Ma Tôn im lặng nhìn chỗ trước mặt mới có người đứng mà bây giờ đã biến mất thì không khỏi trầm tư.
Tại sao hắn lại muốn gặp Thánh Mẫu?
--- -----Vì nghe người khác miêu tả Thánh Mẫu khiến hắn liên tưởng đến “người kia”-----
Tại sao hắn lại phải lép vế trước một cô gái thân hình còn thua xa hắn rất nhiều?
--- -----Bởi vì hắn không ngờ “họ” lại giống nhau đến như vậy-------
Tại sao? Cô ta hỏi hắn tại sao, ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại phải nghe lời mà suy nghĩ vấn đề này.
--- -----Hắn chỉ biết, hắn muốn gặp lại người lúc nảy để tìm câu trả lời cho chính mình-------
Ma Tôn ngước mắt lên nhìn về hướng Tây. Nhếch mép cười. Đúng vậy! Hắn không quan tâm tại sao. Hắn chỉ biết, Ma Tôn đây muốn gặp người nào thì tại sao phải cần lý do chứ.
“Lý Cách, ngươi dẫn quân trở về Ma giới.”
Người được gọi là Lý Cách kia nghe Ma Tôn điểm danh đến hắn thì liền quỳ xuống “Tuân lệnh. Vậy còn ngài ......?”
“Bản tôn còn phải cho Thánh Mẫu một câu trả lời đã. Các ngươi cứ về trước đi.” Giọng nói cuồng ngạo vang lên rồi bóng dáng của hắn cũng biến mất bay về hướng Tây.
Lý Cách cùng đám yêu ma quỷ quái nhìn chủ nhân của bọn họ một thân một mình đi trong Tiên giới thì có chút lo lắng nhưng lệnh đã ban ra bọn họ không thể không chấp hành. Vì vậy dẫn đầu là Lý Cách bay ngược hướng với Ma Tôn trở về Ma giới.
Đám thần tiên thấy yêu binh rút từ từ thì không khỏi khó hiểu. Trong đó có một thần tướng là Bồng Lai Đại Nguyên Soái đứng ra quỳ xuống trước Ngọc Hoàng chấp tay xin lệnh “Bệ hạ, bọn yêu ma ngông cuồng tự đại như vậy, chúng ta không thể để cho chúng đi dễ dàng như vậy được.”
Chúng thần nhất trí với Bồng Lai Đại Nguyên Soái cùng đưa ánh mắt xin lệnh về phí Ngọc Hoàng.
“Không. Nếu Thánh mẫu đã đứng ra giải quyết thì trẫm không nên nhúng tay vào.” Ngọc Hoàng bỏ lại một câu rồi cũng bay về phía chính điện của mình.
--- ------ ------ ------
Tại rừng mai Ngọc Hoang.
Ma Tôn ngước nhìn rừng mai không thấy điểm cuối hơi tức giận.
Chết tiệt! Hắn đã thử bay qua nhưng những cây mai yếu ớt kia lại không cho hắn một cơ hội nào. Hắn bay cao bao nhiêu thì những cây mai ấy theo đó mà vươn cao lên bấy nhiêu. Còn nếu đánh ngã cây trước thì liền có cây sau tiến lên. Thời gian trôi qua một nén nhang rồi nhưng hắn đường đường là Ma Tôn mà chỉ có thể dậm chân tại chỗ không tiến lên được dù chỉ một bước.
Trong khi Ma Tôn phải cực lực chiến đấu với một rừng mai thì vị Thánh Mẫu của chúng ta lại đang ung dung ngồi trước căn nhà tre thưởng trà hoa mai.
Ngửi mùi hương của lá trà, vẫn như vậy, đã mấy vạn năm rồi nhưng nó vẫn không thay đổi, vẫn là mùi hương nhàn nhạt dịu đắng mà cô yêu thích. Giống như tên nhóc ngoài kia, tính tình vẫn như vậy, một bộ dáng nóng nảy......
Trí nhớ như trôi về mấy vạn năm trước.
Lúc ấy hình như trong một lần buồn chán nên vị Thánh Mẫu được người đời sùng kính là cô lại chạy xuống nhân gian tản bộ.
Có lẻ đây chỉ là do tâm tình tốt nên cô mới ra tay giúp một đứa bé ngã bị thương gần như sắp chết dưới bờ suối.
Cô vẫn nhớ khi đứa bé kia tỉnh dậy tiếng đầu tiên hắn nói là 'tỷ tỷ'. Tuy rất bất đắc dĩ nhưng nếu cô nói theo như số tuổi của cô thì đứa bé kia nên kêu một tiến bà bà thì dễ nghe hơn.
Nhưng không sao, theo cô nhìn thấy thì cô chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của đứa bé kia thôi nên không cần phải giải thích làm gì. Muốn gọi gì thì gọi đi.....
“ẦM------ĐÙNG ĐÙNG-----Thánh Mẫu, bà mau ra đây, nếu không đừng trách bản tôn phá hủy nơi này.”
Đang chiềm đắm trong hồi ức khiến Thánh Mẫu giật mình. Ha ha vẫn là một tiểu quỷ mạnh miệng, nóng tính như vậy. Cảm thấy hắn đứng ngòai kia đã đủ lâu cô liền vung nhẹ tay phải lên một cái.
'Vù vù vù~~~' Một luồng gió thổi về phía rừng mai.
Ma Tôn vừa tính ra thêm một chưởng nữa nhưng liền thu tay lại. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn giật mình.
Một rừng mai sâu không thấy cuối bây giờ lại nghiêm chỉnh tản ra hai bên tạo thành một lối đi. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là rõ ràng lúc hắn tính bay xuyên qua rừng mai chính mắt hắn nhìn thấy đó là hàng ngàn hàng vạn cây mai vậy mà bây giờ khi những cây mai kia tản ra hai bên thì hắn lại thấy rõ được người ngồi phía chính giữa hồ kia. Rõ ràng chỉ cách hắn mấy chục mét nhưng khi nảy hắn chỉ có thể thấy toàn là mai.
Giỏi cho một vị thần thượng cổ. Pháp thuật cỡ này ngay cả hắn cũng không nhận ra, điều này chứng tỏ cho hắn biết người con gái áo đỏ kia mạnh đến cỡ nào.
Ma Tôn bước trên con đường nhỏ chính giữa rừng mai. Khi hắn bước vào thì những cây mai phía sau lưng hắn liền tự động dịch chuyển lại che mất lối đi.
Không quá một trăm bước hắn đã đi đến phía bờ của hồ nước. Không một cây cầu hay một sợi dây để bắt đi qua. Hắn biết người con gái đang ngồi ung dung kia sẽ không có chuyện mà dễ dàng cho hắn đi qua như vậy.
“Thánh Mẫu à không..... hay ta phải gọi bà là 'tỷ tỷ' mới đúng.” Giọng nói như từ khẽ răng toát ra, nhất là tiếng 'tỷ tỷ' kia. Hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi mà thốt lên.
Mỉm cười “Ma Tôn đây không phải là thích nói đùa đi. Tính theo tuổi thì Ma Tôn nên gọi ta là lão bà bà thì hợp lí hơn đó.” Trong lòng cô lại nghĩ: tên nhóc này thật nhạy bén, chỉ mới đây mà đã nhận ra cô. Nếu không phải cô có thể nhìn thấy được thiên số thì thật ra cô đây cũng chả nhận ra hắn là đứa bé năm xưa kia.
Nhìn đi ngoài sự lỗ mãn cùng nóng nảy kia ra thì người đàn ông trước mắt chả giống đứa trẻ trong trí nhớ của cô tí nào.
Thân cao tám thước, thân hình vạm vỡ nhưng không thô kệch, mày kiếm nghiêm nghị, đôi mắt sâu toát ra cảm giác lạnh lùng, mũi cao thẳng, môi mỏng màu bạc mím lại, gương mặt góc cạnh tạo nên cho hắn một vẻ đẹp lãnh khốc lại không kém phần lạnh lùng.
Bây giờ đôi mắt gần như bốc lửa kia đang trợn trừng nhìn cô chằm chằm.
“Ma Tôn.....”
“Đỗ Trạch Hàn.”
“À..... hả?” Gì thế.
“Gọi ta là Đỗ Trạch Hàn.” Đỗ Trạch Hàn chính là Ma Tôn. Ma Tôn tên thật là Đỗ Trạch Hàn đang tức giận nhìn người con gái ngồi phía bên kia.
Hừ! Tên thì nói là tên, có cần dùng giọng hung dữ như vậy không. Đúng là một đứa trẻ nóng tính. Trong lòng Thánh Mẫu đang cực lực phê bình Đỗ Trạch Hàn nhưng bên ngoài vẫn nhẹ mỉm cười nhìn hắn “Ừ Đỗ Trạch Hàn, ngươi đã có câu trả lời cho việc lúc trước nên mới đến đây tìm ta sao.”
“Người đến là khách, không lẻ tỷ tỷ không muốn mời ta uống một ly trà hay sao.” Đỗ Trạch Hàn không trả lời câu hỏi của cô.
“Mời Khách? Hình như theo ta nhớ thì ta chưa từng mời Ma Tôn đến đây thì phải nên làm sao lại nói là 'khách' được.” Nhìn nét mặt gần như muốn đại hỏa kia khiến cô càng muốn chăm chọc hắn hơn. Lâu rồi mới có việc khiến cô vui vẻ như vậy. “Nhưng nếu đã vào đây thì hãy qua đây ngồi uống một ly trà rồi về.”
Đỗ Trạch Hàn nghe cô gọi mình qua thì cơn hỏa đang dâng liền tắt ngắm. Tuy biết chắc chắn qua hồ sẽ không dễ dàng nhưng đã vào đến được đây thì hắn không muốn đi về tay không một chút nào. Thế là liền vận khí nan điền điểm nhẹ chân một cái liền bay qua hồ.