Thanh Mai Sự

Chương 11



“Ta nói…” Tô Diên Trạch lơ đãng ôm hắn, ghé bên tai hắn cười nói, “Sau này giặt đồ nấu cơm gánh nước nhóm lửa đều giao hết cho ngươi.” Tiếp đó bỏ lại Bùi Nhược Ngu vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, còn mình chạy trước vào phòng.

——–

Hoa nở như mộng khắp muôn nhà, yến oanh xao xuyến gọi xuân xanh, ai cách bờ trúc hái hoa xuống, hái được hoa cúi đầu vuốt chồi non.

Trăng soi bên cửa rải nguyệt hoa, cô nhạn đuổi mây thân chao đảo, bóng ai bên đèn dung nhan lão, lão dung nhan quay đầu đón gió đông.

Tiểu ca cơ đàn một khúc êm ái thê uyển, điệu nhạc trầm bổng du dương hòa vào tiếng nước róc rách, khiến Tô Diên Trạch vốn sắp ngủ gà ngủ gật nghe một hồi đã bất giác trầm mê.

Bùi Nhược Ngu nửa người nhoài ra khỏi cửa sổ, từ hai bên thái dương đến tận cổ đều xanh tái, hữu khí vô lực treo mình ở đó. Tô Diên Trạch rốt cuộc không nhịn được nữa, vỗ vỗ lưng hắn, “Uy, cho dù ngươi có say sóng tốt xấu gì cũng nên chọn một tư thế không quá khó coi như vậy chứ?”

“Tiểu Trạch Nhi ta sắp không xong rồi, ngươi mau giúp ta, một phát đẩy ta xuống sông luôn đi, coi như tích chút công đức.” Bùi Nhược Ngu vẻ mặt đưa đám, gắt gao nắm lấy tay hắn, “Ngươi nói lúc nhỏ ngươi luôn ngồi trên thứ này theo cha ngươi bôn ba khắp Giang Nam? Lần đó ta nghe xong không cảm thấy gì, giờ ngẫm lại tuổi thơ của ngươi thật đúng là bi thảm không tầm thường a!”

Tô Diên Trạch lạnh lùng rút tay về, “Đừng cho rằng ai cũng giống như ngươi, Bùi Nhược Ngu đồng học.”

Kỳ thực trừ Bùi Nhược Ngu ra, con sông này quả thật rất đẹp. Lão nhân ngồi bên cạnh vuốt râu thở dài, “Tiếc thay cho hoa đào tuyệt diễm ngàn năm có một ở Lê Châu, hôm nay đóng cửa thành, cũng chỉ có thể ngắm xa xa ngay trên Tần giang…”

Chuyện là mấy hôm trước quyết định đến Lê Châu du ngoạn, Bùi đại nhân và Đổng tri phủ ở đó coi như giao hảo, nghe bọn họ nói muốn đi, bèn gấp rút viết thư gửi qua đó trước, sau lại soạn một bức khác để hai người Bùi Nhược Ngu lúc trình diện đưa cho Đổng tri phủ.

“Lần này ra ngoài du ngoạn, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ham chơi hưởng lạc, tới nơi khác phải thời thời khắc khắc cẩn thận, mấy tật xấu loạn thất bát tao kia của ngươi nên biết che giấu, nếu lại gây họa, ta sẽ không tha cho ngươi!” Vào đêm trước ngày khởi hành, Bùi đại nhân không quên trừng mắt căn dặn Bùi Nhược Ngu.

Còn Bùi phu nhân mang theo đám nha hoàn khăn gói hết cho họ xong, nắm tay hai người không nề hà nhắc nhở hết lần này đến lần khác ‘Tới nơi nhớ gửi về nhà phong thư báo bình an…’ nói rồi vành mắt lại đỏ hoe. Bùi Nhược Ngu vội vàng đáp ứng trước khi nước mắt nàng thật sự rơi xuống, toét miệng khoe hàm răng trắng đều tăm, “Mẹ, chúng con nhớ mà.”

Thuyền từ từ cập bến, vừa đặt chân lên cầu, một trận hương đào liền nghênh đón ngay mặt.

Không có tùy tùng, không có hạ nhân, Tô Diên Trạch cũng mặc kệ Bùi Nhược Ngu ở đằng sau đang nôn đến bán sống bán chết, tìm dịch trạm lấy bạc thuê một cỗ xe.

Đợi hắn chất xong đống lễ vật, tiểu tư của dịch trạm mới chạy tới, “Hai vị công tử có lẽ không biết, thành Lê Châu lúc này đã đóng cửa, không cho người ngoài tùy tiện ra vào.”

“Ngươi dẫn bọn ta đến cửa thành là được.” Tô Diên Trạch sờ sờ lá thư của Bùi đại nhân trong túi đồ, “Chúng ta tới đó rồi tính.”

Xe ngựa nháy mắt đã lên dịch đạo, đi dưới dương quang chưa tới chính ngọ quả thật khoan khoái không gì bằng. Cảnh sắc xung quanh rất khá, tuy không xa hoa tráng lệ như kinh thành, cũng không nhu mỹ kiều diễm như Giang Nam, nhưng cũng có thể xem là phong quang như họa. Đã sang thu một thời gian, cây cỏ hoa lá vẫn hồng diễm diễm, lục doanh doanh, không có nửa điểm héo úa.

Bùi Nhược Ngu cũng đã lấy lại chút tinh thần, nhìn trái nhìn phải ngồi một chỗ nhưng không an phận, “Uy, ngươi có cảm thấy chúng ta rất giống đang bỏ trốn cùng nhau không?” Hắn kéo dải tơ buộc tóc trên đầu bị gió thổi tung xuống, hưng phấn nheo nheo cặp mắt đang phát sáng.

Tô Diên Trạch liếc hắn, “Bỏ trốn với ngươi khác nào tự tìm đường chết, nói không chừng vứt được ngươi một mình ta còn khỏe hơn.”

Bùi Nhược Ngu ôm vai hắn, “Ngươi đành lòng sao?”

“Quá đành lòng nữa là đằng khác.” Tô Diên Trạch nhoài người ra nhía trước, “Hình như sắp đến rồi.”

Rất nhanh đã tới cửa thành Lê Châu, Tô Diên Trạch ban đầu còn lo thị vệ gác cửa không chịu đi bẩm báo thì làm sao, nào ngờ cả hai vừa xuống xe, đã có người ra nghênh đón.

“Xin hỏi hai vị có phải là Bùi công tử và Tô công tử?” Không ngờ Đổng tri phủ lại chu đáo như vậy, người tới đón mặc y phục bổ khoái, thoạt nhìn chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, cao to tuấn tú, có vẻ đã đợi được một hồi.

“Xin hỏi huynh đài là…” Bùi Nhược Ngu lấy làm lạ, chưa từng gặp mặt sao hắn có thể vừa nhìn liền nhận ra.

“Ta họ kép Văn Nhân, tên đơn một chữ Diễn.” Bổ khoái ca ca mỉm cười, giúp họ xách hành trang cùng lễ vật đi trước dẫn đường, “Theo ta, Đổng đại nhân đang chờ hai vị.”

Đổng tri phủ là đồng học từng cùng Bùi đại nhân khổ đọc thời niên thiếu, giao hảo đến nay vẫn không ngừng thư tín. Nheo mắt xem bức thư Bùi Nhược Ngu trình lên xong, không khỏi vỗ tay cười to.

“Ha ha ha, thì ra người còn lại chính là công tử nhà Tô hiền đệ, chớp mắt đã qua lâu như vậy rồi!”

“Thỉnh an Đổng đại nhân.” Tô Diên Trạch tiến lên thi lễ.

“Gọi bá bá được rồi.” Đổng đại nhân gật đầu, lại nhìn Bùi Nhược Ngu, “Thư phụ thân ngươi gởi ta đã nhận được, nói là tuy sắp thi Đình, nhưng cũng muốn để hai ngươi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, kỳ thực từng trải một chút không chừng cũng tốt, tránh quen được nuông chiều sau này không có tiền đồ. Còn dặn ta đừng cho các ngươi một binh một tốt nào, ngay cả một nha hoàn để sai bảo cũng không được, ha ha… Thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.” Nói xong thở dài, “Văn Nhân Diễn, gian nhà mấy ngày trước an bài ổn thỏa chưa, dẫn hai vị công tử đi đi… Nhược Ngu, Diên Trạch, nếu hai đứa có chuyện gì khó xử, cứ tìm hắn là được. Đi đi.”

Hai người đáp ứng, dâng lễ vật rồi theo Văn Nhân Diễn lui ra.

“Đổng bá bá… vừa rồi thần tình có điểm cổ quái.” Bùi Nhược Ngu giật nhẹ tay áo Tô Diên Trạch, “Ngươi có cảm thấy vậy không?”

Tô Diên Trạch không nói gì, đặt một ngón tay lên miệng, sau đó nhìn về phía Văn Nhân Diễn đang đi trước.

“Suỵt.”

Thu khí kham bi vị tất nhiên, khinh hàn chính thị khả nhân thiên.

Lục trì lạc tận hồng cừ khước, lạc diệp do khai tối tiểu tiền.

Nếu như thế mới có thể gọi là trời thu…

Bùi Nhược Ngu bẻ một nhánh đào nở rộ phấn hồng tươi tốt trố mắt nhìn Tô Diên Trạch, “Vậy thì đây là mùa gì?!”

Tô Diên Trạch nhún vai, cho dù ở trong thuyền trên sông, hay ở trong xe trên đường, cũng đã bị hoa đào rợp trời dần dần mê cả mắt, nhưng đến khi chính tay chạm vào, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để kinh diễm hoặc tán thán, chỉ có thể từ đáy lòng gật đầu, “Quả thật là kỳ cảnh.”

Hương hoa đào phảng phất khắp viện, nếu không phải sau lưng là bầu trời xanh vời vợi và thi thoảng lại có một đàn nhạn bay qua, thế nào cũng khiến người nghĩ không ra… vẫn còn trong mùa thu.

“Gian nhà này đã được thu dọn ngăn nắp, đây là Đổng đại nhân đặc biệt an bài, hai vị có thể yên tâm mà ở.” Văn Nhân Diễn mở cửa, đặt chìa khóa trên chiếc bàn trong sảnh đường của ngôi nhà.

Gian nhà rất rộng, ở ngay con phố sau phủ Lê Châu, bên trong mọi thứ đều đầy đủ, sáng sủa sạch sẽ, bên ngoài là một tiểu viện, một chiếc bàn đá, vài cây đào, vàng chanh xanh biếc điểm thêm hồng, đơn giản thanh thoát khôn tả.

“Làm phiền rồi.” Bùi Nhược Ngu cảm tạ, lại nhịn không được hỏi, “Hoa đào này rốt cuộc nở đến khi nào? Có phải hoa đào Lê Châu không giống nơi khác, chỉ nở vào mùa thu?”

“Chuyện này…” Văn Nhân Diễn mỉm cười đáp.

“Là điểm độc đáo của Lê Châu chúng tôi a.” Khẩu âm tràn đầy tự hào, ngay sau đó một thân ảnh nhỏ gầy từ cửa luồn vào.

“Lục Nhi?” Văn Nhân Diễn quay đầu lại, nhíu mày, “Sao ngươi lại đến đây?”

“Ta đi tuần xong rồi, sau đó về nha môn A Đạt nói ngươi ở đây, ta chạy đến xem.” Thiếu niên cũng mặc y phục bổ khoái, bên dưới hàng my thưa dài như có thủy quang long lanh, Bùi Nhược Ngu nhìn đến sắp rớt mắt, vội huých huých vai Tô Diên Trạch, “Uy uy, ngay cả mỹ nhân như Tiểu Trạch Nhi cũng bị lấn át rồi!”

Tô Diên Trạch trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hung hăng giẫm lên chân hắn.

Văn Nhân Diễn vội giới thiệu, “Đây là Lục Tế, tiểu huynh đệ của ta. Lục Nhi, đây là hai vị công tử Bùi Tô, mấy hôm trước đại nhân từng nhắc tới.”

Lục Tế đang định vấn an, Văn Nhân Diễn lại cười nói với hai người họ, “Nếu hai vị có chuyện gì, cứ ở cửa nha môn sai người vào gọi, vậy ta không quấy rầy nữa, cáo từ.” Nói xong liền một phát vác Lục Tế đi ra ngoài.

“Đi thong thả.” Tô Diên Trạch nhìn họ ra khỏi đại môn, lúc này mới nhấc chân lên, sau đó quay sang Bùi Nhược Ngu đang đau đến nhe răng, bĩu môi nói: “Lê Châu này xem ra không chỉ có mỹ cảnh, còn có mỹ nhân, đúng không?”

“A?” Bùi Nhược Ngu nhất thời không kịp phản ứng.

“Ta nói…” Tô Diên Trạch lơ đãng ôm hắn, ghé bên tai hắn cười nói, “Sau này giặt đồ nấu cơm gánh nước nhóm lửa đều giao hết cho ngươi.” Tiếp đó bỏ lại Bùi Nhược Ngu vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, còn mình chạy trước vào phòng.

Vì vậy.

Sóng mây xanh, hiên cửa nhỏ, gió đưa cánh đào rơi lác đác, nhuốm sắc thu riêng biệt.

“Hóa ra Lê Châu không có lấy một hiệu buôn của Tô gia.” Bùi Nhược Ngu nhìn con phố rộng lớn, lớp lớp chiêu bài đón gió bay phấp phới, lọt vào mắt hắn lại có thể sinh ra cảm giác mới mẻ đến kỳ lạ, hắn gãi gãi đầu, “Thảo nào cha ngươi bảo ngươi đến đây.”

“Xem ra ngày tháng sau này không dễ dàng như trong tưởng tượng.” Tô Diên Trạch khảy bàn tính nhỏ, “Nếu chúng ta thật sự muốn ở lại đây đến cuối năm, nhất định phải chi tiêu tiết kiệm.”

Bùi Nhược Ngu vươn vai, mang theo biểu tình ‘không biết nghèo là gì’, xoa đầu Tô Diên Trạch, “Vậy thì cứ chi tiêu tiết kiệm.”

“Ân.” Tô Diên Trạch kiềm nén dục vọng muốn lấy bàn tính đập hắn, sau đó âm thầm ước lượng lúc hắn sắp chết đói mình sẽ có bao nhiêu khả năng ra tay cứu viện.

“Nghĩ gì thế?” Kẻ sắp chết đói kia dường như vẫn hồn nhiên chưa phát giác, còn dày mặt ôm hắn, dưới ánh nắng xán lạn nhìn về phương xa phát huy tinh thần chiến đấu vô hạn, “Theo ta thấy nên đi ăn trước mới chính đáng, sau đó dạo phố dự hội miếu thưởng hoa đào ngắm Tần giang…”

Tô Diên Trạch không nhịn được nữa, cuối cùng dứt khoát lấy bàn tính nện tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.