Buổi tối, Phàn Hiểu Nhược nằm trên giường lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong trái tim như luôn có bong bóng, từng cái bong bóng hạnh phúc, lan tràn đến nỗi Phàn Hiểu Nhược cười cong khoé mắt, nhìn trần nhà cười không đủ, còn chui vào ổ chăn cười tiếp.
Tô Thăng vậy mà thổ lộ với cô, lại nói thích cô.
Tuy rằng cách thức cũ kỹ một chút, còn viết thư tình.
Chẳng qua, thật là tựa như nằm mơ vậy.
Phàn Hiểu Nhược vui vẻ lăn một vòng, từ bên này giường lăn qua bên kia, phịch một tiếng đụng phải cái đầu, nhưng cô vẫn còn cười toe toét.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ, cô không nói chân tướng cho Tô Thăng quỷ quái đáng ghét kia biết đâu! Ai bảo hồi nhỏ anh ăn hiếp cô, để anh nôn nóng đi!
Thực ra, hình như cô cũng có chút chút thích anh.
Ừ, chỉ là một chút thôi, không phải rất thích…
Trái tim hỗn loạn trước đó, bàn tay có ma lực của anh trước đó, và khóc lóc ồn ào nói ghét anh trước đó, tất cả không phải vì đã rất thích anh thật lâu đâu…
Phàn Hiểu Nhược nghĩ thế, rốt cuộc dần dần rơi vào mộng đẹp.
Trong mộng có khuôn mặt vừa béo lại đen của Tô Thăng hồi bé.
Trong mộng có cô bám sát phía sau anh gọi “anh Thăng”.
Trong mộng có hồi nhỏ chơi trò gia đình luôn la hét muốn làm cô dâu của anh Thăng.
Trong mộng có một ông cụ râu bạc…
Ơ, ông cụ râu bạc?
Ông cụ kia vuốt chùm râu bạc thật dài của mình, cười tủm tỉm nói: “Phàn Hiểu Nhược à, ta là thần chưởng quản tâm nguyện. Con xem, đây là tâm nguyện của con phải không? Hiện tại con đã hoàn thành tâm nguyện, ta muốn trả lại nó cho con.”
Phàn Hiểu Nhược nhận lấy tờ giấy ông cụ đưa qua, trên đó có một câu, rõ ràng là tâm nguyện cô đã ước vào ngày sinh nhật mười tám tuổi:
—— Ông trời, xin thoả mãn tâm nguyện của con, ban cho con một bạch mã hoàng tử.