo. Hồi nhỏ Nhất Nhất còn không biết chân lý “Không nhận của bố thí”, một viên nho nhỏ sôcôla có thể đánh bại cô nhóc, cho nên việc hắn thường xuyên chọc cô nhóc tức giận, nhưng chỉ cần bày ra sôcôla, loại đại ân oán nào cũng tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.