Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 17: Tuyết Hoài



Ngay lúc Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung cùng dò xét người lạ vừa xâm nhập sơn cốc này, nam tử kia cũng đang đánh giá bọn họ, thần sắc tự nhiên ôn hòa, nhưng lúc hắn nhìn Phượng Uyên Dung, trong mắt xuất hiện nét kỳ lạ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tại hạ Tuyết Hoài, không biết Tiêu Dao tiền bối có ở trong sơn cốc này chăng?”

“Tiêu Dao tiền bối? Ở đây không có ai là Tiêu Dao tiền bối cả!” Diệp Thanh Dao thoáng kinh ngạc, trả lời.

Tuyết Hoài khá sửng sốt, nghe phải câu trả lời ngoài ý muốn như vậy, trên mặt lập tức có chút nghi ngờ, chần chừ một hồi, hỏi: “Vậy Vô Trần tiền bối có ở nơi này chăng?”

Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung liếc nhìn nhau, bọn họ không hề khó chịu hay cảm thấy người này có ác ý gì cả, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ buông lỏng cảnh giác với người không rõ lai lịch này.

Phượng Uyên Dung thở dài hành lễ với Tuyết Hoài, nói: “Không biết vị tiền bối này tìm sư phụ có việc gì quan trọng không?”

Tuyết Hoài tươi cười nói: “Hóa ra hai vị là đệ tử của Vô Trần tiền bối, tại hạ được Vô Trần tiền bối mời đến giải độc cho đệ tử của người.”

Một lời đang nói ra, xa xa bỗng có giọng của sư phụ truyền tới: “Tuyết Hoài tiểu tử, cuối cùng cậu cũng đến rồi, để lão phu đợi lâu quá!”

Tuyết Hoài xoay người, ôm quyền thở dài, nói với Vô Trần lão nhân: “Vãn bối được tiền bối báo tin thì lập tức bỏ hết công việc chạy tới, chỉ là đường xá xa xôi, bây giờ vừa tới thôi, lại để tiền bối phải đợi lâu, mong được người thứ tội.”

Nhìn thấy Tuyết Hoài bước vào, trên mặt Vô Trần lão nhân lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói như vầy thì liền cười tủm tỉm vuốt râu, khoát tay nói: “Sao lại nói lời thừa thãi thế, cậu tới được là lão phu vui lắm rồi, chờ lâu một chút cũng không sao. Đúng rồi, lão bất tử nhà cậu dạo này chạy đi đâu thế? Lão phu tìm ông ta nhiều năm vậy mà vẫn không thấy tin tức!”

Tuyết Hoài Không bận tâm cách xưng hô của Vô Trần lão nhân, dịu dàng ngoan ngoãn hồi đáp: “Phụ thân phiêu bạt giang hồ đã quen, thích nhất là đi khắp bốn phía ngắm nhìn vạn vật. Người không hề nói muốn đi chỗ nào, muốn làm cái gì, vãn bối cũng nhiều năm không được gặp phụ thân rồi, không biết người bây giờ có sống tốt không.”

Vô Trần lão nhân nghe thấy lời này liền hừ một tiếng vô cùng khinh thường, nói: “Ông ta có thể sống không tốt sao? Cậu nên lo cho những người ở cạnh ông ta thì tốt hơn.”

“Vâng!”

Bên cạnh đó, Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung đều đứng yên một chỗ, nhìn hai người kia kẻ tung người hứng, Diệp Thanh Dao bèn thì thầm bên tai Phượng Uyên Dung: “Sư huynh, cái người tên Tuyết Hoài này từ đâu đến thế? Sao trước giờ muội chưa từng nghe tới nhân vật nào như thế? Cũng chưa từng thấy sư phụ nói qua.”

Mặc dù nàng đã hạ giọng xuống rất thấp nhưng vẫn bị hai người đứng ở không xa kia nghe thấy, ngược lại vẻ mặt Tuyết Hoài không có chút gì thay đổi, còn sư phụ lại không thể không quan tâm, liếc mắt nói: “Nha đầu con tổng cộng đã nghe qua bao nhiêu chuyện hả? Đừng hỏi nhiều, về sau tự nhiên con sẽ biết thôi.”

Diệp Thanh Dao nhăn mũi, Phương Uyên Dung tức thì cười một tiếng, nhìn Diệp Thanh Dao đang dựa gần mình, hắn biết rõ Dao Nhi không phải là kiểu người hiếu kỳ, chỉ là vị Tuyết Hoài tiền bối này có liên quan đến kịch độc trong người hắn cho nên mới nhiều lời như vậy, khiến cho đáy mắt ngập vẻ nhu hòa

“Đệ tử kiến thức nông cạn, không phải do sư phụ ngài dạy dỗ không tốt sao?” Diệp Thanh Dao khẽ hừ một tiếng, nói như thế thành công khiến Vô Trần lão nhân nghẹn họng, mặt mũi hung tợn vặn vẹo.

Tuyết Hoài nhanh chóng được mời vào phòng, bắt mạch cho Phượng Uyên Dung. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Diệp Thanh Dao không khỏi lo lắng. Nàng cũng biết rõ độc tố trong người sư huynh rất nghiêm trọng, nhất định không thể dễ dàng giải trừ, huống hồ đây là độc mang từ trong bụng mẹ. Nghe nói năm đó mẫu thân sư huynh sau khi sinh hạ sư huynh cũng qua đời vì kịch độc này.

Vô Trần lão nhân đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm bàn tay Tuyết Hoài đang đặt trên cổ tay Phượng Uyên Dung, không ngừng vuốt râu, rõ ràng trong lòng ông cũng không bình tĩnh nổi. Ngược lại, Phượng Uyên Dung chỉ yên lặng ngồi một chỗ, mặt không đổi sắc.

Tuyết Hoài không khỏi nhìn hắn vài lần, cuối cùng cũng dời tay khỏi cổ tay hắn, lông mày nhíu lại.

Dáng vẻ này khiến Diệp Thanh Dao không nén nổi căng thẳng, hỏi: “Tuyết tiền bối, độc trên người sư huynh ta có thể giải được không?”

Đáp lại ánh mắt thanh lãnh khẩn trương của Diệp Thanh Dao, Tuyết Hoài mỉm cười, nói: “Độc trong cơ thể Phượng công tử là dính từ trong bụng mẹ, lại là kịch độc, may là có Vô Trần tiền bối hòa hoãn áp chế hút ra từ từ, bằng không thì chỉ sợ không thể sống đến bây giờ.”

“Vâng, vậy ngài có thể giải không?”

“Có thể giải được, nhưng trong những vị thuốc cần để điều chế giải dược, có vài loại rất khó tìm”

Lời này khiến mắt Vô Trần lão nhân sáng ngời, vuốt râu run rẩy một cái, chòm râu bạc trắng giữa những ngón tay như nhiều thêm vài sợi, ông nhăn mặt đau lòng, bỗng nhớ ra một chuyện khẩn cấp, vội nói: “Có thể giải được là tốt rồi, tổng cộng cần những thảo dược nào?”

Diệp Thanh Dao cũng nhẹ nhàng thở phào, có thể giải được là tốt rồi, còn về phần thảo dược khó tìm kia, chỉ cần tồn tại trên đời này, mặc kệ khó đến mức nào, nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn để đoạt được.

Sau đó vài ngày, sư phụ rời khỏi sơn cốc đi tìm dược liệu cần thiết. Diệp Thanh Dao cũng tìm khắp núi đồi, từng bước một thâm nhập vào rừng sâu, nơi này trước nay dược liệu rất phong phú, nàng muốn tìm thử ở đây một phen. Hai người Phượng Uyên Dung và Tuyết Hoài ở lại sơn cốc, cũng phát giác ý định muốn vào rừng sâu của Diệp Thanh Dao, kịp thời ngăn cản nàng.

Núi rừng này sâu đến chừng nào, không ai biết được, nghe đồn ở sâu trong đó cực kỳ thần bí, nguy hiểm, từng có nhiều người tiến vào, nhưng lại không có một ai trở về. Từ bên ngoài nhìn vào, nơi bọn họ ở cũng xem như là sâu trên núi cao, nhưng thực tế căn bản không thể so sánh với chốn núi rừng sâu thăm thẳm kia được.

Đối với sự ngăn cản của sư huynh, Diệp Thanh Dao không khỏi híp mắt mấp máy môi, nhíu mày bất mãn nhìn hắn, lại bị ánh mắt trong vắt dịu dàng của hắn làm mờ mắt, lầm bầm một câu: “Không đi thì không đi, còn không phải là vì huynh sao? Đúng là lòng tốt không được đền đáp!”

Phượng Uyên Dung mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay nàng, lôi nàng đi xung quanh sơn cốc, cười khanh khách nói: “Đa tạ sư muội quan tâm, được muội quan tâm như vậy ta đã rất vui vẻ rồi, đừng mạo hiểm như thế, ta tin mình không dễ dàng chết như vậy đâu, sư phụ nhất định sẽ tìm được dược liệu Tuyết tiền bối cần mà.”

Diệp Thanh Dao vuốt cằm, nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, nhưng mà nghĩ đến vị Tuyết Hoài tiền bối kia, nàng vẫn không nhịn được cảm giác dị thường, hai ngày nay lúc rãnh rỗi nàng đều đi tìm y thỉnh giáo một vài vấn đề, được ích lợi không nhỏ, cái cảm giác mơ hồ giống như đã từng quen biết cũng càng thêm rõ ràng, cho dù là tướng mạo hay y thuật của y đều giống như…

Khoan…khoan đã, cuối cùng nàng cũng nhớ ra chỗ quen thuộc ở đây. Y thuật? Tuyết Hoài? Tên tự của mợ là Tuyết Oánh… Tuyết Oánh, Tuyết Hoài?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.