Thanh Mai Sự

Chương 21



Thân thể bị người dụng lực kiềm hãm, hai tay bị hung hăng giữ chặt, nhưng lại dùng ánh mắt ôn nhu nhất ấm áp nhất nhìn mình, nói ta thật lòng thích ngươi.

Lời tỏ tình cư nhiên được nói ra giữa màn trướng đầy xuân sắc gần như là một hồi vật lộn như thế ngươi có cảm động chăng? Sau đó mỗi lần nhớ lại chuyện này Tô Diên Trạch đều cắn răng cơ hồ bóp nát cả chén trà.

Thế nhưng, khoảnh khắc ấy…

Thực sự rất cảm động a.

Tô Diên Trạch sợ nước mắt mình lại sắp tuôn rơi, trong đầu toàn là hình ảnh Bùi Nhược Ngu —– Bùi Nhược Ngu chìa tay tự giới thiệu ta là gì gì đó còn ngươi, Bùi Nhược Ngu trỏ vào mặt mình lòng đầy căm phẫn nói ta mới không thèm hắn, Bùi Nhược Ngu bị đòn nát mông không nén được đau mếu máo khóc thút thít, Bùi Nhược Ngu hùng hồn tuyên bố ngươi là tiểu nương tử của ta, Bùi Nhược Ngu kéo tay mình cười hì hì nói ngươi phải bù đắp lại cho ta, Bùi Nhược Ngu ở trong xe ngựa ôm mình suốt một ngày một đêm dỗ đừng sợ có ta ở đây, Bùi Nhược Ngu mặt mày âm trầm bạo nộ khăng khăng hỏi ngươi vừa gọi ta là gì, cho tới tận bây giờ Bùi Nhược Ngu hôn lên ngón tay mình tỏ bày đến vừa ôn nhu vừa tình cảm, Tô Diên Trạch cứ thế nhìn đến mơ hồ, cánh tay nặng nề muốn lau nước mắt nhưng không rút về được, đây là lần thứ mấy bị hắn nhìn thấy mình khóc? Bộ mặt yếu đuối của mình sao đều hiện hết cho hắn xem? Còn bị hắn từ trên cao nhìn xuống như thế, nhìn đến không sót gì còn lẳng lặng thưởng thức.

Tô Diên Trạch xấu hổ trốn vào trong gối, vành mắt ẩm ướt ánh quang mang, hình ảnh người kia liền mông lung tiến vào, hòa lẫn với tâm tư đang ngổn ngang trăm mối, đuổi sao cũng không đi.

Kỳ thực.

Nếu không hiện hết cho hắn xem, thì còn có thể cho ai xem?

Mấy ngày qua, mình đã hoàn toàn dựa dẫm vào hắn, Tô Diên Trạch của trước đây đã biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa, chỉ còn lại kẻ này, ngay cả thoáng chốc không nhìn thấy hắn, không nghe tiếng hắn, không chạm tới hắn đều khó chịu chết đi được. Đầu óc vốn luôn linh động nháy mắt đã hỗn loạn bất kham, cho nên muốn giữ khoảng cách với hắn thực sự không phải cố tình, không phải nhàm chán gây sự, càng không phải sợ thiên hạ không loạn, mà do mối lo trở ngại không thể ở bên nhau, đến cuối cùng khó tránh khỏi dày vò đau khổ. Ý nghĩ đó quá chân thực, tránh cũng tránh không thoát, né cũng né không xong, ngay cả mình cũng không gạt qua được, huống gì là hắn.

Bùi Nhược Ngu thấy hắn thật lâu vẫn không trả lời, tóc mai tán loạn che đi một bên mắt, mà bên mắt còn lại vùi vào trong gối, áo gối màu vàng cam dán sát da mặt từ từ thấm ướt một mảnh nho nhỏ. Vội ôm hắn lên, vừa vặn bắt gặp một giọt lệ như lưu ly trong suốt lấp lánh dọc theo sống mũi lăn xuống, vòng qua chiếc cằm nhọn, tách một tiếng rơi vào đệm giường.

“Tiểu Trạch Nhi ta…” Nóng ruột đưa tay định lau nước mắt cho hắn, Tô Diên Trạch cúi đầu né tránh, sau đó một phát gặm lấy vai Bùi Nhược Ngu, cách lớp vải mềm dùng sức mà cắn, răng vừa cắm vào da thịt săn chắc, nước mắt liền tí tách tuôn rơi.

Bùi Nhược Ngu bên vai đau đến tê tâm liệt phế, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, nhưng vòng tay ôm thắt lưng Tô Diên Trạch nửa điểm cũng không thả lỏng.

Tô Diên Trạch cắn đã rồi, mở miệng dựa vào vai hắn thở dốc sụt sịt mũi, thanh âm phát ra như ngâm trong nước, thanh tuyến rời rạc tán loạn cùng đôi mắt sưng đỏ phối thành bộ dáng nhỏ nhắn e lệ vô hạn, khiến Bùi Nhược Ngu nhìn đến tâm thần rung động, gần như quên cả đau.

Nhưng câu hắn nói chính là…

“Bùi Nhược Ngu,” Tô Diên Trạch gạt nước mắt, “Ngươi, sau này, còn dám đụng đến ta thử xem!”

Lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, in mấy cái bóng lên tấm màn xanh sẫm, mảng lạnh mảng ấm rọi trên mặt Bùi Nhược Ngu, hắn run mi, mở mắt.

Tiếp đến bên vai trái cơn đau nóng rát như xổ ra, ánh mắt theo đó nhìn xuống mới phát hiện vết thương thật xúc mục kinh tâm, hai dấu răng chỉnh tề khắc ấn ở đó, xung quanh còn nổi lên một tầng đỏ nhạt không an phận, mà đầu sỏ gây chuyện lúc này đang ngủ say trong lòng mình.

Tô Diên Trạch a Tô Diên Trạch, chẳng lẽ bình thường ai độc miệng cắn người cũng hung ác dị thường?

Đêm qua dỗ hắn nửa ngày mới chịu ngủ, bất ngờ chính là không có đuổi mình đi, trái lại dùng tư thế tiêu chuẩn vùi đầu vào ngực ôm một cánh tay mình ngủ đến giờ. Gia hỏa này đúng là rất đẹp, làn da trắng nõn, đôi môi non mềm, khóe mắt còn có một mạt hồng hồng ủy ủy khuất khuất, như đánh phấn tô son của cô nương nhà nào. Bùi Nhược Ngu nuốt nước miếng, ôm hắn cả đêm như vậy dục niệm thật khó áp chế, nhưng lại không thể động, chỉ là nhìn xương quai xanh mảnh mai khuôn ngực mịn màng vân vân lộ ra từ cổ áo rộng mở thực sự không đủ no, bèn gấp rút nắm bắt thời cơ nhân lúc hắn ngủ say ra tay giở trò.

Tô Diên Trạch mơ mơ màng màng tỉnh lại cảm thấy khó chịu, hắn dụi mắt dụi cho ý thức quay về, liền phát hiện móng vuốt tên nào đó đang luồn vào trong y phục mình chưa kịp rút ra.

Bốp một tiếng vang lên, ván giường lung lay ba hiệp. Bùi Nhược Ngu hai tay bưng mặt lui về một bên đau đến khóc không ra nước mắt, Tô Diên Trạch xoa xoa nắm tay trừng hắn một hồi mới hỏi: “Bùi Nhược Ngu ngươi đã bao lâu không cạo râu rồi?”

Khí trời cực tốt, lúc dùng bữa Tô Diên Trạch đột nhiên nói muốn dẫn Bùi Nhược Ngu đến một nơi, “Không phải ngươi luôn đòi tới Tô Châu du ngoạn sao? Ta dẫn ngươi đi.” Tô Diên Trạch ngậm đầu đũa trong miệng nhìn hắn.

Không tiểu kiều lưu thủy, không viên lâm phong tao, nơi đó có thảm cỏ được cắt xén chỉnh tề, thửa rau xanh biếc, sạch sẽ lại bình yên, thi thoảng có chim đậu trên thành giếng ở cửa ra vào, xa xa nhìn họ đến gần, mới lưu luyến bay đi.

Tô Diên Trạch đặc biệt thay một thân bạch y đạm mạc thuần tịnh, mang theo trái cây hương nến, nhẹ nhàng đẩy cửa hàng rào, lối đi rải đá bằng phẳng, tím mực thanh lam, đều là những màu sắc không phô trương, còn có vài bụi cỏ xanh rải rác lẻ loi, ướt sũng ngẩng cao đầu.

Cuối đường là một tấm bia đá đã được tu sửa trang khang, trên mặt bia sạch sẽ nhẵn nhụi khắc ‘Tô phủ Nguyễn thị chi mộ’.

“Mộ mẹ ta.” Tô Diên Trạch quay đầu khẽ mỉm cười.

“Thì ra thẩm thẩm họ Nguyễn.” Đợi hành lễ hoàn tất, giúp Tô Diên Trạch dọn trái cây xong, Bùi Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn bia văn, được tinh tế khắc trên bề mặt, thê lương bi thiết, từng chữ từng chữ như thổn thức, có thể thấy được người lập mộ dụng tình sâu đến mức nào.

“Ân… ta cũng không nhớ được diện mạo của mẹ, chỉ nghe cha nói ta giống người.” Tô Diên Trạch dùng nhang đốt giấy tiền, cười nói, “Ta còn nhỏ mẹ đã qua đời, ấn tượng về mẹ trong ta cũng chỉ còn lại tấm bia đá như thế, cho nên thỉnh thoảng đến thăm, sau đó trò chuyện.”

“Nói chuyện gì?” Bùi Nhược Ngu cũng giúp hắn đốt, nhìn tro giấy nhẹ bay, vòng qua đầu bọn họ, chao lượn như những cánh bướm xám khổng lồ.

“Cái gì cũng nói. Nói nhớ nhà, thấy tuyết, lá cây bạch quả vàng úa, cuối cùng chết đi, đấu dế thắng, học thuộc sách gì, đến nơi nào… Có lần kể lại chuyện cả một năm, chi tiết vụn vặt, cái gì cũng có, nghĩ gì nói nấy.” Tô Diên Trạch biểu tình có chút cô đơn, nhưng lại nói đến mãn nguyện, khuôn mặt thanh lệ được bao phủ trong làn khói mờ ảo, nhưng đường nét càng rõ ràng hơn.

“Vậy, lần này đến lượt ta nói rồi.” Bùi Nhược Ngu nhìn hắn một hồi, sau đó mở miệng.

“Ngươi?” Tô Diên Trạch lấy làm lạ, “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

“Chung thân đại sự.” Bùi Nhược Ngu mỉm cười, nhưng biểu tình lập tức nghiêm túc hẳn lên, hắn lùi một bước, phủ trường bào quỳ xuống, tay chắp ba nén hương, cung kính lễ bái, “Thẩm thẩm thần vị tại thượng, tiểu chất Bùi Nhược Ngu, hôm nay đặc biệt đến cầu người đáp ứng một chuyện, xin hãy giao Tô Diên Trạch cho ta, ta sẽ dùng cả đời để chăm sóc hắn bảo hộ hắn yêu hắn thương hắn, trọn đời trọn kiếp tuyệt không ruồng rẫy phụ bạc, lời này nếu có nửa phần dối trá, ta sẽ vào đọa vào cõi vạn kiếp bất phục, không được luân hồi, người người nguyền rủa!”

Hứa hẹn đến sau cùng biến thành lời thề, Tô Diên Trạch ở một bên mở to hai mắt, ngay cả ngăn hắn lại cũng quên luôn, thanh âm kia cứ quanh quẩn bên tai, từng chữ từng chữ, mang theo tiếng vọng lặng lẽ, âm cuối lại ngân dài, ở trong tim mình, không ngừng xoay chuyển, lan chảy nơi nơi.

Cứ thế trố mắt nhìn hắn vô hạn chân thành nói xong, Tô Diên Trạch nghĩ nếu mình lại khóc cho hắn xem đời này có thể sẽ thực sự trời định bị áp. Hắn phủi áo tiến lên, quỳ xuống kế bên Bùi Nhược Ngu.

“Mẹ.” Ngữ khí rất bình tĩnh, như mặt hồ phẳng lặng, “Con người hắn rất tốt, đôi khi cũng nổi giận; hắn có lúc thông minh, nhưng có lúc lại ngốc không chịu được; làm chuyện gì không nắm chắc sẽ rất nỗ lực, lời đã nói qua đều ghi nhớ trong lòng; đôi khi rất lười, đôi khi cũng rất chịu khó; có lúc giảo hoạt bày trò chơi xấu, bị vạch trần lại đỏ mặt, sau đó liền nhận sai; đôi khi rất cẩu thả, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại vô cùng cẩn thận; hắn khí lực rất lớn, con đánh không lại hắn, bất quá hắn rất tốt với con, tốt đến mức ngay cả khi con đặt hắn lên bàn cân đong đếm một hồi phủi tay bán đi cũng cam tâm tình nguyện, con đánh không lại hắn, hắn liền nhân cơ hội ức hiếp con, nhưng nếu con không nhịn được bật khóc, hắn sẽ hoang mang bối rối khẩn trương lau nước mắt cho con, sau đó mặc con khi dễ thế nào hắn cũng không nổi giận… Mẹ, Trạch Nhi nói toàn bộ đều là sự thật, cho nên mẹ…” Tô Diên Trạch dừng một chút, trong đôi mắt to tròn tràn ngập mong đợi nói không nên lời.

“… Có đồng ý không?”

Gió thổi qua đầu cây ngọn cỏ, sương sớm tích tụ nhỏ vào không khí kết thành chuỗi, phía chân trời xa xa bay tới một đám mây đen nho nhỏ, nhẹ nhàng tản ra trên đầu bọn họ, bầu trời nửa sáng nửa tối từ từ trở nên trong vắt, mưa bụi nhẹ nhàng vượt qua ranh giới, để lại một đoạn cầu vồng cong cong.

Bùi Nhược Ngu nói, ta vừa mới hứa hảo hảo chiếu cố ngươi, sao ngươi lại cáo trạng ta ức hiếp ngươi, mẹ nhất định tin ngươi hơn.

Tô Diên Trạch nói, nhưng ngươi đích thực có lúc khi dễ ta mà.

Bùi Nhược Ngu nói, vậy nguy rồi, ta không được luân hồi, kiếp sau ngươi sẽ không tìm được ta.

Tô Diên Trạch nói, không sao, ngươi sẽ tự tìm đến ta.

Bùi Nhược Ngu nói, ngươi cũng thật tự tin.

Tô Diên Trạch mỉm cười, cười xong đưa tay véo má hắn, rồi vừa véo vừa cười, từng chút từng chút, không hề nương tay.

“Ta nói rồi, ta tin ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.