Hai tháng tách biệt nên một đám ở bên nhau từ nhở đến lớn gặp lại nhau ở kinh thành ăn uống một phen ở tửu lâu, trong đó tự nhiên tránh không được các loại tranh đấu, đấu võ mồm cũng có, trực tiếp động thủ cũng không phải một hai lần, dù sao tất cả đều đã tập thành thói quen, nếu không như vậy, ngược lại còn có cảm giác không được tự nhiên.
Sau đó một đám người lại cùng nhau đi dạo một lúc lâu.
Lần đầu tiên dạo kinh thành tất nhiên là rất kích động, rất hưng phấn, ngay cả Diệp Thanh Dao cũng không ngoại lệ. Dù sao phần lớn thời gian lần trước nàng đến kinh thành ít khi ra đường, mà cũng chỉ ở trong kinh thành hai ba ngày thôi, hơn nữa hai ba ngày này lại rất bận rộn, càng không có đám đồng bọn bên cạnh, thậm chí nàng không có hứng mua gì trên đường.
Nhưng mà lần này không như vậy, Vân Thanh Đồng và Lăng Duyệt là chị em tốt của nàng nên mua một đống vật nhỏ không hữu dụng, về phần vài vị công tử thì tất nhiên là đi theo ở sau làm sứ giả hộ hoa rồi. Này này, cho các người làm sứ giả hộ hoa đó là coi trọng các người, người bình thường cũng không có được vinh hạnh như vậy đâu!
Phượng Uyên Dung nhìn Diệp Thanh Dao đang toát ra dáng vẻ cô gái nhỏ xinh đẹp nhảy nhót như chim sẻ mà ngày thường khó gặp, tâm tình cả tối đều sung sướng, cũng không hề dời đi ánh mắt mà luôn nhìn Dao Nhi của hắn, âm thầm suy nghĩ ‘về sau nên để cho Đồng Đồng và Tiểu Duyệt Nhi đi dạo khắp nơi mới được cùng nàng’.
Mãi cho đến khi trăng sáng lên cao, trên đường chỉ còn lại có vài bóng người thưa thớt, đám người mới chậm chạp trở về, cùng nhau đi đến góc tường hậu viện phủ Tĩnh An hầu, từng người tạm biệt Diệp Thanh Dao, sau đó xoay người đi tới phủ Sóc vương, dành khoảng thời gian cuối cùng của ngày hôm nay cho nàng và Phượng Uyên Dung.
Vân Thanh Hiên vốn muốn ở lại nhưng lại bị Vân Thanh Đồng xách tai lôi đi, trong bóng đêm còn có thể mơ hồ nghe được tiếng oán niệm từ đầu đường truyền tới.
Diệp Thanh Dao quay đầu nhìn Phượng Uyên Dung còn chưa đi, nhẹ mím môi, trong mắt hiện lên sóng nước mênh mông, đến khi người trước mặt đột nhiên cúi xuống, nàng không khỏi thò tay nắm lấy vạt áo hắn, nhẹ khép mí mắt lại mà thuận theo ý hắn hôn môi.
Trên trời một đám mây chậm rãi thổi qua, che khuất trăng sáng, không cho nó tiếp tục chiếu đôi tình lữ đang hôn thắm thiết trong góc tường, một cơn gió đêm lướt qua thổi bay khung cảnh ái muội kiều diễm.
Trở lại nội viện, hai bên má Diệp Thanh Dao vẫn còn đang hơi hơi phát sốt, sóng mắt lưu chuyển, kiều mỵ động lòng người, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng ngày thường mà như một bông hoa kiều diễm chậm rãi nở rộ trong bóng đêm.
Tử Tô ngồi ở đại sảnh thêu thùa, thấy Diệp Thanh Dao trở lại vội vàng buông đồ thêu trong tay, đứng lên nghênh đón, “Tiểu thư, người đã trở lại ạ.”
Nàng ấy cảm thấy rõ thần sắc tiểu thư có chút khác thường, lại thấy đôi môi tiểu thư trơn bóng, kiều diễm hơn so với bình thường thì hé miệng mỉm cười rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, xem ra tiểu thư và Phượng công tử đi chơi thật sự vui vẻ.
Diệp Thanh Dao mím nhẹ môi, thu lại thần sắc, nhẹ nhàng cúi đầu buồn cười liếc mắt nhìn Tử Tô một cái, từ khi nha đầu kia theo nàng, tính tình thay đổi rất nhiều, không có chút đáng yêu nào cả!
Nàng đi đến bàn bên tùy ý nhìn khung thêu Tử Tô buông ra lúc trước, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, vội vàng cầm lên nhìn kỹ, khóe miệng cong lên hiện vẻ bỡn cợt, nói: “Hóa ra là Tử Tô tỷ tỷ đang tương tư , không biết là coi trọng vị công tử nhà nào, có cần ta nhanh chóng chuẩn bị đồ cưới cho tỷ hay không ?”
Khuôn mặt thanh tú của Tử Tô đỏ lên, vội vàng nói: “Tiểu thư hiểu lầm rồi, vỏ gối uyên ương này là chuẩn bị vì tiểu thư, dù sao mười ngón tay tiểu thư người đều không dùng được, thêu uyên ương còn khó coi hơn vịt chết, nô tỳ đương nhiên phải làm một cái thật tốt vì tiểu thư, tránh cho vài ngày nữa người xuất giá lại bị người khác chê cười.”
Diệp Thanh Dao nhếch khóe miệng lên, tùy tiện để vỏ gối uyên ương trên tay xuống, xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi: “Vừa rồi đến Lưu Lam viện làm gì?”
Vừa rồi ư? Tử Tô quay đầu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, hình như chuyện xảy ra cũng đã qua nửa ngày rồi tiểu thư!
Nàng xoay người đi vào phòng Diệp Thanh Dao, Diệp Thanh Dao thấy thế cũng đứng dậy theo vào, đỡ phải lãng phí hơi sức đi ra đi vào.
Tử Tô cầm chồng quần áo cầm đi đến, nói: “Đây là Diệp lão phu nhân lệnh cho nha hoàn đưa tới, chính là muốn nói trong Đại thọ của Thái hậu cần phải ăn mặc sao cho thỏa đáng, không thể đánh mất thể diện Hầu phủ.”
Diệp Thanh Dao đưa tay xoa nhẹ trên đống quần áo, không phúc hậu nói: “Phủ Tĩnh An hầu còn có thể diện gì sao? Không phải sớm đã thành chuyện cười trong kinh thành sao? À phải rồi, không phải vị tam thúc kia của bản tiểu thư còn đang ở trong đại lao Hình bộ sao?”
Chuyện của phủ Tĩnh An hầu nàng không quan tâm, dù sao nếu thật có chuyện gì, Tử Tô tự nhiên sẽ nói với nàng, về phần khác, nàng cần gì quản bọn họ đi tìm chết!
Tử Tô lắc đầu nói: ” Đại thọ bảy mươi của Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đại xá thiên hạ, Diệp tam gia xuất thân Hầu phủ, thân phận tôn quý, y chỉ đánh chết một công tử nhà giàu nho nhỏ cho nên ngày mai sẽ được thả ra khỏi đại lao.”
Diệp Thanh Dao có hơi ngoài ý muốn, khóe miệng chứa chút ý cười mỉa mai: “Nói như vậy, không phải chuyện con dâu Hình bộ Thượng thư đã có tin tức à?”
“Nghe nói Diệp lão phu nhân vẫn muốn làm thông gia với nhà Hình bộ Thượng thư, bởi vì nếu không có Hình bộ Thượng thư ở giữa lo liệu, mặc dù đại xá thiên hạ, Diệp tam gia cũng phải ở trong đại lao nghỉ ngơi vài năm, cho nên…”
Diệp Thanh Dao gật đầu, không nói thêm gì nữa mà Tử Tô thấy nàng đang suy nghĩ, cũng không làm phiền, đặt quần áo ở trên bàn liền lặng yên lui ra ngoài cửa.
Trong đêm yên tĩnh, Diệp Thanh Dao đã bị ồn ào bên ngoài làm tỉnh, không cam lòng rời giường, mở ra cửa sổ liền nhìn thấy Tử Tô đang giằng co với ba nha hoàn phủ Tĩnh An Hầu trong sân phía trước.
“Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của nàng có hơi lạnh, hiểu biết về tính khí của nàng khi rời giường khiến Tử Tô lại không khỏi rùng mình một cái, quả nhiên ngay sau khi Tử Tô nói đây là 3 nha hoàn lão phu nhân sai đến trang điểm cho tiểu thư, Diệp Thanh Dao lập tức bay ra từ trong phòng, sau đó tát một cái đã đánh bay đám người.
Thọ yến mãi giờ Dậu buổi chiều mới bắt đầu, giờ Thân tiến cung, ít nhất còn cũng phải 4 giờ nữa mới xuất phát từ Hầu phủ, đùa gì vậy, trời còn chưa sáng đã đến quấy rầy giấc ngủ của nàng!
Chuyện ba nha hoàn bị đánh bay khỏi Lưu Lam viện nhanh chóng làm kinh động đến đám người lão phu nhân, Diệp Thanh Dao xoay người vào nhà, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ thêm lúc nữa thì bên ngoài lại ồn ào một lần nữa.
Xem ra lúc này không có cách nào ngủ tiếp.
Diệp Thanh Dao không kiên nhẫn đứng dậy, chỉ mặc trung y đi ra ngoài cửa, bỏ qua ánh mắt kinh hãi của đám người lão phu nhân, tiểu thư cùng với bọn nha hoàn mà lạnh mắt nhìn họ, thản nhiên ngồi xuống ghế, dáng vẻ lười nhác ở trong mắt đám người kia chính là không có phép tắc, không có phong phạm tiểu thư khuê các.
Diệp lão phu nhân đập “Bộp” 1 tiếng xuống thành ghế, tức giận trợn mắt nhìn Diệp Thanh Dao, quát: “Ngươi… Ngươi lại dám mang dáng vẻ này ra khỏi cửa, lại còn tự ý ngồi xuống như vậy, còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ ngoại Tổ mẫu ngươi dạy ngươi quy củ như vậy sao ?”
Nói cái gì cũng được nhưng tuyệt đối không cho phép người ta nói bà ngoại không tốt! Ban đầu đôi mắt Diệp Thanh Dao còn chút hờ hững, trong giây lát trở nên lạnh lẽo, sắc bén nhìn thẳng vào mắt Diệp lão phu nhân, khẽ mở môi, lạnh bạc nói: “Nể tình phụ thân, ta mới gọi bà một tiếng Tổ mẫu, nhưng bà có tư cách gì mà giáo huấn ta, chỉ trích bà ngoại ta không tốt chứ? Những năm gần đây, các người có quan tâm đến ta hay là có hy sinh chút nào vì ta không? Nếu không có bà ngoại mang ta đi, nuôi nấng ta trưởng thành, chỉ sợ không biết một tai họa chuyển thế, mệnh lớn khắc cha khắc mẹ như ta đây sớm đã bị các người ném tới chỗ nào mà chết đi rồi.”