“Sư huynh, huynh nói xem vì sao hai lần chúng ta vào thành đều gặp phải loại chuyện ghê tởm như vậy?” Diệp Thanh Dao lạnh lùng nhìn tình huống trước mắt rồi hỏi một câu như thế.
Phượng Uyên Dung cong môi, yêu chiều xoa đầu nàng, đồng thời kéo nàng ra phía sau hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng xen lẫn lãnh ý, nhìn đám người chặn trước mặt bọn họ, hắn nhẹ nhàng nói: “Tránh ra.”
Một tiếng “Tránh ra” này nói ra nhẹ nhàng như nói “Ta mời ngươi đi ăn cơm”, như gió xuân phả vào mặt, không nóng không lạnh mà không hiểu sao lại khiến cho đám người kia rùng mình một cái, quay đầu nhìn trái nhìn phải cũng không thấy xuất hiện điều gì dị thường như xuất hiện thêm một người khác, liền quay lại tiếp tục theo dõi hai người Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung.
Nhìn phản ứng của mấy tên này, vẻ lạnh lùng của Diệp Thanh Dao giảm bớt, nàng yên lặng quan sát những kẻ không biết sống chết này.
“Tiểu tử ngươi điên rồi sao? Đụng phải bổn công tử không chịu nhận lỗi, lại còn dám bảo bổn công tử tránh ra, ngươi có biết bổn công tử là ai không?” Một nam tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi bước ra từ chính giữa, đưa tay muốn đẩy vai của Phượng Uyên Dung lại thấy Phượng Uyên Dung dễ dàng tránh được nên sắc mặt trở nên càng khó coi.
Phượng Uyên Dung lạnh nhạt nhìn gã, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng trước sau như một, nhẹ nhàng nói: “Sư muội của ta đói rồi, mời các ngươi mau tránh ra chút có được không? Nếu không thì chúng ta đành giẫm lên xác các ngươi mà đi qua thôi.”
Lời vừa nói ra, đối phương nhất thời giận dữ, không cần phân bua liền xông tới trước mặt Phượng Uyên Dung đấm tới, chỉ nghe sau đó “rắc” một tiếng giòn như tiếng gặm mía, cổ tay người nọ bị Phượng Uyên Dung nắm gọn, sau khi được thả ra cổ tay đã buông thõng xuống.
Tất cả đều ngây người, một giây sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trời đất, hai chân vị công tử gia kia nhũn ra ngã xuống, đang cầm cánh tay như vừa bị chặt đứt của mình nằm trên mặt đất lăn lộn kêu rên.
“A a a ~~~~~”
Thấy Phượng Uyên Dung vẫn như không có chuyện gì xảy ra khiến cho da đầu những kẻ vây xem đều run lên, còn chính hắn thì đến lông mày cũng không thèm động một cái, cười châm biếm thu tay, đứng tại chỗ chắn trước mặt Diệp Thanh Dao.
“Tránh ra.” Một tiếng nhẹ nhàng giống như lúc nãy nhưng hiệu quả thu được thì hoàn toàn khác nhau.
Đám người đang chắn phía trước kia nghe thấy tiếng “Tránh ra” này liền lập tức lùi ra sau mở ra một con đường. Mặc dù ít nhất bọn họ cũng là những “người lớn” mười sáu mười bảy tuổi, còn đối phương lại chỉ là hai đứa trẻ, một đứa mười một, một đứa lên tám, nhưng khi đối diện với điệu cười châm biếm kia của Phượng Uyên Dung thì đều cảm thấy da đầu tê rần, sống lưng chợt lạnh, đến râu tóc trên người cũng lạnh buốt, cho nên không dám chặn đường, lại càng không dám gây khó dễ cho Diệp Thanh Dao không cẩn thân đụng phải vị công tử gia đang nằm trên đất kia.
Đường đã thông, Phượng Uyên Dung không coi ai ra gì kéo Diệp Thanh Dao đi qua đám người, ánh mắt thản nhiên nhìn vị công tử đang kêu rên lăn lội kia, khóe miệng khẽ nhếch, quả là hấp dẫn người khác, khiến cho máu mũi vô số người qua đường chảy dài, đầu váng mắt hoa té xỉu trên mặt đất.
Môi hắn không hề mấp máy, nhưng lại có một giọng nói truyền vào bên trong tai vị “công tử” kia, giống như vang lên trực tiếp ở trong tai hắn, tuy rằng tiếng nói nhu hòa khiến cho người ta say mê nhưng nội dung thì như băng tuyết mùa đông, lạnh lẽo đến tận xương tủy: “Ngươi có biết một nhà Huyện lệnh tiền nhiệm chết như thế nào không?”
Vị “công tử” kia bị dọa như vậy cũng không còn cảm giác đau đớn nơi cổ tay bị bẻ gãy nữa, chỉ còn lại cả người đầy mồ hôi lạnh cộng thêm cảm giác sợ hãi nổi lên từ đáy lòng.
Ý gì đây? Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cái chết của một nhà Huyện lệnh tiền nhiệm có liên quan đến hai người này sao?
Tuy hắn quần áo lụa là nhưng cũng đã mười bảy tuổi, không phải hạng mọt sách không hiểu chuyện, nhất là nửa tháng trước khi cha hắn nhậm chức Huyện lệnh huyện Thanh Bình còn đặc biệt dặn dò hắn, nhắc hắn cẩn thận.
Ngay cả cha hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao lại như thế, chỉ nghe nói ở huyện Thanh Bình có một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng đến kinh thành, chính vì Huyện lệnh tiền nhiệm đắc tội với nhân vật lớn này nên triều đình mới để hắn chết không truy xét, còn nghe nói vì sự việc này mà Tri phủ đại nhân suýt chút nữa bị “trục xuất” về quê.
Nghĩ như vậy, hắn gần như không còn thấy đau đớn chỗ cổ tay nữa, chỉ cảm thấy có tử thần đang đợi hắn phía trước con đường mờ mịt.
Đúng vậy, kẻ mới đến huyện Thanh Bình được vài ngày đã kiêu ngạo, ra cửa gặp Phượng Uyên Dung và Diệp Thanh Dao, suýt chút nữa còn nổi sắc tâm muốn đoạt Diệp Thanh Dao về nhà, kết quả là bị bẻ gãy cổ tay, gặp bao nhiêu là chuyện xui xẻo này chính là công tử nhà Huyện lệnh mới nhậm chức hắn.
Tuy vậy, so với vị công tử trước kia thì vận may của hắn tốt hơn rất nhiều, chỉ bị bẻ gãy cổ tay mà thôi, những người vẫn âm thầm đi theo vì có lệnh của chủ tử nên cũng không tính sổ. Bằng không thì lại chết thêm một vị Huyện lệnh nữa, và kinh thành bên kia cũng chẳng có động tĩnh gì. Chẳng qua chỉ là một Huyện lệnh thất phẩm mà thôi, cho dù có kinh động đến nhân vật lớn thì cũng chẳng ai ra mặt đâu!
Phượng Uyên Dung kéo Diệp Thanh Dao đến Túy Hương lâu, không muốn buông tay giống như vừa nãy, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương mang theo cảm giác man mát của nàng trong tay mình, hắn có cảm giác như đang nắm giữ cả thế giới.
Lúc này, Diệp Thanh Dao không phát hiện ra bọn họ có gì không ổn, chỉ là sờ trước ngực, môi hơi dẩu lên, nói: “Sư huynh, ta không mang theo bạc đâu.”
“Ta mời muội.” Phượng Uyên Dung trả lời không chút do dự, gương mặt không chút tươi cười trước mặt người ngoài lúc này đang tràn đầy dịu dàng yêu chiều, tùy ý đảo qua ngực nàng, nơi đó hình như còn có một ngàn lượng bạc.
Nhận được câu trả lời như ý, vẻ lạnh lùng của Diệp Thanh Dao biến mất, lúc này nàng mới phát hiện hai người vẫn còn đang nắm tay nhau, nàng không kìm được quay đầu nhìn hai tay đang nắm chặt, lông mi run rẩy, chớp mắt mỉm cười, càng nắm chặt tay Phượng Uyên Dung kéo hắn vào bên trong Túy Hương lâu.
Hai người ăn uống no say ở Túy Hương lâu liền đi dạo trong thành, vì nhất thời Diệp Thanh Dao không nghĩ ra nên mở cửa tiệm thế nào nên chỉ có thể đi dạo trước đã, nói không chừng linh cảm lại đột nhiên xuất hiện, mà Phượng Uyên Dung chỉ im lặng tiêu sái đi bên cạnh nàng, cũng không hỏi nàng muốn làm gì.
“Sư huynh, huynh nói xem mở cửa tiệm gì kiếm được nhiều bạc nhất?”
Nói xong lại sờ vào một ngàn lượng ở trước ngực, nghĩ đến chuyện phải trả bà ngoại hai ngàn lượng mà nàng cảm thấy áp lực như núi, một ngàn lượng quy ra tiền ở kiếp trước của nàng cũng là gần một triệu đồng nhân dân tệ rồi.
Không biết bà ngoại nghĩ thế nào mà vừa ra tay liền cho một đứa trẻ như nàng một ngàn lượng bạc, nói thực thì một trăm lượng đã là quá đủ rồi.
“Ăn nhậu chơi bời.” Phượng Uyên Dung mở miệng khẽ nói ra bốn chữ.
Bốn chữ này khiến cho mắt Diệp Thanh Dao sáng bừng lên, đáy mắt chuyển động, rõ ràng là trong lòng đã có dự định, một lúc sau lại sờ sờ cằm vẻ buồn rầu nói: “Tiếc là huyện Thanh Bình hơi nhỏ một chút.”
Nàng không phải là một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đây, sẽ không nghĩ rằng đây là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, càng hiểu rõ cùng lắm chỗ này chỉ là một góc nhỏ mà thôi.Vì thế chắc chắn nàng không thể chỉ xây dựng nên thế giới riêng của mình ở trong góc nhỏ này.
Phượng Uyên Dung nghe nàng nói vậy thì ánh mắt sáng bừng, nghĩ tới cảnh tượng này được miêu tả trong sách mà trên mặt không khỏi toát ra vẻ mong chờ, từ lúc ba tuổi hắn đã theo sư phụ đến đây, hơn một tháng trước mới là lần đầu tiên xuống núi, luôn mong chờ được đến những địa danh được ghi trong sách.
Diệp Thanh Dao nghiêng đầu liền thấy được tia sáng phát ra từ mắt hắn, hơi sửng sốt, lập tức nói: “Sư huynh, chúng ta đến Châu Phủ đi!”