Thanh Minh

Chương 20



Edit: Youngie + Beta: Tiểu Vân

Mạc Diệp Vân nhìn hắn lộ ra nụ cười tươi.

Chưa cần tới một ngày, những gì có liên quan tới Diệp Trầm Tĩnh từ nhỏ đến lớn, tin tức về cha mẹ cậu cũng tra ra hoàn toàn, bây giờ đều đang bày ra trước mặt Diệp Trọng Tiêu.

Diệp Trọng Tiêu hít một hơi thật sâu, cầm lấy tư liệu trên bàn, chậm rãi lật ra xem. Càng nhìn sắc mặt hắn lại càng tối đi, đặc biệt khi nhìn đến ảnh chụp của mẹ Diệp Trầm Tĩnh và chỗ ba của cậu là ba chữ “Diệp Trọng Tiêu”, vẻ mặt lại càng đen. Từng chút từng chút, chậm rãi đem tất cả tư liệu mà hắn cũng biết xem lại một lần, lúc khép lại tư liệu, sắc mặt mặc dù vẫn còn có điểm đen, nhưng ánh mắt lại là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu trong khóe mắt cũng khôi phục lại không ít.

Thật sự là một đứa ngốc, không lẽ là vì nguyên nhân đó mà bỏ đi? Chờ đến khi gặp lại em ấy rồi, nhất định phải trừng phạt thật nặng cái tên nhóc tự cho là thông minh này.

Diệp Trọng Tiêu cười to, lấy chìa khóa xe trên bàn, nhanh như gió phóng ra ngoài.

Lái xe đến địa chỉ nhà Y Lương Hạ theo như trong tài liệu. Chỗ này cũng chỉ là một khu dân cư bình thường, bất quá theo như Diệp Trọng Tiêu thì khác biệt chính là, nơi này là khu dân cư cũ, đi dạo trên phố cũng rất có chút cảm nhận về lịch sử.

Vốn định trực tiếp đến nhà Y Lương Hạ, nhưng mà nghĩ lại, hắn thay đổi chủ ý, quyết định ở trong xe chờ vài ngày, dùng biểu hiện thành ý của mình. Hắn muốn biết Tĩnh có phải cũng nhớ mình hay không, hắn muốn cậu chủ động nói với hắn. Mặc dù theo như tính cách của Tĩnh thì có chút khó khăn.

Ngày đầu tiên bởi vì vốn dĩ đã là buổi tối, chỉ có thể nhìn ánh đèn lộ ra ở cửa sổ trên lầu. Diệp Trọng Tiêu ngồi trong chiếc Rolls-Royce Phantom, lẳng lặng nhìn về ánh đèn đó, hi vọng đó là phòng mà Tĩnh ở, như vậy lúc cậu nhìn xuống từ cửa sổ đi thì có thể cảm giác được ánh mắt của hắn.

Đêm nay không có thu hoạch gì. Trừ việc thấy thiếu niên tên Y Lương Hạ đi ra đi vào, cũng không có thấy được người mình muốn. Chờ trên cho đèn trên lầu tắt đi, vừa ngóng nhìn, Diệp Trọng Tiêu mới quay xe trở về. Sau vài ngày tới, mỗi ngày hắn đều tìm cách dành thời gian tới dưới lầu nhìn chăm chú một lúc lâu. Có hai ba lần thấy được Diệp Trầm Tĩnh cùng một người phụ nữ ra ngoài đến công viên gần đó tản bộ, hắn cũng xuống xe đi theo. Người phụ nữ kia thân thể có vẻ không tốt lắm, sắc mặt so với Diệp Trầm Tĩnh còn tái hơn, nhưng cô ta rất quan tâm Tĩnh. Sắc mặt Tĩnh rõ ràng so với lúc rời đi thì tốt hơn nhiều, ý thức được điểm này, trong lòng Diệp Trọng Tiêu trong có chút cảm xúc không biết nói sao, vừa vui vừa buồn. Chẳng lẽ lại nói là bên cạnh mình em ấy chỉ có đau khổ, mới có thể khiến em ấy tiều tụy như vậy.

Người phụ nữ hình như chú ý tới ánh mắt Diệp Trọng Tiêu, kéo tay áo Diệp Trầm Tĩnh, ý bảo cậu nhìn bên kia. Diệp Trầm Tĩnh đã sớm cảm giác được ánh mắt quen thuộc của người nọ rồi, nhưng cậu vẫn cho là chính mình suy nghĩ quá nhiều. Tầm mắt thuận theo Y Nặc nhìn lại, quả nhiên thấy được người đàn ông đã một tháng không gặp mặt. Vẫn như cũ mà ôn nhu nhìn mình, sự quyến luyến bùng cháy trong mắt vẫn như lúc ban đầu.

Diệp Trầm Tĩnh lặng đi một chút, lập tức lạnh nhạt cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi, không đến gần, sau đó cậu liền dời đi ánh mắt.

Diệp Trọng Tiêu rất vui là cậu cũng không có làm bộ không nhận ra hắn mà coi hắn như không khí, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút đau khổ, cậu lại chỉ gật đầu coi hắn như người quen, cứ như vậy lừa gạt tất cả. Mặc dù đối với phản ứng của cậu không hài lòng lắm, tuy nhiên, hắn hiểu được chuyện quan trọng cần làm giờ là gì.

Diệp Trầm Tĩnh nhìn Lương Hạ thu dọn hết đồ đạc, xem ra tình huống này có vẻ không muốn cho cậu theo. Cậu cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

“Lương Hạ, cậu bế bé Di Đình, tôi giúp cậu lấy đồ.”

Nhẹ nhàng nhắc nhở tới mấy bộ quần áo mới cùng đồ vệ sinh cá nhân với Lương Hạ nói.

“Được.” Lương Hạ ôm bé về, xoay người nói với Diệp Trầm Tĩnh, “Tĩnh, hay là cậu ở nhà đợi đi, không khí trong bệnh viện không tốt đâu. “

“Không sao. Ở nhà chờ cũng không nói chuyện với ai. Coi như đi ra ngoài một chút thôi.” Thiếu niên mặc quần áo mùa đông rộng thùng thình, nhìn không ra là người đã mang thai năm tháng.

“Được rồi.” Cậu kiên trì khiến cho Lương Hạ không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, có Thành Sinh ở đây, hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Đoàn người ra khỏi nhà, xuất phát đi bệnh viện.

“Tĩnh.”

Mọi người vừa bước ra khỏi nhà, nam nhân đợi mấy ngày nay trước cửa nhà Lương Hạ đã xuống xe, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Trầm Tĩnh. Nam nhân khoảng ba mươi tuổi, một thân mặc tây trang màu đen, cao ráo anh tuấn, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, không phải doanh nhân thành đạt thì cũng là người có trí tuệ, lại còn hết sức mừng rỡ cùng thân thiện.

“Diệp tiên sinh.”

Diệp Trầm Tĩnh tựa hồ không có chút kinh ngạc, ngừng lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh.

Nghe thấy thiếu niên gọi mình là Diệp tiên sinh, nam nhân có chút khổ sở cười cười, rất nhanh liền mang theo nụ cười ôn nhu đến gần Diệp Trầm Tĩnh, “Tĩnh, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Diệp Trầm Tĩnh không chút chần chờ nói, “Hôm nay em không có thời gian.” Quay đầu nhìn một chút về bốn người đang nhìn mình, “Phải dẫn chị Y Nặc đi bệnh viện.”

Nam nhân trầm ngâm rồi một hồi, nói, “Như vậy, lần sau chúng ta tới nói chuyện. Anh chở mọi người đi cho, cũng không cần kêu hai chiếc xe nữa.”

Diệp Trầm Tĩnh không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Lương Hạ. Lương Hạ hơi do dự liền nói với nam nhân kia, “Vậy thì làm phiền Diệp tiên sinh rồi.”

Lương Hạ ôm theo Di Đình cùng Diệp Trầm Tĩnh ngồi lên chiếc xe kia của người nam nhân, Dư Thành Sinh cùng Y Nặc đón một chiếc taxi.

Trên đường Lương Hạ thấy sắc mặt Diệp Trầm Tĩnh rất bình tĩnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời lại có chút nghi ngờ, chẳng lẽ mình đoán sai, đứa bé trong bụng Tĩnh không phải của nam nhân này.

Người nam nhân nọ tên là Diệp Trọng Tiêu, vừa nghe tên này Lương Hạ liền cảm giác quen quen, suy nghĩ một chút cuối cùng nhớ ra hắn là ai rồi. Đó là chủ Diệp thị đại gia tộc Diệp Trọng Tiêu, tập đoàn Diệp thị của hắn so với pháo hoa nổ còn lớn hơn. Mặc dù vốn là đại gia tộc, nhưng mà danh dự Diệp Trọng Tiêu rất tốt, chưa từng có bê tha, vợ mất hai năm, cho tới bây giờ cũng không lấy ai, nghe đồn vợ chồng bọn họ rất ân ái, trong nhà có một đứa con mình, tóm lại đây là một nam nhân hoàn mỹ, có tiền, có danh tiếng, có nhan sắc, phẩm chất vô cùng tốt, là người chồng người cha mà ai cũng hâm mộ.

Lúc đến bệnh viện Diệp Trọng Tiêu cũng theo vào, chỉ là ở bên cạnh chờ, ngẫu nhiên giúp chút việc, chuyển hành lí, đa số thời gian đều là nhìn chăm chú theo Diệp Trầm Tĩnh thủy chung vẫn là vẻ mặt bình tĩnh. Lương Hạ cũng chưa nói gì. Dư Quang Nguyên đã giúp cậu ta sắp xếp mọi thứ, cậu ta chỉ cần đem hành lý dỡ ra, vào ở là được.

Lăn qua lăn lại trời cũng nhanh sáng, Lương Hạ nhìn Y Nặc ăn cơm trưa xong, giúp chị nằm xuống nghỉ ngơi rồi mới kéo theo Diệp Trầm Tĩnh và Dư Thành Sinh rời khỏi phòng bệnh, muốn đi tìm chỗ ăn cơm trưa.

“Tĩnh, em có khỏe không? Sắc mặt sao kém vậy?” Diệp Trọng Tiêu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của thiếu niên, lo lắng hỏi.

Lương Hạ cũng chú ý tới sắc mặt Diệp Trầm Tĩnh, cậu nói với Diệp Trầm Tĩnh, “Tĩnh, cậu đi về trước đi, trong nhà còn chút cháo thịt, cậu hâm lại rồi ăn. Tôi đêm nay không về, cậu đừng quên ăn cơm chiều, không thể xem sách quá muộn, nghỉ ngơi sớm chút, biết không?”

Lương Hạ làu bàu lẩm bẩm lẩm nói, hoàn toàn không giống tí gí với thanh niên mười chín tuổi, cứ như người mẹ già vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.