Lúc tôi phát hiện Thẩm Vị có nhật ký thì đã là chuyện rất lâu sau khi tôi và Thẩm Vị ở cùng với nhau. Từ đó về sau, quyển nhật ký này quả thực chính là pháp bảo đùa giỡn Thẩm Vị của tôi.
Lời mở đầu chỉ có một câu, đó chính là: Mẹ nói, chị Thi Tình muốn gả làm cô vợ nhỏ của tôi, cho nên từ nay về sau tôi không cần phải gọi cô ấy là chị nữa, có thể gọi cô ấy là Thi Tình.
Và chân tướng của chuyện quả táo chính là: Hôm nay Thi Tình tới nhà chơi với em trai, còn cho nó quả táo duy nhất của cô ấy nữa. Tôi nghĩ, vật của vợ tôi thì chỉ có thể cho tôi, cho nên, đành xin lỗi em trai vậy.
Và trang cuối cùng chính là: Tôi lấy cớ chăm sóc Tiểu Đạo để về nước, dự định sẽ thổ lộ với Thi Tình. Thế nhưng không ngờ rằng thần kinh của cô ấy lại thô đến mức cho rằng tôi bị đau dạ dày!!! Tôi đây rõ ràng là thẹn thùng mà!!! Thôi, tôi chính là thích cô ấy, bất luận cô ấy như thế nào, tôi cũng thích cô ấy.
Nét chữ trên nhật ký từ xiêu xiêu vẹo vẹo đến nhẹ nhàng phóng khoáng, ghi chép lại quá trình trưởng thành của tôi và Thẩm Vị, càng đọc những chỗ ghi chép tâm tư nhỏ mọn không muốn ai biết của Thẩm Vị, tôi lại càng thích một Thẩm Vị như vậy, cậu ta nhỏ mọn hẹp hòi, cậu ta mưu ma chước quỷ, đều là vì tôi.
Thẩm Vị nhà tôi, trong mắt chỉ có mình tôi, điều này thật tốt.