Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 33: Gặp nhau



Chuyển ngữ ♥ Sachi
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My

 

Diệp Thanh Dao đi vào phòng bao cũng không nhìn người đi ra từ phòng bên cạnh. Nhưng ngay sau khi hai người ngồi xuống liền nghe thấy có tiếng ở  bên ngoài, chính xác mà nói là từ vách tường truyền đến tiếng tranh chấp, đánh nhau.

Nàng không khỏi quay đầu N lần nhìn về phía tường, mắt đẹp híp lại, thần sắc như có điều suy nghĩ, bởi vì vừa rồi từ đó mơ hồ truyền đến giọng nói có hơi quen thuộc.

Ánh mắt Phượng Uyên Dung ngồi ở đối diện lóe sáng, lên tiếng kéo lực chú ý của Diệp Thanh Dao lại, “Dao Nhi, nàng muốn ăn gì?”

Diệp Thanh Dao quay đầu, trầm ngâm một chút mới phát hiện nàng cũng không biết tửu lâu này có cái gì ngon , bây giờ cũng không đặc biệt muốn ăn gì cho nên cũng rất hào phóng nói: “Tùy thôi, sư huynh chàng quyết định đi.”

Bị quấy rầy một phen khiến cho Diệp Thanh Dao cũng không để ý tới tiếng động nàng thấy quen thuộc vừa rồi nữa, Phượng Uyên Dung hỏi tiểu nhị có những đồ ăn gì, gọi đồ ăn xong thì ngồi im lặng không nói gì, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, chỉ sợ mấy ngày không nói chuyện thì hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, hơn nữa hắn vốn không phải người nói nhiều.

Trong khi chờ đợi đồ ăn được đem lên, bỗng cửa phòng  đột nhiên bị đá mở ra, ánh mắt Diệp Thanh Dao ngạc nhiên còn sắc mặt Phượng Uyên Dung lóe lên biểu tình đen tối lãnh liệt, một đoàn người từ ngoài cửa chen chúc vào, còn bởi vì vội vàng đi tới nên đôi song sinh Mộ Ngôn Tuấn và Mộ Ngôn Quyết bị kẹt ở cửa, bị Lăng Ảnh phía sau dùng chân đá vào.

“Nhị tỷ tỷ!” Vân Thanh Hiên xông vào đầu tiên không thèm nhìn Phượng Uyên Dung với ánh mắt sắc như dao, vèo một cái đã bay tới trước mặt Diệp Thanh Dao, dính trên người nàng không buông.

Phượng Uyên Dung lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vân Thanh Hiên, trên mặt tươi cười như trước lại có thêm mấy phần lạnh lẽo, cho nên mới nói, hắn ghét nhất là tiểu quỷ từ nhỏ đã chắn ngang hắn và Dao Nhi !

Qua một chốc kinh ngạc, Diệp Thanh Dao giơ tay sờ lên đầu người ôm chặt nàng không buông – Vân Thanh Hiên, giọng nói lẫn vẻ mặt đều không dịu dàng gì nhưng cũng không hờ hững chút nào hỏi: “Sao mọi người đều đến kinh thành vậy? Đến khi nào thế?”

Cũng không quan tâm có đủ chỗ ngồi hay không, những người khác đều chen đến cái bàn bên cạnh, chen chúc ngồi một chỗ. Lăng Duyệt cũng bỏ qua việc Diệp Thanh Dao đột nhiên chuyển mắt qua, học dáng vẻ Vân Thanh Hiên dính lên người Phượng Uyên Dung, nhưng nàng ấy cũng không bổ nhào lên ôm hắn mà chỉ níu lấy tay ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên cánh tay một chút thôi.

“Chúng ta đến kinh thành cùng ca ca đó, cũng vừa trở về hôm nay, bây giờ sẽ ở trong vương phủ của ca ca.”

Vân Thanh Hiên vui sướng khi người gặp họa, liếc mắt nhìn Phượng Uyên Dung một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhị tỷ nhà mình, gương mặt anh tuấn còn mang theo chút trẻ con, nước mắt lưng tròng điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ này càng làm cho người ta nhịn không xúc động mà chà đạp cậu hơn dáng vẻ nghiêm túc. Đương nhiên,  nếu thật sự muốn chà đạp cậu thì còn phải có bản lĩnh mới được.

Mà bây giờ cậu lại bày ra dáng vẻ đáng thương nhiều năm qua đều dùng để lấy lòng Nhị tỷ, môi phấn nộn giành tố cáo trước: “Nhị tỷ tỷ, Tiểu Hiên đến kinh thành dĩ nhiên là muốn tới tìm tỷ, Sóc vương phủ gì đó đệ không quan tâm nhưng lại bị người ta ngăn cản, còn nói hắn muốn tiến cung một chuyến trước, chờ hắn trở về sẽ cùng đi tìm Nhị tỷ, nhưng không ngờ cả ngày hắn cũng không trở lại Vương phủ, một mình đi tìm tỷ , hắn nhất định là cố ý, đáng giận!”

Diệp Thanh Dao không có sức chống cự đối với Vân Thanh Hiên, mặc dù biết rõ cậu giả bộ ngoan ngoãn cũng không đành lòng vạch mặt, cho nên chỉ sờ đầu cậu, xem như an ủi nội tâm cậu yếu ớt dễ tổn thương, mà điều này lại khiến Phượng Uyên Dung oán giận nhất.

Phượng Uyên Dung rút cánh tay bị Lăng Duyệt ôm ấp ra, sủng ái vỗ đầu của nàng ấy, hướng tầm mắt đang nhìn sắc mặt vô sỉ Vân Thanh Hiên chếch đi mấy cm, tươi cười thân thiết ôn hòa như cũ, “Sao mọi người đều xuất hiện ở đây?”

Hai nha đầu Lăng Duyệt và Vân Thanh Đồng mặc dù không thể so sánh và Diệp Thanh Dao nhưng cũng như là muội muội bình thường được yêu thương, cho nên từ trước đến nay đều không so đo với loại chuyện đùa dai nhỏ nhoi này.

Dù sao so sánh với Vân Thanh Hiên thì mấy trò này của 2 người Lăng Duyệt và Vân Thanh Đồng chỉ coi như hạt bụi không đáng tính. Nhưng quan trọng hơn là tuy 2 người bọn họ còn lớn hơn Diệp Thanh Dao mấy tháng nhưng lại đều có phần kiêng kị với Diệp Thanh Dao, mà Vân Thanh Hiên tuy nhỏ hơn Phượng Uyên Dung năm tuổi lại không sợ hắn!

Vân Thanh Hiên luôn có thể làm cho hoàng tử điện hạ anh minh thần võ… À, Sóc vương điện hạ thất bại, ai bảo cậu là đệ đệ mà Dao Nhi thương yêu nhất đây? Cho nên rất nhiều lúc, Sóc vương điện hạ hận không thể không ngũ mã phanh thây Vân Thanh Hiên.

Chín người chen chúc trong phòng bao có vẻ có hơi chật chội nhưng cũng chẳng ai khó chịu, đều thi nhau ầm ĩ.

Mà Lăng Duyệt buông cánh tay Phượng Uyên Dung thì lập tức liền khôi phục thành dáng vẻ Lâm muội muội không chút giảo hoạt như vừa gặp, khăn thêu khẽ che môi anh đào, giọng nói mềm nhũn: “Lần đầu tiên đến kinh thành, dĩ nhiên nhịn không được muốn đi ra ngoài dạo, vừa rồi chúng muội dùng cơm ở trong phòng bên cạnh, vừa hay biết Dao Dao và ca ca cũng ở nơi này cho nên liền qua đây gặp mặt.”

Vân Thanh Hiên nắm tay Diệp Thanh Dao không buông, thậm chí còn cào nhẹ vài cái trên người nàng, đồng thời còn không sợ hãi nhướn mày khiêu khích cho Phượng Uyên, cho đến khi Vân Thanh Đồng nhéo lỗ tai cậu, cậu mới kêu váng lên rồi tránh qua một bên mà vị trí của cậu lập tức bị Vân Thanh Đồng chiếm lấy .

“Dao Dao, người  phủ Tĩnh An hầu có ức hiếp muội không?” Trên mặt Vân Thanh Đồng là sát khí cường bạo không chút nào che dấu, nghĩ đến phủ Tĩnh An hầu lòng nàng ấy lại nảy sinh tức giận, hừ, dám tính kế trên đầu Dao Dao thì thật đúng là muốn chết mà!

Khóe miệng Diệp Thanh Dao hơi hơi cong lên, lắc đầu nói: “Các nàng làm sao có tư cách ăn hiếp muội chứ? Chẳng qua là chạy tới cho muội tiêu khiển thôi. Ngược lại, muội vừa mới tới kinh thành mấy ngày đã có lời đồn đãi như vậy, cũng khiến cho các nàng tính kế không thành, chuyện của bản thân cón chưa lo xong thì làm sao có thời gian mà đến ăn hiếp ta chứ?”

Nói đến lời đồn đãi, mọi người đều đột nhiên quay đầu nhìn nàng, Vương Hiền Vũ gập lại quạt xếp “Bộp” một tiếng, từ từ tiến lên nói: “Ta bảo Dao Dao này, chẳng qua là chút phiền toái nho nhỏ mà sao muội lại tung lời đồn đại lớn như vậy chứ? Chẳng may sau này muội không gả ra ngoài được thì làm sao?”

Đương nhiên tất cả mọi người ở đây đều không có ai thật sự lo lắng Diệp Thanh Dao không gả ra ngoài được, nhưng chắc chắn hôn sự về sau sẽ gặp phiền toái không nhỏ, dù sao cũng là hoàng thất, lại là đại hôn của hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất, không cùng một tầng lớp cùng với con trai ngốc nhà Hình bộ Thượng thư, chỉ sợ phiền toái lớn hơn nữa.

Nhưng Diệp Thanh Dao lại hồn nhiên không thèm để ý, Phượng Uyên Dung lại thản nhiên uống ngụm trà, cười nói: “Mười sáu năm trước thật đúng là tạo thành một trận khủng hoảng ở kinh thành, cho dù Dao Nhi không cố ý truyền lời đó đồn đại ra thì việc này truyền ra từ chỗ khác cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.