Thanh Mai

Chương 4



Hoa sen tàn đến hoa quế nở, hoa quế tàn đến hoa tuyết tung bay, bông tuyết qua đi rồi hoa mai nở. A Hỉ cùng Trương Giới Thụ vẫn vậy, “Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ“ (trong veo bên hồ nước, đưa tình chẳng nên lời), mà tôi cũng chỉ im lặng đứng bên A Hỉ.

Tôi gần đây bắt đầu thấy hối hận.

Ở thời đại kia của tôi, mọi người khi đối mặt với sự lựa chọn đều dùng Computer để phân tích các khả năng sẽ xảy ra sau đó lựa chọn phương hướng của bản thân, hơn nữa đối với lựa chọn của mình, chưa từng hối hận.

Trước kia một vị bác sĩ đã từng chẩn đoán, hối hận là một loại cảm xúc tiêu cực vô dụng, do gien E phát triển trên con người tạo nên. Mà những con lai thời không do bố mẹ mang về đều có loại cảm xúc mãnh liệt này. Về phần này, người cổ đại có hay không hối hận thì chưa có cơ sở để khẳng định (Ở thời đại của tôi, tư tưởng của mọi người đối với Computer đều rộng mở, hệ Computer trung tâm đối với mọi người cũng cởi mở, tư tưởng của chúng tôi cũng không có thoát ly thời địa kia)

Khi tôi quyết định đến Tống triều, tôi cũng từng lợi dụng Computer để phân tích, trong mọi khả năng đều có một kết luận cuối cùng: “Tương lai không thể biết trước.” Nhưng vì khát vọng cuả khoảng tối trong tôi thôi thúc, tôi vẫn quyết định tới Tống Triều.

Trước khi tôi rời đi, hệ Computer trung tâm từng cho tôi biết: tôi cùng 17 người khác lựa chọn trở về cổ đại đều sẽ được “ghi danh” vào sách giáo khoa, làm luận chứng của “Gien E gây cản trở tiến bộ nhân loại”.

Từ sau khi đến Tống Triều, từng muốn qua thẩm thẩm mà tìm kiếm vật tôi muốn. Nhưng sau khi tôi rời đi, tôi đã dễ dàng đem bà bỏ lại đằng sau, ở đáy lòng lại có khoảng tối ngự trị như trước.

Sau khi cùng A Hỉ ở một chỗ, nàng đối đãi với tôi tốt lắm, tâm sự đều nói cho tôi. Mỗi lần tôi nghĩ vậy là đủ rồi thì khoảng tối ở tận đáy lòng kia lại kêu lên là không đủ, chưa đủ!

Tôi đến thế giới này đã một năm rồi, cái thứ tôi muốn tìm kia thật sự vô vọng, cũng đã xem đủ thế giới này. Người nơi này đều có nhiều dục vọng, bọn họ muốn quyền thế, muốn phú quý, muốn trường sinh… Dục vọng của bọn họ là không có điểm dừng.

Mà ham muốn, cũng có liên quan đến gien E. Từ nhỏ, tôi đã được giáo dục là không nên tham lam thứ gì trừ năng lực, có rất nhiều dục vọng xấu xa.

Tôi bất đắc dĩ lại khởi động A Mộc, bởi vì tôi phát hiện có rất nhiều nam nhân nhìn tôi cùng A Hỉ với ánh mắt giống như lúc lão gia nghĩ đến hoa khôi Bách Hoa Lâu.

Thật giống như tên quản gia cung kính hành lễ với A Hỉ kia, trong lòng hắn nghĩ đến “Đáng tiếc tiểu thư xinh đẹp, tôi không có cái phúc chạm tới. Nhưng tiểu nha đầu Thanh Mai kia tướng mạo cũng không kém, thật muốn tìm một cơ hội chơi đùa.” Ý nghĩ trong lòng hắn càng ngày càng ghê tởm xấu xa, thế nhưng tôi không thể không biết nó, tôi phải dựa vào A Mộc theo dõi hắn, tùy thời xóa bỏ ý nghĩ quấy rối trong đầu đó.

Nhưng A Mộc tác dụng rất ngắn, hơn nữa vì tôi thường xuyên sử dụng nó nên nó hao tổn điện rất nhanh, dù tôi có đi đi lại lại hết sức dưới ánh mặt trời thì năng lượng pin mặt trời cũng không đủ xài.

Tôi mỗi ngày đều trách cứ mình, vì sao lúc trước không lựa chọn Vong tình thủy? Nếu ức chế gien E, tôi hiện tại đã trải qua một cuộc sống yên ổn. Mà nay trừ bỏ việc để lại một hình ảnh tượng trưng sự thất bại trong sách giáo khoa cùng một người mà tôi sắp quên mất – mẹ tôi, thì cái thế giới kia với tôi không có quan hệ.

Hiểu biết thế giới này càng nhiều, tôi càng thấy hối hận.

Ánh mắt của tên quản gia ngày càng nóng rực, ánh mắt của lão gia cũng bắt đầu không thích hợp, tôi chỉ có thể theo sát A Hỉ, bảo đảm an toàn cho bản thân. Tôi bắt đầu muốn rời khỏi phủ.

Tôi không khỏi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Ở đây, trong xã hội mà quyền lực là tối thượng thì không có công bằng. Tôi chỉ là một cây cỏ – tiểu nha đầu, nếu tôi không có một lí do tốt để rời đi thì cả đời tôi chỉ có thể sống đầu đường xó chợ. Nhưng tôi chưa bao giờ được giáo dục những âm mưu cùng gian dối, tôi nên làm cái gì bây giờ?

A Mộc giúp tôi phân tích đủ loại khả năng, thoạt nhìn thì trong xã hội này lựa chọn tốt nhất là làm tiểu thiếp của lão gia. Nhưng khi nghĩ đến phương thức đối đãi đáng khinh của hắn với tôi thì tôi liền không rét mà run. Tôi biết đây cũng là gien E quấy phá, nhưng là tôi cũng không định kiềm nén nó. Hối hận dù sao cũng vô dụng, tôi quyết định nhìn thẳng vào sự tồn tại của nó, hơn nữa tôn trọng nó.

A Hỉ hoàn toàn không biết phiền não của tôi, nàng cũng có tâm sự của riêng nàng. Mùa xuân này, Trương Giới Thụ đã rất nhiều ngày không có từ bên dãy tường kia xuất hiện. Nghe nói, cha của hắn bệnh.

A Hỉ rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ phân phó tôi đi xem.

Tôi đến Trương gia là lúc gần trưa, Trương Giới Thụ ở ngoài viện húp cháo. Nhìn thấy tôi đến hắn có chút ngoài ý muốn cùng vui sướng. Tôi lần đầu tiên cùng hắn gần như vậy, theo thói quen dùng A Mộc dò xét hắn.

Hắn và những nam nhân kia không giống nhau, trong lòng hắn không có một tia dâm loạn. Đối với tôi cũng là cư xử tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, mà tư tưởng hắn về A Hỉ cũng rất trong sáng, ngưỡng mộ mà cũng không tưởng làm của riêng.

Hắn đương nhiên cũng có dục vọng, nơi này mỗi người đều có dục vọng, bao gồm A Hỉ. A Hỉ ngưỡng mộ hắn bề ngoài tuấn tú đồng thời cũng hy vọng hắn có một gia thế hiển hách, chính mình lại có thể bay lên làm Phượng Hoàng. Nhưng người này lại khác, dục vọng của hắn có rất nhiều. Hắn hy vọng cha sớm ngày hồi phục, mẹ sống mạnh khỏe, muội muội có thể bình yên lớn lên… Nhiều như vậy nhưng không có một cái nào là vì hắn. Lần đầu tiên, dục vọng của con người không làm tôi thấy xấu xa mà là cảm giác ấm áp

Tôi đi vào trong phòng, hỏi thăm mẫu thân hắn, cùng mẫu thân hắn nói chuyện phiếm về gia đình, lại thăm hỏi chút tình hình phụ thân hắn.

Lúc này Trương Giới Thụ từ phòng bếp bưng cơm cùng một đĩa móng giò tiến vào. Tôi lưu lại quà do A Hỉ tặng, từ chối bữa cơm và ra về.

Tôi nghe thấy Trương Giới Thụ nói với mẹ hắn: “Mẹ à, vừa rồi con ăn chút rồi nên không đói bụng. Mẹ với muội muội ăn trước đi, con đi giúp cha dùng cơm.”

Tôi biết hắn nói dối nhưng không hiểu vì sao, lời nói dối này làm tôi cảm thấy đẹp lòng.

Tôi trở nên thích đến Trương gia, có lúc do A Hỉ phân phó, có lúc lại là chính mình muốn đi. Tôi bây giờ cùng Trương gia rất thân thuộc. Trương Giới Thụ thực sự rất hiếu thuận, ví dụ như có một ngày, hắn hầu hạ cha đi vệ sinh, lão nhân gia lỡ làm bẩn y phục hắn. Hắn một chút cũng không chán ghét, trong lòng chỉ sợ cha sau khi biết thì tự trách.

Hiểu được tấm lòng của Trương Giới Thụ, có thể xóa đi cảm giác ghê tởm của tôi với lão gia và quản gia, mà sự hối hận của tôi cũng dần dần phai nhạt.

Tôi dần dần cũng có chút dục vọng, nếu tôi cũng là người nhà của hắn thì có bao nhiêu tốt đẹp đây.

Lời tác giả: Về vấn đề thơ từ thất truyền, tôi cũng đã nói, thế giới tương lai coi “tình cảm” là cấm kị nên đương nhiên sẽ không có dạy dỗ thơ ca trữ tình. Dù sao cũng không có người nào đi tới tương lai để kiểm chứng, cho nên tôi mới ngông cuồng sáng tác, các ngươi tạm thời cứ tin bừa đi vậy! Ha-ha! Chân lý là của tôi, tôi chính là Thượng Đế, Phật Tổ, Thánh A La … Há há!! Tôi tự định đoạt!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.