Gia Vũ choáng váng tỉnh lại trong sự mơ hồ, còn chưa tưởng tượng được bản thân mình đang ở nơi nào, lập tức được Đinh thị thưởng cho vô số quyền cước.
“Mới tỉnh lại liền đánh người ~~” Hắn lùi vào trong ổ chăn kêu lên. “Đây là chỗ nào a?”
“Nhà Cẩn Ngôn!” Nhất Nhất tức giận. Nhà Thượng Quan ở Bắc Kinh có căn phòng, đã mua từ rất lâu rồi nhưng không có người ở.
“Mau dậy đi, giữa trưa rồi đó! Ngày hôm qua uống say không biết trời đất gì cả giờ tỉnh chưa? Làm cho Mông Mông thương tâm có biết không hả? Thời điểm cậu ấy lên xe cậu ngủ lăn ra như heo ấy, bộ dạng đáng đánh đòn! Lúc này chắc cậu ấy đã đến Thiên Tân rồi!”
Gia Vũ tự biết đuối lý, rụt vai không buồn hé răng đứng lên đi rửa mặt đánh răng.
“Ngày hôm qua sao không ngăn cản Mông Mông kêu cậu ấy đừng đi?” Nhất Nhất đứng chắn tại cửa nhà tắm, hai mắt như biến thành mắt sói nhìn hắn, “Tớ hỏi cậu a, cậu đối Mông Mông rốt cuộc là có ý tứ gì hả?”
“Không có gì ý tứ. . . . . .” Trong miệng chứa đầy bọt kem đánh răng than thở.
Không có ý tứ gì còn uống say như chết!“Tớ cảm thấy Mông Mông như đang chờ cậu nói một câu thôi, chỉ cần cậu nói đừng đi, cậu ấy khẳng định sẽ không đi! Ê, Mông Mông thích cậu lâu như vậy, cậu dù sao cũng phải có chút tỏ rõ thái độ đi chứ?”
“Cũng không phải là đi mua đồ ăn, bỏ tiền ra là có thể mua được ngay.”
Cái này thì có liên quan gì tới nhau a! “Có ý tứ gì?”
Gia Vũ lau xong mặt, đi đến phòng bếp mở ra tủ lạnh ra tìm đồ ăn. “Không hiểu thì đừng hỏi.”
“Tớ sao lại không hiểu? Kỳ thật cậu cũng thích Mông Mông đúng không?” Bằng không thế nào lại uống say nói ra mấy chữ “giữ không được” kia, đều nói lời nói sau khi uống say là chân thật nhất.
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy a?”
“Nhảm, cậu không thích cậu ấy còn có thể thích ai?”
“Liên quan khỉ gì tới cậu.”
“. . . . . . Tối hôm qua biết thế không thèm lôi cậu về, tớ cho cậu uống thỏa thích, uống cho đến ngộ độc chết quách cho xong! Chôn ngay tại chỗ luôn cho rồi!”
“Lôi tớ trở về là Cẩn Ngôn, cũng không phải cậu!”
“Khá lắm Trịnh Gia Vũ, cậu hiện tại khỏe rồi . . . . . .” Bởi vì chuyện liên quan tới Hạ Mông, đây là chiến tranh bạo phát mạnh mẽ nhất từ khi lớn lên đến giờ của Nhất Nhất và Gia Vũ, cả hai nhìn lẫn nhau ai cũng không thấy thuận mắt, mỗi lần gặp mặt đều phải thét lên một phen. Thẳng đến trước khi Hạ Mông đi Mĩ đã ngàn vạn lần căn dặn hai người đừng cãi nhau nữa, hai tên oan gia này mới dần dần khôi phục quan hệ bang giao hữu hảo.
Cẩn Ngôn tốt nghiệp năm tư, trưng cầu ý kiến trong nhà trực tiếp lưu lại trường học thạc sĩ. Qua nghỉ hè khai giảng, chính thức mời bạn gái Đinh Nhất Nhất chuyển qua ở cùng hắn, cô nhóc này nghĩ đến trong mùa hè oi bức được hưởng thụ hơi lạnh tỏa ra từ máy điều hòa, lập tức hưng phấn mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Các cậu như vậy được tính là sống chung.” Tiểu Lam nhắc nhở cô nhóc.
“Sao được tính là sống chung, chỉ là cuối tuần đến ở, nếu bận quá tớ vẫn phải quay về phòng.” Lại nói trước kia cũng không phải chưa từng ở qua, có vài lần cùng Gia Vũ nằm vùng ở nhà của Cẩn Ngôn chơi trò chơi. Lần này không phải chỉ là mang nhiều hơn chút quần áo và đồ dùng qua thôi hay sao.
“Vẫn là đừng quay trở lại thì hơn, có điều hòa nước ấm lại cộng thêm mĩ nam, ngẫm lại đều chảy nước miếng ~~~ ái Tiểu Bạch, ” Tiểu Lục cười đến thực ái muội, “Các cậu chuẩn bị phân chia phòng thế nào?”
“Mỗi người một phòng a.”
“Lãng phí tài nguyên!” Lời này nghe qua thế nào lại kỳ quái như vậy ? Lông tơ Nhất Nhất đều dựng thẳng lên. “Bạch à ~~~” Tiểu Hồng lộ ra ý tứ sâu xa lôi kéo tay cô nhóc, “Cậu cũng đã lớn rồi, là một cô gái, phải hiểu được việc nào nên làm, nào việc nào không nên làm.”
“Tớ biết.” Cô nhóc vẻ mặt đỏ bừng.
“Biết là tốt rồi. Bạch a ~~~ nếu ngày nào đó nửa đêm Thần của tớ mò tới phòng cậu, ngàn vạn lần nhớ kỹ không cần chống cự, phải chủ động phối hợp hiểu chưa, tận hưởng lạc thú trước mắt, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, đáng giá ngàn vàng a. . . . . .”
Nhất Nhất mang theo đồ đạc chạy trối chết.
Ở trong nhà Cẩn Ngôn điều kiện so với ký túc xá không biết tốt hơn bao nhiêu lần a, có điều hòa, hai mươi tư giờ cung ứng bình nóng lạnh, có bếp ga có thể tự mình đi nấu cơm ăn. Vui rạo rực liền gọi điện thông báo tin tức với cha mẹ, thật ngoài ý muốn là bị mắng cho một chập.
“Mẹ tớ mắng tớ không biết xấu hổ, tớ nói mỗi người ở một gian, bà vẫn còn mắng tớ.”
“A? thế sao lại đồng ý ?”
“Tớ nói với mẹ là cuối tuần hưởng thụ điều hòa, mùa hè Bắc Kinh nóng như hỏa lò!” Nhất Nhất phồng má trợn mắt, “Còn nữa. . . . . . Cam đoan sẽ không xảy ra cái đó cái đó!”
“Cái đó cái đó?” Cẩn Ngôn cười xấu xa.
“Chính là cái đó cái đó!” Giả bộ thuần khiết cái gì chứ~~~
“Yên tâm, tớ mỗi đêm đều sẽ khóa cửa, cậu không vào được phòng tớ đâu.”
“. . . . . .” Không hay ho gì khi nói với cậu ta cả, trực tiếp thượng cẳng chân cho nhanh.
“Đùa với cậu thôi.” Hắn cười ôm lấy con tiểu thú đang giận dữ, “Buổi tối ăn tại gia đi, tớ nấu cơm cho cậu.”
“Cậu biết nấu ăn?!” Cô nhóc không tin. Cho tới bây giờ đều chỉ biết đi ăn ngoài nhà hàng, đại thiếu gia làm sao có thể xuống bếp? Cẩn Ngôn lười giải thích, xoay người tiến phòng bếp bộc lộ tài năng thực tế cho cô nhóc xem. Vo gạo nấu cơm xong, lấy trong tủ lạnh ra mảng thịt heo lớn đã đông lạnh, ớt xanh dùng dao thái vát bỏ đi hạt ớt, trứng gà đập ra khuấy trộn lên, rửa khoai tây sạch sẽ thái sợi, lách ca lách cách động tác thật thành thạo. Nhất Nhất trừng mắt mở to con mắt bốc lên một sợi khoai tây. “Thực nhỏ, so với ba tớ xắt y chang. . . . . .”
“Tay tránh ra chút, lát cắt trúng bây giờ. Giúp tớ rửa qua một chút, ” Hắn đưa qua đi một cái rổ nhỏ, “Dùng nước nóng xóc qua là được rồi.”
“A.” Mở vòi nước ra vừa rửa rau vừa hát khe khẽ. Mở nước mở rất lớn, bọt nước văng khắp nơi, cô nhóc hì hì cười lấy tay tiếp được bọt nước bắn tới, đùa nghịch hân hoan. Cẩn Ngôn âu yếm nhìn cô nhóc, ánh mắt ôn nhu như nước. Thích nhín thấy cô nhóc làm ra vẻ bướng bỉnh, thích nhìn cô nhóc bá đạo lỗ mãng, mặc dù có đôi khi cảm thấy đau đầu, nhưng đây mới là Đinh Nhất Nhất duy nhất của hắn a.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Lại nhìn nữa liền đem ánh mắt cậu khoét xuống!” Cô nhóc hung dữ hét lên. Tim đập thật sự rất lợi hại, bộ dạng này của hai người thật giống một đôi vợ chồng ~~~ hai má không ngoan ngoãn kia đã mọc lên hai rặng mây đỏ ửng.
Cô nhóc này ngay cả thẹn thùng cũng phải phối hợp lên biểu cảm đe dọa, hắn không biết là nên vui hay là buồn.
“Aiz, cậu sao lại biết nấu cơm ?”
“Lúc rảnh thì học nấu thôi.”
“Quá trâu bò đi, vừa biết chơi đàn dương cầm lại biết nấu cơm.” Cô nhóc rốt cục cũng thừa nhận một sự thực mà từ rất lâu rồi cô nhóc không muốn thừa nhận.
“Hiện tại mới cảm thấy tớ trâu bò sao? Trước kia suốt ngày thấy tớ không vừa mắt.” Cẩn Ngôn quay đầu chỉ chỉ vào mũi cô nhóc.
Đổ khá nhiều dầu vào đáy chảo, để cho dầu nóng già đi đem trứng gà đổ vào chảo, lót đều ra chảo, qua một hồi, cổ tay hất lên một cái, cả một mảng trứng hoàn chỉnh lật sang mặt kia. Nhất Nhất xem đến choáng váng. “Oa ~~~ cậu biết lật trứng chiên! Cậu biết xào ớt! Tớ rất sùng bái cậu!”
“Không dám, không dám.” Hắn khiêm tốn nói. Thầm nghĩ may mắn cô nhóc không yêu cầu tiếp nữa, hắn biết làm cũng chỉ mấy món này cô nhóc thích ăn mà thôi, nếu hiện tại cô nhóc đột nhiên muốn uống canh gà, ăn cá kho tàu, ép hắn cũng thể làm ra được. Trứng gà chiên xong xuôi bày ra đĩa, cô nhóc lấy tay bốc lấy một miếng nhét vào miệng.
“Á, nóng quá ~~~”
“Ngồi vào bàn rồi ăn, mèo tham ăn.”
“Chờ cậu làm xong món khác, đồ ăn đã nguội rồi!” Cô nhóc già mồm át lẽ phải.
Cô nhóc hắt xì hơi. “Cậu có phải đang mắng tớ không hả?” Bước qua bên cạnh Nhất Nhất hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
“Hôn cậu.” Cúi người ở trên môi cô nhóc mổ xuống một cái.
“Ghê quá ~~~ cấm đùa giỡn với phụ nữ đàng hoàng!” Ngữ khí thật đoan chính, nhưng động tác lại thật lưu manh, hai cái móng vuốt ướt đẫm xông vào trong áo sơ mi của hắn gãi ngứa, giống như loại động vật nhỏ bám víu lấy cổ hắn vừa gặm vừa cắn.
“Cậu là phụ nữ đàng hoàng, tớ chính là Liễu Hạ Huệ tái thế.” Hắn ghim chặt tay cô nhóc thì thào.
Cô nhóc không nghe rõ, hai cái móng vuốt tiếp tục quấy rầy đồng chí Liễu Hạ Huệ. Nhất Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ ngây ngốc nhìn chăm chú vào hắn: “Aiz, cậu đừng nói cho tớ biết, lúc trung học và đại học cậu không đi Mĩ tất cả đều là vì tớ.” Đáng sợ, chẳng lẽ cô nhóc chính là chướng ngại vật làm trở ngại sự nghiệp phát triển của hắn?
“Nếu là như thế tớ đi cắt cổ chết cho xong.”
Cẩn Ngôn nghiêm chỉnh nói: “Vẫn là đi cắt cổ đi.”
“. . . . . . Hừ ~~” Hiện tại muốn cắt cũng không còn kịp rồi.
Nhất Nhất ngượng ngùng đi đến cạnh cửa dựa vào tường nhìn hắn đang xào khoai tây sợi, câu được câu không tán gẫu cùng hắn.
“Cậu nói cậu hồi nhỏ đã thích tớ ?”
“Ừ.”
“Bao lớn? Sơ trung?”
“Bảy tuổi a.”
A? Cậu ta bảy tuổi đã biết đến cái thứ yêu yêu đương đương gì đó, mình mười bảy tuổi còn ngồi trước TV xem Nhất Hưu ca, thượng đế a, người sáng tạo ra con như thế nào thế!