Cậu là đồ ngu ngốc! Nhất Nhất không phục xoay người rời giường, mở máy tính ra lên QQ tán gẫu cùng bạn học. Thực cho rằng cô nhóc là đồ ngu ngốc hả, quên đi nhá! Cẩn Ngôn là người có tài có mạo lại nhiều tiền, hoàn toàn là kim cương Vương lão ngũ trong tiểu thuyết, có rất nhiều con gái xinh đẹp theo đuổi không có gì kì quái cả. Bản thân mình bộ dạng không tính là xinh đẹp, cũng không biết trang điểm, còn cả ngày ồn ào hùng hổ không có dáng thục nữ tẹo nào, khó trách ngày đó trong ánh mắt Lí Linh rõ ràng là không tin.
“Làm sao vậy? Mỗi ngày đều có người hầu hạ còn phiền.”
“Mở chat webcam đi, tớ lười đánh chữ, nói chuyện trực tiếp với cậu luôn.” Mở webcam ra, Nhất Nhất đem sự kiện khăn quàng cổ ngày đó hai năm rõ mười tỉ mỉ kể ra, Minh Nguyệt nghe được bất chợt cả kinh. “Ai nha nha nha ~~~ cậu xem đi mối nguy hiểm tiềm ẩn nhiều như vậy! Tớ nói cho cậu nghe, có vài đứa con gái da mặt dày lá gan cực lớn, biết rõ người ta có bạn gái rồi còn thà chết vẫn muốn quấn quít lấy không tha, quấn lấy quấn lấy cuối cùng cũng thành một đống, lớp của chúng tớ cũng có trường hợp như thế. Cậu nhất định phải nghiêm chỉnh chấn chỉnh tư tưởng của Cẩn Ngôn, làm cho cậu ta trong lòng chỉ có mỗi cậu thôi!”
“Uh. Làm sao để chấn chỉnh?”
“Này. . . . . . Không biết, để tớ suy nghĩ đã.” Cái đầu rời khỏi màn hình webcam trước mắt, chỉ nghe thấy thanh âm lật sách soàn soạt. Rất nhanh cái đầu Minh Nguyệt lại lần nữa xuất hiện, trong tay giơ mặt ảnh bìa tiểu thuyết ngôn tình có vẽ hình mỹ nữ. “Có, chính là cái này.”
“Cái nào?”
“Bá Vương ngạnh thượng cung! Trong sách đều viết, nam nữ sau khi lăn lộn trên giường với nhau đều yêu đối phương yêu chết đi sống lại, thiên lôi đánh chết hồn phách cũng không rời nhau.”
Đã là trong sách nói khẳng định có đạo lý của nó. “Sao, thế nào ‘ngạnh thượng cung’?”
“Chính là gạo nấu thành cơm đó! ngu ngốc.”
“Tớ biết, uhm, cái kia, không thể xông bừa lên rồi liền xé quần áo a?” Cái này cũng quá biến thái ! Nhất Nhất ôm khuôn mặt nóng bừng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, sợ có người xuất quỷ nhập thần bỗng tiến đến.
“Nói cũng phải. . . . . . Đợi chút đi.” Thanh âm lật sách soàn soạt lại vang một trận. “Cậu uống rượu đi, uống xong rồi giả bộ say, sau đó bổ nhào qua ầm ầm một lúc là xong rồi.”
“Ầm ầm thế nào?”
“Ngu! Cậu cứ bổ nhào qua tất cả các hành động còn lại là do cánh con trai làm.”
Cẩn Ngôn buổi tối về nhà lúc sáu giờ, đang chuẩn bị rửa tay nấu cơm ăn, liền ngạc nhiên phát hiện trên bàn đã dọn xong mấy đĩa thức ăn, cô nhóc đang ngồi ở bàn ăn mặt mày hớn hở cười . “Cậu nấu ?”
“Uhm, dưa chuột bóp dấm chua, canh trứng cà chua đều là tớ nấu.”
“Không tệ.” Chỉ vào hai món khác ở trê bàn, “Cái này thì sao, thịt gà cắt khúc xào, cá kho tàu cũng là cậu nấu ?”
“Uh. Mua từ nhà hàng đem về, nhưng sau đó tớ có đun nóng lại, cũng coi như tớ có công nấu.” Cô nhóc nói xong mà mặt đỏ hơi không đứt.
“Đều là cậu làm.” Cẩn Ngôn cười ôm cô nhóc hôn một cái. Trước nếm thử món dưa chuột, tạm được. Lại nếm thử canh, hơi nhạt chút.
“Ngon, xem ra về sau trọng trách nấu cơm liền giao cho cậu.”
“Cái đó sao được!” Nhất Nhất vội vàng thanh minh, “Tớ loại tay nghề này chỉ có thể giúp việc, vẫn là cậu nấu ăn ngon hơn. Tớ đi bới cơm cho cậu.” Nâng bát lên vui mừng chạy vào phòng bếp, đột nhiên “Á” Một tiếng.
“Làm sao vậy?”
“Biến thành cháo ~~~” Cô nhóc khóc chít chít quay đầu, “Cậu mua loại gạo gì a, mới bỏ có chút xíu nước liền biến thành như vậy.”
“Chính là gạo gạo trân châu a.” Cẩn Ngôn đi qua vừa nhìn thấy, thật là có trình độ nấu, nhão thành một đống giống y như một nồi cháo. “Quên đi, bỏ thêm chút nước vào coi như chúng ta ăn cháo luôn.” Hắn bất đắc dĩ, cô nhóc này không biết nấu cơm còn đổ thừa cho gạo không tốt.
“Nếu không lại cho thêm chút đậu xanh táo đỏ nhá?”
“Cháo trắng là được rồi.”
“Cứ nhìn tớ đi!” Bàn tay nhỏ bé vung lên, “Dù sao cũng là nấu lại, bỏ thêm lạc vô, a đúng rồi, trong tủ lạnh còn có long nhãn. . . . . .”
Cuối cùng món chính của bữa tối biến thành món bát bảo Đinh thị ××, cháo không giống cháo, cơm không giống cơm, ăn vào khiến hai người đều mắc ói.
Cơm nước xong xuôi Cẩn Ngôn vào thư phòng viết báo cáo thực nghiệm, Nhất Nhất ở phòng khách xem tivi, xem một hồi thì chạy tới nghiêng đầu nhìn hắn. Một người thế nào có thể càng nhìn càng đẹp nhỉ? Đều nhìn mười mấy năm rồi còn không ngán. Từ nhỏ đến lớn luôn có người thích, bất luận nam nữ già trẻ, người như thế căn bản là không thể xưng là nhân loại, hắn đã thành tinh . . . . . . “Nhìn cái gì?” Hắn kéo cô nhóc qua hôn xuống bờ môi. Cô nhóc này ngẫu nhiên toát ra vẻ ôn nhu luôn khiến cho hắn không kìm lòng được.
“Hì hì, nhìn cậu xem có phải đã thành tinh biến thành yêu quái rồi không.” Cẩn Ngôn xoay mặt tiếp tục viết báo cáo. Biết ngay trong miệng cô nhóc phun ra không nổi cái lời hay ho gì!
“Cô sư muội Lí Linh kia rất xinh đẹp a .”
“Uhm.”
“Cậu thích cô gái xinh đẹp hả?”
“Cũng được.”
“Tớ đang hỏi cậu đó!” Nhất Nhất thấy thái độ không chút để ý tới mình của hắn thật bất mãn, “Tớ không xinh đẹp không ôn nhu, cơm cũng không biết nấu. Trước kia Chu Đình rất xinh đẹp a, còn có hoa hậu giảng đường của trường học các cậu nữa, tớ đều kém hơn bọn họ.”
Cẩn Ngôn cười mổ cô nhóc một cái. “So sánh gì chứ? Cậu chính là cậu.”
“Vậy cũng đúng, trên thế giới chỉ có duy nhất một Đinh Nhất Nhất.” Thương cảm hai giây cô nhóc lại nhảy nhót, kéo má hắn ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng hắn, “Còn không mau đi tắm rửa?”
Cẩn Ngôn nhắm mắt lại khẽ hôn Nhất Nhất. “Đừng như vậy nhìn tớ. . . . . .” Hai con mắt y như soi~~~ mở mắt ra nhìn đến đồng hồ trên bàn mới chỉ có 11h. “Còn sớm a, trước khi ngủ mới tắm.”
“Không còn sớm nữa!” Nhất Nhất nhảy dựng lên bước vào phòng tắm cho xả nước cho hắn, thái độ cung kính trước nay chưa từng có. “Tớ giúp cậu xả nước rồi đó, nhanh đi tắm đi, tớ chơi game một lát.” Nói xong liền ngồi xuống mở máy tính ra khởi động chương trình trò chơi lên, tách tách tiếng vang do ấn phím kêu lên không ngừng. “Cậu cũng đừng chơi quá lâu, đi ngủ sớm một chút.”
“Biết rồi, cậu tắm từ từ ~~~ tắm sạch sẽ chút ~~~”
Cẩn Ngôn buồn bực, hôm nay cô nhóc kia có chút kỳ quái. . . . . . Cửa phòng tắm đóng lại, kẻ đang dũng mãnh giết quân địch ngồi trước máy tính kia cũng vội vàng đứng bật dậy chạy thẳng tới nhà bếp, giơ lên lon bia Thanh Đảo đã được mở nắp từ trước ra tu một hơi. Nôn ~~~~ hương vị của bia giống hệt mùi nước đái ngựa thật khó uống chết đi, đổi cái khác vậy. Ánh mắt liếc đến đủ thứ rượu vang đỏ trong ngăn tủ, tóm lấy một chai giơ lên tu một ngụm lớn. Hắc, cái này không tệ, hương vị ngọt ngào. Lại uống tiếp mấy ngụm thật to. Cẩn Ngôn vừa ra khỏi cửa phòng tắm đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. “Cậu uống rượu ?”
“Hi ~~~” Kẻ ngồi lệch trên sofa kia ngoắc tay vẫy hắn. Không biết là bia lợi hại hay là rượu vang đỏ lợi hại, dù sao hiện tại cô nhóc bị choáng váng đầu, dựa theo như trên sách nói, thời điểm say sưa hồ đồ thế này vừa vặn có thể làm chuyện xấu. “Còn không ngủ sao, thế nào lại còn uống rượu.”
“Nếm thử thôi ~~ trước khi ngủ uống một chút rượu có tác dụng làm đẹp a. Giúp tớ xoa xoa, đau đầu.” Hắn đặt đầu cô nhóc gối lên trên đùi nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho cô nhóc. “Một chút là đủ rồi, cậu có vẻ uống không ít.”
Mùi sữa tắm thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi, bàn tay to đặt trên da vừa ấm áp lại thoải mái, Nhất Nhất ngẩng đầu lên ngắm hắn lộ ra vẻ háo sắc. Người vừa tắm rửa xong chính là sexy, làn da che phủ một tầng phấn hồng, tóc ướt sũng còn giỏ xuống, có một giọt nước chảy xuống theo phía nghiêng khuôn mặt, a, tiến áo áo ngủ không thấy nữa. . . . . . đầu óc cô nhóc choáng váng theo hướng giọt nước kia mò vào bên trong tìm kiếm. Trống ngực lập tức như lạc đi một nhịp. “Nhất Nhất?” Cổ họng Cẩn Ngôn khàn đặc.
“Tớ thích cậu ~~” Sờ lên làn da cảm giác thật thoải mái dễ chịu ~~~ vươn người lên tiến vào trong lòng hắn, kéo thấp đầu hắn xuống chủ động hôn lên đôi môi quyễn rũ kia.
“Uống nhiều rồi hả?” Hắn cúi đầu cười, đoạt lại quyền chủ động. Chất cồn kia chảy xuống bụng như giục giã đốt lên sự hưng phấn chưa từng biết đến, thân mình Nhất Nhất nóng lên hô hấp dồn dập, trong đầu thoáng hiện ra cái câu danh ngôn chí lý. Bá vương cái gì đó? Mặc kệ đi, chủ động ra tay trước mới là đạo lý cứng rắn. Bàn tay nhỏ bé men theo phía dưới áo ngủ đi vào bên trong, trên lớp da thịt bóng loáng kia nhéo hai cái.
“Đừng đùa. . . . . .” Hắn bắt được tay cô nhóc không cho cô nhóc động đậy. Cô nhóc không kiên nhẫn tránh thoát, hai bàn tay cùng nhau ra trận, nhất quyết kéo áo của hắn ra lộ ra nửa người trên trơn loáng, cười nham nhở một tay ôm sát cổ hắn vừa cắn vừa gặm, tay kia không an phận ở trước ngực hắn vừa nhéo vừa sờ.
“Đừng, nghịch tiếp tớ sẽ không dừng lại được đâu.” Cẩn Ngôn khẽ cắn vào khóe môi cô nhóc cảnh báo cho cô nhóc biết, nghe thấy nhịp đập tim mình như lôi sấm.
“Ai cho cậu ngừng. . . . . .” Vài từ ít ỏi đó trong nháy mắt đã đánh ngã con đê điều vừa mới vất vả được xây lên, không khí bốn phía đột nhiên trở nên nóng hầm hập. Hắn thở dốc, nhưng trận mưa hôn môi càng thêm dày đặc triền miên, hắn cẩn thận đặt Nhất nằm bằng phẳng ở trên sofa, ngón tay thon dài do dự mà dò thám tiến vào trong áo ngủ của cô nhóc. Âm thanh cúi đầu rên rỉ tràn ra bên môi, như đang cổ vũ động tác của hắn, hắn hôn càng sâu càng nồng nhiệt cởi bỏ cúc áo trước ngực cô nhóc, thân mình nằm phía dưới lại không có động tĩnh gì.
Ngất rồi? Cẩn Ngôn khẩn trương vỗ nhẹ mặt cô nhóc. “Nhất Nhất?” Không động tĩnh. “Cậu làm sao vậy Nhất Nhất!”
“. . . . . . Đáng ghét ~~” Hai chữ mơ mơ hồ hồ được văng ra, tên bợm nhậu kia xoay người phát ta tiếng ngáy rất nhỏ.