Thoải mái thư thái hưởng làn gió mát lạnh từ máy điều hòa phả ra, Nhất Nhất nhớ tới người còn đang vất vả xông hơi tại ký túc xá là Gia Vũ, liền cùng Cẩn Ngôn thương lượng: “Nếu không kêu luôn Gia Vũ đến ở cùng đi, dù sao phòng cũng nhiều.”
“Cậu ấy sẽ không đến.”Cẩn Ngôn đem bánh mì sữa tươi đặt lên trên bàn.
“Tại sao sẽ không tới? Tớ với cậu đánh cược không?”
“Đánh cược gì?”
“Uhm. . . . . . Rửa chén đi.” “Mỗi ngày đều phải rửa.”
Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Nhất Nhất lập tức cầm lấy di động bấm số gọi cho Gia Vũ, kết quả nói còn chưa hết câu đã bị Gia Vũ chặn ngang bằng một câu “Đến làm kỳ đà cản mũi a.”.
“Làm người tốt không có kết quả gì ~~~” Cô nhóc than thở ngồi xuống ăn bữa sáng.
“Thật tốt, về sau tớ không cần rửa chén.” Cẩn Ngôn vừa lòng uống một ngụm sữa.
“Ai nói cậu không cần rửa?” Cô nhóc trừng lớn mắt
. “Cậu nói, đánh cược ai thua sẽ phải rửa chén hàng ngày, hiện tại Gia Vũ không đến ở, cậu thua.”
“Tớ nói thua cuộc sẽ phải rửa chén sao, thắng mới phải rửa.”
Hắn chán nản.
“Đừng tức giận đừng tức giận, ” Nhất Nhất vội di chuyển qua ôm hắn hôn một cái, “Không phải là rửa chén thôi à, hai người chén bát có thể có bao nhiêu, hai cái chén ăn cơm, nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn cái đĩa đúng không?” Lại hôn tiếp cái nữa.
“Lại nói có vài món ăn một bữa không hết, đĩa cũng không cần rửa, chén bát lại thiếu đi vài cái đúng không?”
“Uhm.”
“Một ngày rửa có ba bốn cái, cậu làm loáng một cái là xong đúng không?”
“Uhm. . . . . . Uh?”
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy nhé.” Cười tủm tỉm vỗ vỗ gương mặt đẹp trai, “Vất vả cậu ghê Cẩn Ngôn a ~~~ tớ phải tới trường rồi.” Mang theo túi sách vừa đi vừa ngâm nga hát khẽ, phóng lên xe cưỡi con ngựa sắt lướt nhanh như làn khói.
Bài vở của năm ba đại học không mấy dễ chịu, Nhất Nhất bị bài vở chuyên ngành và các môn học tự chọn làm cho đầu óc như muốn nổ tung, việc đi làm để kiếm thêm khoản thu nhập đã sớm bị quẳng ra ngoài sao hỏa rồi. Hơn nữa cô nhóc chỉ lo chơi đùa, tiếng Anh cấp bốn thi hai lần cũng chưa qua, khiến cho Cẩn Ngôn tức giận quá mức, mỗi ngày buộc cô nhóc nghe băng từ học thuộc từ vựng. Bản thân Cẩn Ngôn cũng không rảnh rang gì, làm chuyên đề thí nghiệm, quản lý phòng thí nghiệm, còn có nghiệp vụ công ty, cả ngày bận tối mày tối mặt. Gia Vũ cũng bận bịu không kém, học kỳ này được tuyển vào chức vị bộ trưởng tuyên truyền của hội sinh viên, ngoài học tập ra còn biết bao sự việc linh ta linh tinh cần xử lý, mặt khác còn phải ứng phó với những thế tấn công của các nữ sinh nhiệt liệt theo đuổi hắn nữa, so với cặp đang yêu đương kia mà nói thời gian của hắn càng thêm không đủ dùng. Ba người đều ở cùng một thành phố, nhưng cơ hội thật sự tụ tập lại gặp nhau cũng không nhiều.
Chủ nhật Nhất Nhất thật vất vả mới tóm được Gia Vũ, hai người đi trung tâm mua sắm mua áo len. Dạo phố xong cũng sắp tới 5h, Cẩn Ngôn gọi điện thoại tới nói phòng thí nghiệm có việc, khả năng phải rất trễ mới về nhà được. Cô nhóc thở dài: “Ai ~~~ vốn tưởng có thể về nhà kêu Cẩn Ngôn nấu cơm cho cậu ăn, hiện tại thì không được nữa, hết cách.”
“Thật là lười, chỉ biết để cậu ấy hầu hạ cậu.”
“Ai nói, cậu ấy nấu cơm tớ làm vệ sinh, có phân công cả rồi.”
“Phân công con khỉ mốc!” Gia Vũ bĩu môi. Cẩn Ngôn cũng quá sủng tiểu quỷ kia đi, hình tượng thê nô tiêu chuẩn, sợ cô nhóc mệt, nấu cơm rửa chén dọn dẹp phòng ốc hắn bao hết, Nhất Nhất chỉ cần tắm rửa giặt quần áo. Máy giặt vẫn là toàn tự động, đem quần áo và bột giặt bỏ vào máy giặt loáng cái là xong, giặt xong đem đi phơi, ok! Huống chi còn có không ít quần áo mang đi ra ngoài giặt khô.
“Cậu cho là cậu chịu khó!” Nhất Nhất đấm hắn một quyền. Tên tiểu tử này lười tới bến, quần áo không muốn giặt, tích lũy đến trình độ nhất định liền vượt qua nửa thành Bắc Kinh đem quần áo bẩn đưa tới, giặt một lần duy nhất cho gọn. “Quần áo ai giặt cho cậu?”
“Máy giặt!”
“Máy giặt cũng phải ấn vào nút khởi động nó mới giặt! Ai cắm dây điện vào ổ điện, ai ấn nút khởi động? Là tớ! Tớ giúp cậu giặt quần áo.”
Gia Vũ đối với việc cô nhóc già mồm át lẽ phải đành bó tay.
“Ý, có mùi thơm.” Cô nhóc bấu chặt áo hít hà, “Mùi xiên que nấu cay! Chúng đi ăn xiên que đi.”
“Không ăn!” Gia Vũ chán ghét quay mặt đi. Suốt ngày như trẻ con ham ăn ham chơi!
“Tớ muốn ăn. Nếu không như vậy đi, chúng ta đi tới phòng thí nghiệm của Cẩn Ngôn đi? Dù sao cách gần đây thôi, vừa ăn vừa đi lát là tới rồi.”
“Cậu thật đúng là một khắc đều rời không được cậu ta.”
“Tớ thích, cậu quản được hả~~~” Cô nhóc hì hì cười chạy tiến vào bên trong tiệm, quay đầu nhìn lại thấy kẻ vừa nói “Không ăn xiên que” kia đang đứng ở phía sau lưng. “Cậu không phải nói là không ăn sao?”
“Cậu đãi thì tớ ăn ngay.”
“Chỉ cho ăn 5 xiên!”
“Còn chưa đủ dính răng!” Gia Vũ tức tối vớt từ trong nồi ra một đống đồ ăn. “Ai, ” Hắn thần bí lấp lửng đẩy đẩy cô nhóc, “Cậu cùng Cẩn Ngôn. . . . . . có hay chưa. . . . . . hử?”
“Cái gì nha.” Nhất Nhất vội vàng cắn miếng thịt gà.
“Giả bộ cái gì nữa, đã sống cùng nhau rồi mà.”
Phốc một tiếng, cô nhóc bị sặc một cái. “Ở cùng nhau thì sao hả, chúng tớ ở chung nhà nhưng không ở chung phòng!”
“Bà cô của tôi ơi, cậu nhỏ tiếng một chút.” Gia Vũ gấp đến độ bổ nhào qua bụp miệng cô nhóc, cả tay bị dính dầu mỡ.
“Fuck, cậu thực biến thái.” Trong tiệm mọi người đều nhìn về phía cô gái phát ra thanh âm lớn mật này, Nhất Nhất còn chưa phát giác ra, say sưa ngon lành tiếp tục gặm xiên que, hắn lúng túng đến đỏ cả mặt, vội vàng thanh toán tiền rồi kéo cô nhóc đi ra ngoài.
“. . . . . . Đó là sự thật, có cái gì kinh ngạc chứ.” Mặt cũng không hồng lên chút nào.
“Da mặt cậu thực dày!” Gia Vũ nghĩ không ra ngôn từ khác, chỉ có thể dùng chữ đó để hình dung cô nhóc.
“Tớ cái này gọi là thành thật, không nói lời nói dối, chứng minh tớ là người một là một hai là hai, quyết không chơi cái trò giả tạo.”
“Cho nên cậu gọi là Đinh Nhất Nhất, ngoại hiệu Đinh Nhị.”
“Fuck !” Dám giễu cợt tên của mình! “Không đánh chết cậu, tớ bằng con kiến ~~~” Xắn tay áo lên bổ nhào qua.
Gia Vũ sớm có phòng bị, chế trụ hai tay cô nhóc ngoắt ra sau lưng làm cho cô nhóc không thể động đậy được. “Thật không nghĩ ra a, Cẩn Ngôn cư nhiên có thể chịu được con người cậu như thế này, thật sự là, chậc chậc. Tớ nói cho cậu biết a, đối xử với cậu ta tốt một chút đi, không có người con gái nào giống như cậu vậy.”
“Tớ thì như thế nào, tớ như vậy không tốt sao?”
“Tốt cái con khỉ mốc a.” Hắn lườm cô nhóc một cái buông tay ra. “Cậu nhìn lại cậu đi, con gái không ra con gái con trai không ra con trai, tóc ngắn như vậy, lại không sửa soạn trang điểm, váy cũng không mặc, cả ngày cứ ‘ [bad word], [bad word], [bad word]’ phun ra, ai chịu nổi cậu.”
“Có bảo cậu chịu đâu hả!” Thật là, đem cô nhóc nói thành người đáng khinh như vậy! Buồn bực nắm nắm tóc, giọng nói thấp xuống hướng tới Gia Vũ thỉnh giáo, “Ai… Gia Vũ, tớ như vậy thật không tốt hả, cậu cảm thấy tớ chỗ nào cần phải sửa đổi?”
Hắn ngó cô nhóc liếc mắt một cái: “Từ đầu đến chân đến cả da cũng đều phải cần làm lại từ đầu.”
“. . . . . . [bad word] ~~” cho dù không thể đánh thắng hắn, cô nhóc cho dù phải liều mạng cũng muốn thử một lần!
“Đánh cậu còn chưa sợ a. . . . . . Ai ai, không đánh với cậu nữa.” Khóe mắt cô nhóc nhìn thấy một bóng dáng đứng trước cửa phòng tòa cao ốc thí nghiệm, Gia Vũ thức thời ngừng tay lại. “Đi qua đó thôi. . . . . . ê!”
“Suỵt ~~~” Nhất Nhất kéo hắn trốn vào góc tường, dựng thẳng ngón trỏ lên để ở bên môi, “Đừng lên tiếng.”
Đứng trước mặt Cẩn Ngôn là một cô gái với mái tóc dài đeo khăn choàng, cầm trong tay một món đồ màu xanh lam đậm. “. . . . . . Thời tiết lạnh rồi, cho nên. . . . . . Tặng cậu, đan không được tốt lắm. . . . . .”
Khoảng cách có chút xa, thanh âm nghe rất không rõ ràng. Hai tên tiểu tặc vươn dài cổ nhìn lén. Cẩn Ngôn giống như đang nói cái gì đó, đáng tiếc nghe không rõ, người con gái đó đem món đồ cầm trong tay nhét vào trong lòng hắn, hắn đẩy ngược trở về, cô gái đó lại nhét, biểu cảm trên mặt như muốn khóc vậy.
“Nói cái gì đó không biết?” Gia Vũ thò ra nửa người. Nhất Nhất vội che cái miệng của hắn lại: “Nhỏ tiếng chút!”
Đáng tiếc thanh âm nói chuyện của hai người có chút lớn tiếng, hai người bị nhìn lén đồng thời quay đầu nhìn qua chỗ bọn họ ẩn nấp. Hai tên tiểu tặc đành phải xuất đầu hiện thân.
“Ha, thời tiết thật tốt a.” Cô nhóc giả vờ giả vịt ngẩng đầu nhìn trời.
Thực sự có nhãn lực, trời đã tối rồi còn có thể nhìn ra thời tiết tốt. Gia Vũ cười phì một tiếng, trên bàn chân lập tức bị dẫm lên.
“Các cậu sao lại đến đây?” Cẩn Ngôn cười giữ chặt tay Nhất Nhất, “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tớ Đinh Nhất Nhất, còn đây là bạn tớ Trịnh Gia Vũ. Đây là sư muội ở phòng thí nghiệm Lí Linh.”
Nhất Nhất Gia Vũ lễ phép lên tiếng chào. Vị sư muội đó nâng cằm cười cười, nhìn về phía Nhất Nhất ánh mắt có chút kiêu căng.
“Xin phép, tớ có việc đi trước một bước.” Đem món đồ gì đó trong tay nhét vào trong lòng Cẩn Ngôn, xoay người như gió chạy đi.
“Lí Linh. . . . . .” Người đã chạy đi thật xa rồi, Cẩn Ngôn hết cách nhìn tấm khăn quàng cổ trong tay.
“Oa ~~~ khăn quàng cổ.” Nhất Nhất lấy lại quàng lên trên cổ, “Rất thoải mái . Ai, thế nào, tớ quàng có đẹp không?” Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai tên con trai kia hỏi.
“Tháo xuống đi, ” Cẩn Ngôn dở khóc dở cười gõ xuống cái trán của cô nhóc, “Tớ muốn trả lại cho cô ấy.”
“Đan không tệ mà, sao phải trả lại? Oh ~~ Gia Vũ.”
Gia Vũ tức giận đến hung hăng thưởng cô nhóc màn bạo lực: “Oh con khỉ mốc ấy, cậu là đồ ngu ngốc!”