Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi

Chương 9: Lại Bắt Đầu Muốn Diễn Có Phải Không




Học kỳ mới, bầu không khí trong lớp có chút biến hóa.
Một cái là chủ nhiệm lớp nhìn thấy hiện trạng bị ngó lơ của Cố Từ, nhưng cố ý vô tình lại lộ ra sự thật rằng, học kỳ một này cậu đứng hạng nhất toàn khối.
Trẻ con rất hay quên, bọn họ đối với những học sinh có thành tích tốt thì thường vô cùng sùng bái, ấn tượng đối với Cố Từ cũng tốt lên không ít.
Về vấn đề khác, Tần Niệm ở trong trường không chút e dè có giao tình rất tốt với Cố Từ.

Cô được công nhận là cô bé ngoan ngoãn, học sinh ba tốt, tính cách nhân duyên đều tốt, mỗi lần kết thúc họp phụ huynh xong là những phụ huynh khác đều sẽ lấy cô ra bảo bọn trẻ nhà mình kết bạn với Tần Niệm, học tập theo cô nhiều một chút.
Đến cả đại diện học sinh ngoan cũng nguyện ý chơi với Cố Từ, những người khác cũng sôi nổi nhào tới.

Tuy nói lời đồn bạo lực kia sau khi khai giảng xong liền truyền ra càng ồn ào huyên náo hơn, còn có người truyền rằng chính miệng đương sự cũng đã thừa nhận, bằng chứng chất chồng như núi, nhưng dư luận theo thời gian trôi đi lại chậm rãi nghiêng về bên phía Cố Từ.
Cố Từ chịu lạnh nhạt từ lúc bắt đầu tới giờ đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, dần dần cũng có người vui vẻ đáp lời cậu.
Vốn từ học kỳ trước, Lưu Thành thường xuyên tới quấy rầy Cố Từ, làm hại không có ai dám đi chơi với cậu, cho nên trong nhà liền bắt đầu phái người đưa đón cậu hằng ngày.
Sau đó tốt lên một chút, có bạn nam nguyện ý cùng đi về nhà với cậu, Cố Từ liền khôi phục lại trạng thái tự mình đi bộ về.
Bọn họ chia làm hai thế cục, một bên là cô và nhóm chị em tốt, một bên là Cố Từ và nhóm anh em của cậu, Tần Niệm đứng nhìn từ xa xa, có loại cảm giác vui vẻ không tả được.
Đắc tội anh Hổ khiến Tần Niệm tự giác giảm bớt thời gian ra ngoài chơi, miễn cho lại xảy ra xung đột với anh ta.
Đa số thời gian là ngây ngốc ở trong nhà, ngồi trên ban công, chuẩn bị quà sinh nhật cho Cố Từ.
Sinh nhật Cố Từ là mười tám tháng năm, cậu ngày nào cũng vu vơ như vô tình nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần bên tai cô, nói là muốn mời cô tới nhà mình ăn một bữa cơm.
Nhìn ngày trên lịch, ngày đó vừa lúc là cuối tuần, Tần Niệm liền đồng ý.
Mười tám tháng năm, không khéo là một ngày mưa.
5 giờ rưỡi chiều, Tần Niệm ôm quà đã chuẩn bị tốt, cầm ô đi về phía biệt thự đối diện.
Cửa lớn biệt thự bình thường đều là trạng thái đóng chặt, nhưng hôm nay lại mở rất rộng.
Ở cửa có hai người đàn ông mặc tây trang đen, vẻ mặt nghiêm túc.
Tần Niệm nâng ô lên, nhìn thấy bọn họ, liền liếc mắt nhìn vào bên trong biệt thự, nhận thấy được không khí có chút không đúng, bước chân cũng hơi do dự.
Đình thự trống rỗng trong biệt viện có vài chiếc xe đang đỗ, vừa lúc có một chiếc cô nhận biết được nhãn hiệu, là do anh trai nhỏ trong khu nhắc tới, nghe nói chỉ cần là xe có gắn nhãn hiệu này thì ít nhất là phải trên trăm vạn.
Tần Niệm nhìn trái nhìn phải, không thấy Cố Từ, không dám tiến tới cũng không nghĩ tới chuyện thất hứa.
Chỉ sợ tùy tiện đi qua sẽ bị ngăn lại, vì thế liền chủ động đi hỏi người đang canh cửa.
Cô lễ phép chào hỏi bọn họ, sau đó cẩn thận hỏi: "Chú ơi, cháu là bạn của Cố Từ, cậu ấy mời cháu tới đây tham dự sinh nhật, nhưng mà không có thư mời, cho hỏi cháu có thể vào không ạ?"
Thư mời là do cô nhìn thấy trên TV.


Đã có người đứng canh cửa thì hẳn là phải có ý kiểm tra thư mời đi?
Hai người đàn ông mặc tây trang bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười, không hẹn mà cùng nói: "Có thể vào."
Tần Niệm nhẹ nhàng thở ra, sau khi nói lời cảm ơn liền bước nhanh vào cửa lớn.
Đình viện mở ra, đỗ đầy xe.
Tần Niệm rất ít khi đi vào từ cửa chính biệt thự, bởi vì quá xa, đi bộ cũng phải mất tới mười mấy phút, sau đó còn phải vòng vèo trái phải mất mấy phút mới tới được phòng Cố Từ.

Bình thường cô đều đi con đường nhỏ kia trực tiếp tới khu vực Cố Từ ở.
Càng đi về phía trước, cô càng có thể nghe được tiếng vang náo nhiệt truyền tới từ trong phòng.
Ánh mặt trời bị mây mù ảm đạm bao phủ, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ngoài sảnh, có thể nhìn thấy được ánh đèn rực rỡ lộng lẫy ở trong phòng, người hầu bưng khay rượu cùng vô số điểm tâm tinh xảo đi tới đi lui.

Người ở bên trong đều mặc lễ phục dạ hội đắt tiền, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã.
Tiếng nhạc du dương, có người đang khiêu vũ, váy áo đỏ thẫm theo động tác xoay tròn tạo ra một đóa hoa hoa lệ.
Trong nháy mắt đó, Tần Niệm có cảm giác mình như đang xem phim truyền hình.
Mà bản thân không cẩn thận đã đặt chân vào thế giới không thuộc về mình.
"Cậu tới rồi sao?"
Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng người, dọa cho Tần Niệm hoảng sợ.
Cố Từ bưng điểm tâm, cười ngâm nga đứng ở phía sau cô.
Cậu mặc một cái áo khoác màu anh thảo, bên trong phối với áo sơ mi nhỏ đơn giản, thoải mái lại không mất đi sự trang trọng.
Tần Niệm phát hiện, cậu thật sự rất thích hợp với màu sắc chói mắt như thế này, phụ trợ cho khí sắc của cậu khiến cả người trắng đến sáng lên.
Cố Từ không che ô, vì thế liền chui luôn vào dưới ô của Tần Niệm.
Thấy ánh mắt cô chần chờ nhìn ra bên ngoài sảnh, cậu mới giải thích nói, "Đằng đó đang làm yến hội, không liên quan gì tới chúng ta đâu, cậu đi với tớ là được ~"
Tần Niệm nghe cậu nói vậy, rốt cuộc cũng có thể cười lên, như sống sót sau tai nạn mà thở phào một hơi: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng phải ra đó cơ!"
Cố Từ cầm lấy ô trong tay cô, đi trước dẫn đường: "Tớ cũng không thích qua bên đó, tự chúng ta chơi thôi."
"Được nha ~"
Hai người sát vai đi, Tần Niệm đứng bên cạnh có thể nhìn thấy răng nanh của Cố Từ lộ ra khi khóe môi hơi nâng lên.
Từ lúc cậu xuất hiện, vẫn luôn mang theo ý cười.
Là bởi vì ăn tiệc sinh nhật cho nên tâm tình mới tốt như vậy sao?

Tần Niệm bị câu lây nhiễm, cũng ngây ngốc híp mắt cười rộ lên: "Cố Từ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~"
"Cảm ơn nha ~" Cậu nhìn về phía đồ vật cô đang ôm trong ngực, con ngươi sáng lên, "Cái cậu đang ôm là quà sinh nhật của tớ sao?"
Tần Niệm kiêu ngạo ngửa đầu lên, "Đúng thế, là tự tớ làm đó."
Cố Từ đi về phía trước hai bước, lơ đãng vui sướng nói: "Gấp sao à?"
"...???"
Cậu có mắt xuyên thấu sao?
"Ơ..." Tần Niệm há mồm, cô rõ ràng đã bọc rất kỹ rồi mà, "Sao cậu lại biết?"
Bộ dáng cô có vẻ giật mình, lại không vui lắm, làm Cố Từ phải châm chước lời nói một lúc mới nhỏ giọng nói: "Sau khi cậu tan học, tớ có nhìn thấy ngôi sao nhỏ được gấp lại rơi ở bên dưới chỗ ngồi của cậu."
Tần Niệm há miệng: "..."
Phát hiện ra là không biết nên cãi lại thế nào.
"Là sao tự gấp." Cô dường như nhụt chí mà thừa nhận.
Quà chưa được mở đã bị lộ đáp án, có thể biết được là cậu sẽ không quá vui vẻ.
"Ừ." Nhưng trong thanh âm của cậu lại mang theo ý cười, bộ dáng vẫn vui vẻ như cũ.
Tần Niệm nghĩ lại lại cảm thấy không cam lòng, truy vấn hỏi: "Vậy cậu có thích ngôi sao tự gấp không?"
"Thích nha." Cậu đáp rất nhanh, "Nghe nói ngôi sao tự gấp có thể cho chúng ta một điều ước, này không phải rất tốt sao ~"
Tần Niệm chậm nửa nhịp mới gật gật đầu: "Nhưng mà phải gấp 999 ngôi sao thì lời hứa mới trở thành sự thật." Cô xấu hổ gãi gãi mặt, "Cái lọ tớ mua quá nhỏ, không đựng được nhiều như vậy."
Cô cũng không có kinh nghiệm, nghĩ là ngôi sao không lớn, sau khi gấp xong nhét vào mới phát hiện không đựng được nhiều như vậy.
Cố Từ ngây ra một chút, cảm giác lời này không có cách nào tiếp lời được, quá khó khăn.
"Vậy có bao nhiêu ngôi sao rồi?"
Kế hoạch của Tần Niệm vốn là để cậu về tự đếm, nhưng cuộc đối thoại đã tiến hành đến bước này, cô hơi xấu hổ tiếp tục úp úp mở mở, do dự nói: "Tổng cộng 233* cái."
"...??"
Tần Niệm nghiêng đầu nhìn cậu, ngây thơ nói: "Vừa vặn có thể chúc cậu...!thường xuyên nở nụ cười?"
*Bên Trung, 233 biểu hiện cho việc "bạn đang cười"
"Phụt..."
""Ha ha ha ~"
***

Đi theo Cố Từ một đường nói cười, quen cửa quen nẻo đi vào "khu vực tư nhân" của cậu.
Đằng trước thư phòng Cố Từ có một cái phòng khách nhỏ, trong phòng khách đã được trang trí sẵn tiệc sinh nhật, xung quanh đều là một đám người máy, đặt ở khắp nơi đang giơ cao tay, có rất nhiều kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, cũng có loại cao bằng cả một người, có có cái cao gần ba mét, đứng ở bên cạnh sofa, lạnh lùng bễ nghễ lại lãnh khốc.
Tần Niệm không quá hiểu mấy thứ dán ở trên tay của bọn chúng, tổng thể thì vẫn rất ngạc nhiên: "Oa, mấy người sắt lớn này nhìn qua thật là lợi hại."
Điểm Tâm nhận ra là cô tới, tích ta tích tích đi theo phía sau cô, cũng kinh ngạc cảm thán oa oa y như cô.
Người sắt lớn...
Cố Từ giật giật khóe miệng.
Lời này nếu như bị chủ sở hữu của người sắt lớn ~ Cố Yến nghe được thì chắc hẳn là sẽ bị làm cho tức chết.
Trang trí trong phòng là do Cố Yến tự bố trí, những người máy cao lớn và có cả anh hùng Marvel kia đều thuộc về những thứ mà anh ấy trân quý nhất, đã đóng gói đưa từ thủ đô tới tận đây, đều là những mô hình cực kỳ quý hiếm.

Cố Từ đã thấy rất nhiều, cũng không có cảm giác gì quá lớn, cũng không cố để hiểu được vì cái gì mà Cố Yến rảnh rỗi không có gì làm là lại tự tay bố trí mấy cái này.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng vô cùng hứng thú của Tần Niệm, cậu liền đi lên giải thích cho cô, rồi sau đó hào phóng nói, "Cậu muốn xem thì có thể tùy tiện xem, không quan trọng đâu, xem cả mấy thứ phiên bản giới hạn kia cũng được, những thứ đó cậu đều có thể cầm chơi."
Cố Yến vừa mới bước vào phòng khách nhỏ vừa đúng lúc nghe được một câu như vậy, tức khắc có loại cảm giác gấp gáp sốt ruột khi khuỷu tay của đứa trẻ nhà mình đã quẹo ra ngoài mất rồi.
Anh học cấp ba ở thủ đô, bởi vì sinh nhật của tiểu thiếu gia này nên mới đặc biệt bay về đây, còn dâng lên bảo bối của chính mình cũng chỉ vì một nụ cười khó mua của thiên kim.
Kết quả tiểu thiếu gia chỉ quy quy củ củ nói một câu cảm ơn, cũng không lộ ra vẻ thích thú bao nhiêu, cứ thế vứt ở một bên, dù sao bản thân cậu cũng có.

Nhưng mà chờ cô gái nhỏ nhà người ta tới thì liền trở thành đóa hoa tươi tắn, còn sợ người ta không dám động mà còn nói có thể tùy tiện chơi chơi.
Trong lòng Cố Yến bị bất công, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Cố Từ, bạn học của em đến đủ rồi sao? Không phải là...!chỉ có một người đó chứ?"
Tần Niệm nhìn thấy Cố Yến, xuất phát từ lễ phép mà gọi một tiếng anh trai xem như chào hỏi.

Đảo mắt nhìn thấy phòng khách nhỏ vô cùng vắng vẻ, đáy mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc.
Thanh danh ở trong lớp của Cố Từ đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, Tần Niệm còn cho rằng cậu sẽ mời không ít người tới, không nghĩ đến cuối cùng lại chỉ có một mình cô tới.
Cố Từ nghe vậy thì an tĩnh một lát, ánh mắt chuyển đạm, chậm rãi, chậm rãi rũ mắt xuống, mất mát nói: "Những người khác đều không tới."
Bộ dạng này của cậu khiến cho da đầu Cố Yến tê rần.
Có ý tứ gì? Lại bắt đầu muốn diễn có phải không?
Biểu tình đồng dạng chính là Tần Niệm nhìn đến trong lòng co lại, không khỏi trách cứ liếc Cố Yến một cái.

Nào có anh trai nào như vậy chứ, không biết rằng em trai mình ở trường bị xa lánh thì thôi đi, cứ một hai phải chèn ép cậu.
Bị bạn học cho leo cây, trong lòng cậu ấy có thể dễ chịu nổi sao!
Tần Niệm tiến lên trịnh trọng đặt quà vào trong tay cậu, nghiêng đầu muốn nhìn đôi mắt của cậu, nghiêm túc an ủi nói: "Không sao đâu Cố Từ, không phải là tớ tới rồi sao, tớ chơi với cậu."
Cố Từ mím môi dưới, không có lên tiếng, tựa hồ còn bởi vì lời an ủi ôn nhu của cô mà phát ra vẻ ủy khuất, hốc mắt mơ hồ có ánh nước.
Tần Niệm nhìn thấy khóe mắt đỏ lên của cậu, đau lòng đến không biết phải làm sao, tiếp tục nói: "Đừng khó chịu, bọn họ đều chỉ là hiểu lầm cậu thôi, kỳ thật cậu rất được người khác thích, thật đó."
Một lúc lâu sau, Cố Từ mới ôm quà, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp, tựa hồ chứa hơi nước hơi mỏng, thanh nhuận lại hình ảnh ngược của cô, "Vậy cậu nguyện ý sẽ luôn làm bạn bè của tớ sao?"

Tần Niệm không biết nên an ủi cậu thế nào mới tốt, lôi kéo tay cậu, gật lấy gật để: "Tớ nguyện ý nha."
Biểu tình trên mặt Cố Yến như có một tia nứt vỡ.
Cố Từ nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng khôi phục lại nụ cười lần thứ hai: "Được ~"
Sự thật như thế nào thì Cố Yến biết rất rõ.
Thời gian tiệc tối rất muộn, còn là chủ nhật, thời gian của học sinh tiểu học đều như nhau, không quá tự do, cũng không có người nào ở gần giống như Tần Niệm, hiểu tận gốc rễ.

Trong nhà không cho ra cửa vào lúc tối muộn như vậy, lại nói thứ hai ngày mai đã phải đi học rồi, mấy đứa nhóc nhỏ kia làm sao có thể tham gia tiệc sinh nhật.
Anh vốn nghĩ một khi đã như vậy rồi thì tổ chức vào giữa trưa cũng không có gì không tốt, kết quả là Cố Từ nói gì cũng không chịu.
Cố Yến cho rằng đây là do tiểu thiếu gia không muốn tiếp những người đã từng xa lánh lạnh nhạt mình, không tới thì không tới, cũng không mất gì cả.
Không nghĩ tới tối đến cậu liền diễn, một bộ dáng đáng thương như bị người ta vứt bỏ, để làm cái gì???
Cố Từ không nói, Cố Yến cũng không biết.
Không chịu ăn sinh nhật trước đó là bởi vì giữa trưa Tần Niệm không rảnh.
Người được cậu chân chân chính chính mời chỉ có một mình cô mà thôi, tuyệt đối không thể vì những bạn học khác mà sửa thời gian tiệc sinh nhật.
Tần Niệm không biết gì, chỉ có thể đem nỗi đau lòng dành cho cậu chôn sâu dưới đáy, náo nhiệt lên, một người có thể thay cho ba người.
Cô làm rất nhiều, vừa hát vừa nhảy chúc mừng sinh nhật Cố Từ, dốc hết sức lực không để cậu cảm thấy quạnh quẽ, do đó nhớ tới chuyện bị các bạn học cho leo cây.
Tư thái này, khiến cho Cố Yến cảm nhận được tính cách vô cùng rộng rãi của cô.
Bữa tiệc sinh nhật nhỏ này, trừ Cố Yến trước sau vẫn ở đây thì người thân của Cố Từ cũng chỉ có bà nội cậu là lộ diện trong chốc lát.
Tần Niệm đã tới nhà Cố Từ rất nhiều lần, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà nội Cố Từ.
Nhìn qua thì trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thực, làn da trắng nõn, khí chất ưu nhã, trên mặt trước sau vẫn luôn treo ý cười ôn hòa.

Rõ ràng là biểu tình thân thiết nhưng trên người lại mang theo khí thế không giận tự uy, làm người khác không dám tùy ý làm bậy.
Tần Niệm không hiểu sao lại có chút sợ bà, ở trước mặt trưởng bối cũng tự giác thu liễm biến thành bộ dáng cô bé ngoan.
Bà nội Cố Từ giống như tới đây để nhìn cô, còn sờ sờ tóc cô, hiền từ mà nói cô là một đứa trẻ không tệ, về sau mời cô có rảnh thì có thể thường xuyên tới đây chơi.
Tần Niệm khờ khạo đáp ứng.
Ăn xong cơm chiều là đi ăn bánh kem, Cố Từ bị Tần Niệm đánh úp bất ngờ, bôi bơ lên trên mặt.
Dì giúp việc hỗ trợ cắt bánh kem khẽ đổi sắc mặt, rút khăn giấy muốn lau cho cậu, còn chưa kịp duỗi tay, Cố Từ đã chọt một miếng bơ, đuổi theo Tần Niệm chạy khắp nhà.
Điểm Tâm vung cánh tay đuổi theo, oa oa ha ha mà hoan hô, giống như cái đuôi nhỏ muốn tham gia, đáng tiếc là bị ném lại phía sau.
Cả phòng tiếng cười nói vang dội, ngây thơ lại chất phác.
Cố Yến nói chuyện với ba mình xong liền trở lại phòng khách nhỏ, vừa nhìn thì chính là một màn này.
Quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
Ý vị thâm trường, liếc mắt đánh giá cô bé đang vui chơi đằng kia, chậm rãi thở dài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.