Cô không muốn như vậy. Cô cũng không nghĩ mình có thể đối mặt hắn như với người thân của mình, vừa lí trí lại quả cảmnhưng đến khi cô lấy lại tinh thần thì chính cô đã làm ra chuyện thương tổn tới hắn.
Cô còn nói mình yêu hắn rất nhiều, nói đến thật dễ nghe
mà lại làm ra hành vi như vậy. Nếu hắn thật sự để ý cô, nếu cô thật sự
bỏ mặc hắn thêm vài ngày, vậy thì hắn sẽ càng thêm không tốt. Huống chi
mẹ hắn đối đãi như thế với cô, cô không tốt, Bác Thần làm sao còn có thể bình thường?
Bác Thần nhìn Lâm Hiểu càng khóc càng lợi
hại, vội vàng rút ra một xấp giấy ăn giúp cô lau nước mắt, khẩn trương
nói: “Sao em lại khóc? Anh nói sai cái gì ư?”
Lâm Hiểu mơ mơ hồ hồ nhìn Bác Thần đang gần sát cô, cố
gắng dùng khăn giấy thấm hết nước mắt còn lại nhưng nước mắt lại như cũ
không ngừng trào ra.
Cô không muốn lại áp lực chính mình, thầm nghĩ níu hắn
đừng rời đi, đừng khiến hắn bởi vì sự ngu xuẩn của cô mà bỏ lại cô. Lâm Hiểu sợ hãi tùy hứng của mình sẽ khiến hắn phiền chán, sợ hắn thực sự
tức giận hoặc là thấy thất vọng về cô. Chính cô cũng thấy thống hận tâm
tư cẩn thận của mình, cũng thống hận mình lại có thể đối đãi với người
mình để ý như thế.
Lâm Hiểu vươn người ôm cổ hắn, đem chính mình vùi vào trong lòng hắn , khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Thực xin lỗi…”
Không cần tức giận với cô, không được tức giận với cô…
Bác Thần đang lau mặt cho cô chợt thoáng dừng lại, nghe
thấy tiếng “Thực xin lỗi” của cô cuối cùng hắn cũng hiểu được lí do Lâm Hiểu khóc, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô.
Hắn thở dài, bởi vì ở giữa vướng hộp số, sợ cô không
thoải mái, Bác Thần liền ôm chặt thắt lưng cô, kéo cô sang ngồi trên đùi mình.
“Cô bé ngốc của anh…” Giọng nói xin lỗi kia, so với việc
thà cô tiếp tục đùa giỡn càng khiến hắn đau lòng hơn, càng làm cho hắn
cảm thấy khổ sở.
Hắn khẽ vuốt tóc Lâm Hiểu, gạt cho tóc cô không dính nước mắt ẩm ướt trên gương mặt, tay kia lại nhè nhẹ vỗ lưng cô.
Động tác của hắn cho thấy thái độ của hắn. Lâm Hiểu như
an tâm hơn, tiếng khóc cũng chầm chậm ngừng , chỉ còn sót lại đôi chút
nức nở.
Đại khái khoảng hơn mười phút sau, nức nở cũng ngừng,
nước mắt không còn chảy nữa nhưng Lâm Hiểu cảm thấy vị trí này ngồi thật thoải mái, không nghĩ đứng dậy.
Bác Thần cảm giác được Lâm Hiểu xe dịch, tiếp tục điều
chỉnh vị trí càng thoải mái chính là thể hiện cô không muốn đứng dậy,
hắn buồn cười nói: “Không đứng dậy?”
Lâm Hiểu dùng giọng mũi nửa hừ nửa ừ, cho thấy cô quả thật không nghĩ đứng lên.
“Lúc này đã quá trưa, em còn không mau đi ăn cơm? Cứ định ôm như vậy mà không ăn sao?” Bác Thần dùng ngữ khí đùa giỡn nói.
Lâm Hiểu cũng không quan tâm đến việc vừa rồi khóc lâu
thật rất mệt mỏi, nhưng cuối cùng thì thể xác và tinh thần cô cũng đã
được thả lỏng.
Bác Thần nói xong, cô cũng cảm thấy đói bụng, hơn nữa
không phải là đói bình thường mà là rất đói. Có loại cảm giác đói đến
bụng kêu vang mà đã lâu cô không còn cảm thấy.
Thế nhưng, cô lại luyến tiếc rời khỏi vị trí này, trong lòng vừa mâu thuẫn vừa giãy dụa.
“Đứng lên, đi ăn cơm đi, còn ngồi nữa thời gian nghỉ trưa sẽ qua mất.” Bác Thần vỗ vỗ mông cô, ngữ khí giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Lời này không hề có hiệu quả, ngược lại càng làm cho Lâm
Hiểu thêm xấu xa tiến sâu vào trong lòng hắn, giữ chặt cổ hắn không
buông tay.
Bác Thần nhịn không được cười ra tiếng, lại nói: “Nếu
không anh gọi điện thoại cho người mang tới, bảo bọn họ đưa đến bãi đỗ
xe bẹnh viện? Cá nhân anh cảm thấy không sao cả, chỉ có điều không biết
em có để ý vị trí của hai chúng ta bây giờ vừa vặn đối diện với camera
phòng quan sát, không biết bảo an bệnh viện có biết em hay không___”
Lâm Hiểu vừa nghe xong thì hoảng sợ. cô ở bệnh viện công
tác hai năm, cho dù không quen hết mọi người nhưng cũng biết mặt nhau.
Cô theo phản xạ tính quay đầu nhìn về phía cửa xe, dùng sức nghiên cứu
trần nhà xem thật sự có camera hay không.
Lần này Bác Thần thật sự bị Lâm Hiểu chọc cười, cười đến
không ngừng được: “Nếu thật sự có, em làm như vậy chẳng phải càng khiến
bọn họ nhìn rõ mặt mình hơn sao?”
Lâm Hiểu xem như hiểu được hắn vừa rồi hoàn toàn chỉ là
trêu đùa mình, cô xoay người bấu véo hắn một phen, nửa giận nửa sẵng
giọng: “Anh bắt nạt em.”
Rốt cuộc không khí cũng trở về tới trạng thái bình thường khi trước.
Lâm Hiểu rốt cuộc vẫn phải rời khỏi lòng hắn, Bác Thần lái xe quay đi.
Dọc theo đường đi, Bác Thần không cần hỏi, Lâm Hiểu đã tự giác nói cho hắn chuyện nhà mình. Cô cũng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, đành kể từ thời điểm hai ba tháng trước, khi cô phát hiện ra
sự tồn tại của Dương Văn Tùng.
Bác Thần nghe xong thì nhíu mày: “Nói cách khác, dì Cầm
thường rời nhà ra ngoài đã bắt đầu từ cách đây mấy tháng? Vậy tại sao
bây giờ mới có lời đồn đại?”
Lâm Hiểu cũng nghĩ tới vấn đề này, lắc đầu chần chờ hỏi: “Là có người lúc ấy nhìn thấy, đến bây giờ mới đem ra nói?”
Bác Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Không có khả năng, các bà
các cô hay buôn chuyện trong tiểu khu sao có thể đem sự tình giấu lâu
như vậy mới nói ra ngoài. Em thử hỏi mẹ em xem, hỏi xem lúc trước Dương
Văn Tùng có đến tìm bà hay không. Nếu thật là như thế, mặc cho chúng ta
bên này giải quyết được lời đồn nhưng nếu ông ta cứ thỉnh thoảng chọc
một cái, vậy thì mọi chuyện sẽ không bao giờ chấm dứt.”
Lâm Hiểu vội vàng gật đầu: “Nhưng mà hiện giờ ba em đã
đưa mẹ đi ra ngoài, có lẽ nhiều ngày sau mới có thể trở về. Nếu được, có thể để vài ngày sau em hỏi lại. Hiện giờ hai người họ đang ân ái, nếu
lôi chuyện phiền phức này ra làm phiền họ thì cũng không tốt.”
“Chỉ cần bọn họ không trở về sẽ không cần gấp.” Bác Thần vừa lái xe vừa nói.
Lâm Hiểu bị lời nhắc nhở của Bác Thần dọa sợ. Cô cau mày
tự hỏi làm sao để có thể phá vỡ tư tưởng không bình thường của Dương Văn Tùng đối với nhà mình nên cũng không nói thêm gì nữa.
Bác Thần vẫn luôn nghĩ về Lâm Hiểu. Hắn phát hiện hắn đã
xem thường cô gái của mình rồi. Có thể xử lí mọi chuyện quyết đoán như
vậy, nói thì dễ nhưng lúc ấy không phải ai cũng có thể gạt bỏ cảm xúc
của bản thân mà quyết định nhanh chóng.
Nghĩ đến đây thật ra Bác Thần cũng cảm thấy có vài phần đắc chí.
Bác Thần đưa Lâm Hiểu đến một quán mì ăn trưa, đây chính là đề nghị của Lâm Hiểu.
Chờ cô nhanh chóng giải quyết xong một bát lớn, trên mặt
cuối cùng cũng hiện ra vẻ thỏa mãn. Bác Thần âm thầm cười, nhìn đồng hồ
thấy thời gian vừa đủ, liền chở cô trở về bệnh viện.
Lần này Bác Thần dừng xe ở cửa sau bệnh viện, Lâm Hiểu
thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói với Bác Thần: “Em đồng ý với Tề Kỳ, mấy
ngày nay đến nhà cô ấy ngủ, cho nên tối nay sẽ không trở về.”
Bác Thần ngừng một chút, rồi đành bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô nói: “Được, một mình em ở nhà cũng không tốt.”
Lâm Hiểu nhu thuận “Ừ” một tiếng: “Vậy hôm nay anh không phải đi làm sao?” Cô tất nhiên biết hắn đã đợi cô từ sáng sớm.
“Buổi chiều phải đi.” Bác Thần đáp. Thực ra hắn biết vì
sao Lâm Hiểu không về nhà dù biết hắn đã trở về, đó chắc chắn là vì sợ
hắn khó xử với mẹ mình.
Bác Thần nhớ lại những lời nói mẹ hắn nói hôm qua mà cảm
thấy mỏi mệt nhưng hắn càng không thể biểu hiện ra ngoài, còn một mực
cam đoan với Lâm Hiểu: “Mẹ anh bên kia, em yên tâm, anh sớm muộn cũng sẽ xử lí tốt.”
Lâm Hiểu không thích đề tài này, cô dịch sát vào người
hắn, khẽ nhướng mặt lên ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nếu mẹ anh không muốn
em gả cho anh, anh có bỏ trốn với em không?”
Bác Thần nghiêm túc nghiêm mặt đáp: “Trốn!”
Lâm Hiểu cười vui vẻ, mặc dù biết đáp án này không thể nào thực hiện được nhưng cô nguyện ý nghe.
“Nhưng anh nhất định sẽ không để cho sự việc này xảy ra,
anh sẽ cho em một đám cưới đúng nghĩa để em có thể đàng hoàng bước vào
Lý gia.” Bác Thần nắm chặt tay Lâm Hiểu, thề son sắt với cô.
Lâm Hiểu nhìn hắn, chỉ cảm thấy tâm tình mình tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần bọn họ quyết tâm, chuyện lộn xộn trước mắt này, có là
gì.
Lâm Hiểu tiến lên cắn nhẹ Bác Thần, đôi mắt trong suốt
tràn ngập ý cười: “Em chờ tin tức tốt của anh, không có kiệu tám người
khiêng, em sẽ không gả đâu.”
Bác Thần nâng tay Lâm Hiểu, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô,
đồng dạng tươi cười: “Không thành vấn đề, nhất định phải chờ anh cưỡi
tuấn mã đi đón em.”
Lâm Hiểu bỗng cười to: “Đừng nói lúc đó anh cưỡi bạch mã
đến để đón em đi Tây Thiên thỉnh kinh với anh bởi lí do nhân duyên
trên thế gian này đã khám phá tỏ tường rồi.”
“Có em rồi, anh sao có thể bỏ “thịt” mà “ăn chay” được?”
Lời này bị Bác Thần dùng ngữ khí ái muội nói đúng là vô cùng hàm xúc. Mặt Lâm Hiểu nóng lên, thối hắn một ngụm.
Đùa giỡn một lúc, thời gian cũng không còn sớm. Lâm Hiểu
sợ Bác Thần muộn, nên không nói thêm gì nữa. Cô xuống xe rồi tạm biệt
hắn.
Bác Thần nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Lâm Hiểu,
khẽ thở dài. Muốn mẹ hắn đồng ý để Lâm Hiểu gả vào Lý gia không khó, cái khó là khiến quan hệ của bà với Lâm Hiểu trở về như trước. Bằng không,
sau này sẽ vô cùng phiền toái.
Một nhà Lâm Hiểu không bởi sự việc lần này mà sinh ra
khoảng cách thật ra so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn nhiều. Cả nhà bọn họ hòa thuận bình an, không như suy nghĩ sắp tan nát của mẹ hắn.
Chuyện này cũng cho hắn thêm lí do để thuyết phục mẹ mình.
Nhưng suy nghĩ của mẹ hắn cũng không phải bởi tưởng
tượng. Hắn nhất định phải giải quyết tận căn nguyên vấn đề. Nghĩ đến đây đầu Bác Thần liền cảm thấy đau đớn.
Mấy ngày sau đó, tuy Lâm Hiểu và Bác Thần không được gặp
nhau thường xuyên nhưng lại rất chăm chỉ gửi tin nhắn cho đối phương.
Đến thời gian nghỉ trưa, chỉ cần không có việc gì ngoài ý muốn, Bác Thần cũng không ngại gian khổ đến đưa cô ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối, Lâm Hiểu đến nhà Tề Kỳ. Tuy Tề Kỳ và Quách
Chính Khải sắp kết hôn nhưng ba mẹ Tề Kỳ vẫn nghiêm khắc quy định, chỉ
cần vẫn chưa kết hôn, cô ấy nhất định vẫn phải ngoan ngoãn ở nhà ngủ.
Buổi sáng và buổi tối mỗi ngày, ba mẹ Tề Kỳ sẽ gọi điện thoại về nhà,
nếu không có ai nghe máy, Tề Kỳ nhất định sẽ bị xử lí.
Tề Kỳ cũng thông suốt. Cố gắng nhẫn nhịn một đoạn thời
gian vì tương lai hạnh phúc mĩ mãn. Cho nên để hôn sự này không gặp
điều gì ngoài ý muốn, hoặc khiến cho ba mẹ mình tức giận, mỗi tối cô đều ngoan ngoãn về nhà ngủ. Mà Lâm Hiểu lại tình nguyện ở đây bồi cô, cô
càng giơ hai tay lên đồng ý.
Ước chừng ba bốn ngày sau, Lâm ba ba cùng Lâm mẹ cuối cùng cũng gọi điện thoại báo với Lâm HIểu hai người sắp trở về.
Tuy ở cùng Tề Kỳ rất tốt nhưng dù thế nào thì ở nơi xa lạ cũng không tránh khỏi ngượng ngùng. Lâm Hiểu vui sướng, nhớ đến chuyện
Bác Thần nói với cô nếu ba mẹ trở về nhất định phải báo với hắn. Cô vội
vàng lấy điện thoại, gọi cho hắn.
“Lúc ấy vừa vặn thời gian chúng ta tan tầm, em có thể xin sếp cho mình tan tầm trước được không?” Bác Thần nghe xong liền hỏi.
“Không thành vấn đề.” Cô chỉ còn một lát là hoàn thành xong mọi việc.
“Vậy được rồi, chờ anh một lát, chúng ta cùng đi đón ba mẹ em.” Bác Thần nói.
Lâm Hiểu đáp một tiếng, hai người nhanh chóng hẹn thời gian gặp.
Từ khi có Bác Thần ở bên cùng giải quyết mọi chuyện, Lâm
Hiểu cảm thấy thoải mái hơn. Quan trọng hơn, Bác Thần cũng chưa bao giờ
không nói mà làm. Hắn nhất định sẽ đem suy nghĩ của mình ra cùng bàn bạc với Lâm Hiểu. Tuy Lâm Hiểu nghe xong cũng chỉ có một phản ứng là gật
đầu nhưng cô càng thích nghe hắn đúng lí hợp tình phân tích tình huống.
Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc mình sắp bị thoái hóa rồi. Ban
đầu cô còn thật sự nghe sau đó còn có thể ngẫm lại nhưng đến sau này,
trên cơ bản cô không tự hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn nghe theo ý hắn.
Lâm Hiểu còn nhớ rõ ngày đó hắn gõ nhẹ lên trán cô rồi
nói: “Còn chuyện nữa, tại sao em chỉ ở bên cạnh ngoan ngoãn nhìn để một
mình anh biểu hiện như thế?”
Mặc dù lúc đó cô cười đáp ứng với hắn sẽ không thế nữa
nhưng cũng không phải thật sự. Bởi hiện tại, cô chỉ thầm nghĩ gắt gao
nắm chặt lấy phần ỷ lại này, cứ như vậy qua cả đời.