Thanh Niên Óc Chó

Chương 15: Buổi Giao Lưu



Dạo này Tác Giả bận nhiều việc khác không viết truyện tiếp được, một tuần ra nhiều nhất được 1 - 2 chương thôi, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người ủng hộ truyện này.Cầu nhận xét truyện sau khi mọi người đọc xong.
"Cốc Cốc, mấy tên bám đuôi đi chưa?" Sơn vừa đi vừa hỏi Cốc Cốc. Hắn lúc bước ra khỏi căm phòng tắm sặc mùi chết chóc lúc nãy đã được Cốc Cốc cho biết rằng có hai kẻ bám đuôi cách hắn không xa có tầm 1km gì đấy làm hắn sợ són dái.

"Bọn chúng đã biến mất cách đây vài giây rồi, ngươi không phải lo." Lời của Cốc Cốc khiến Sơn nhẹ cả cứt.

"Ê chúng mày đến hội trường rồi kìa." Lúc này thằng Minh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Sơn.

"Mịa kiếp, chúng mày bảo gần mà đi mất 2 tiếng, thế này thì hết cmn tiệc rồi. Thằng nào dẫn đường chuẩn bị sẵn Neptune ở trong phòng đê, tí tao sang phục vụ." Hy Sinh ngồi đấm chân dưới đất càu nhàu trông như thằng ăn xin.

"Ai biết gì đâu. Tất cả tại thằng Tử Trận nói gần đây nên không cần tốn tiền đi truyền tống trận, mày muốn làm thì làm với nó ấy" Thằng Minh ôm đầu kêu oan. Thằng Sơn đứng phía sau nghe thế mặt cười cười như éo có gì xảy ra nhưng chân lùi lại liên tục. ( Tiền truyền tống trận mỗi một lần là 10k vnđ, những thanh niên nhà nghèo như Tử Trận cần tiết kiệm để lo học phí từng ngày.)

"Chúng mày im đi, éo biết nhà Tử Trận nghèo cần tiết kiệm à?" Một tiếng nói từ đằng sau khiến ba thằng Sinh, Minh, Trận giật mình tý thì cứt phọt cả ra, chạy mất dép. ( Hiện tại trời tối và cả ba thanh niên sợ ma từ bé.) Một thằng thanh niên đập trai xuất hiện từ phía sau cả ba đứa và nó chính là Mỵ Thiên nhà ta.

"Hóa ra là mày à Thiên, làm bọn tao sợ vê lờ tý thì phải về nhà thay quần." Sinh ôm đít đứng dậy chỉ chỏ mặt Thiên nói.

"Cho ngươi chết, ai bảo bắt nạt người khác." Thiên chỉ nói một câu rồi bước vào trong nơi tổ chức, ba thằng còn lại nhì nhau rồi nhanh chân bước vào cùng.

Nơi tổ chức sự kiện này do mầy thanh niên lớp Sơ Cấp và Trung Cấp góp tiền vào tổ chức, bên trong gồm nhiều bàn ghế, đồ ăn, đồ uống khác nhau nói chung là hoàng tráng ( Bà Hiệu Trưởng ở sau góp có 10tr vào tổ chức cùng.)

"Này Thiên, tao thắc mắc lâu rồi...." Sơn đứng bên cạnh Thiên nói bình thường dù chân đang run vì lỡ mấy lời này mà đến tai ông Vũ Thiên chúa tể thì hắn xác định về ngắm gà khỏa thân cùng các cụ.

"Hử?" Thiên nghe vậy quay mặt sang vẻ thắc mắc.

"....Sao mày tư chất tuyệt zời như vậy lại ở cùng lớp Sơ Cấp với tao vậy?"

"À, hôm thi kiến thức tao ngủ quên nên được vào lớp đấy thôi, có gì sao?" Thiên gãi đầu ngại ngùng nói.

"Không có gì đâu." Sơn mặt cười cười trông như mấy thằng biến thái.

Thiên không quan tâm đến Sơn nữa mà đi xung quanh hộ trường chơi.

"Không biết mấy tên theo dõi từ xa ấy có phải là người bảo vệ cô ấy không nhờ, mình mong là thế." Sơn nghĩ thầm rồi thở dài mong chuyện như mình nghĩ. ( Chia buồn cho chú là éo.)

"Sơn đang nghĩ thì ánh sáng trong hội trường tập trung hết lên sân khấu, một tên MC đứng trên ấy sử dụng linh lực khuyếch đại tiếng nói của mình phát biểu: "E Hèm... Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây, mong mọi người có thể giao lưu với nhau và có thể tìm được bạn tốt ở học viện này. Sau đây để làm cho không khí thê phần vui vẻ mình xin hát tặng toàn thể mọi người ở đây một bài hát do em tự sáng tác, mọi người nghe cho bình luận nhiệt tình vô."

"Gao ồ. tục mi cặp cha lề Gao ồ.

Xự phịch lai xư chề Gao ồ.

Sừ chi mền Gao ồ.

Tà ô sừ Gao ồ gao ồ gáo áo áo ê u a dá sì,

Thầm sư ồ,thâm ở sing gơ,chấm chà xì sợt gút gồ,

Thâm chế ồ ế,chia ồ su mà sê,tu rê á rù,sê ồ sế ế ế ô rô ku tào lao, tào lào chệt đê kà ri,ô tô ka me zô kồ,ăn ghế tồ,chiển chuyên í ồ ô ồ xì i,chập minh mà cha lề gào ồ bọn khựa, gao kìa bọn khựa, sầm sùm sà lây gáo ù lên gơ..ơ..ơ..ơ ua a..a..a..a ồ lến ô gáo sư lài cha mi ề, gáo sư lai chập cha lề gáo ồ bá bể, gáo ồ mô lế ồ gáo ồ gáo........" Thanh niên cầm mic hét lên làm quảng trưởng xôi động hẳn.

"Định mệnh điếc tai vê lờ.."

"Thằng nào lên kéo nó xuống dùm, hỏng mic bây giờ."

"A......A.....a... Hỏng tai tao rồi. Thằng nào kéo nó xuống dùm tao."

Cả buổi tiệc nhốn nhào khi nghe thằng MC cất hát, phải nói đây là giọng ca tuyệt cmn vời, ai nghe xong đều muốn tặng cho thằng hát một tràng câu chửi làm quà kỷ niệm. Sơn đứng bịt tai, mặt mếu máo nói với Cốc Cốc: " Thằng này hát như chó sủa ấy, giống hệt ta.. à nhầm bạn tao."

"Ngươi cứ đánh giá cao bản thân mình thực chất thì giọng ngươi còn éo bằng một con chó."

"Á à, ngươi công khai chửi chủ nhân mình à Cốc Cốc."

"Ta chửi ngươi đấy, làm gì được nhau nào, không có ta ngươi chỉ là một thằng trẻ trâu bình thường thôi, có khi còn không được nhận vào trường này nữa."

Sơn cay cú éo biết nói gì bởi vì Cốc Cốc nói chuẩn vê lờ. ( Tác giả công nhận thằng Sơn óc chó.)

" Bảo vật phản chủ cmn rồi. Mày hay lắm Cốc Cốc à, mày hay lắm. Bản mặt mày đẹp lắm Cốc Cốc à đẹp lắm, tuy tao chưa thấy mặt mày." Sơn bí thế chỉ còn biết chửi Cốc Cốc.

"Ngọn gió nào đưa hai vị Đáng Tối Thượng phế vật đầu tiên Lạc Long Sơn và vợ ngài Âu Vô Sinh đến bữa tiejc nà vậy." Một thanh niên đập trao xuất hiện và đương nhiên thanh niên này là thằng bốc phốt nhân vật chính chúng ta từ mấy chương đầu đến bây giờ anh Trình Dẻ Rách

"Ồ ngươi không phải là thằng trình rẻ rách phong cách giẻ lau đang nổi tiếng à." Thằng Minh bị chửi bực mình nói lại.

"Mày nói cái gì?" Một thằng bên cạnh Rách nghe thế muốn xông lên đấm Minh nhưng bị Rách ngăn lại.

"Mày cứ để tao. Lũ này tao chỉ cần tao búng nhẹ một cái là chết hết, chúng mày cứ yên tâm tao sẽ nhẹ nhàng hấp diêm từng đứa một." Rách vênh mặt lên nói. Thấy Rách vênh váo như thế cả lũ Tử Trận, Hy Sinh, Vô Minh đều cứt trồi lên não muốn xông vào oánh bỏ mẹ nhà ảnh nhưng lại bị nhân vạt chính chúng ta giữ lại.

"Chúng mày cứ để tao xử lý nó cho." Sơn mặt vênh váo không kém gì Rách, có khi còn hơn, nhanh chân bước tới. Sơn nhìn rách bằng nữa con mắt, qua một tháng, Rách cũng đã tụ tập được một nhóm bạn mới để đi tán gái. Sơn khinh bỉ hất cằm nói: "Ngon thì lại đây? Tao đấm vỡ mồm mày bây giờ!"

Sơn bật cười: "Nghe hắn nói không? Phế vật tư chất đòi đánh ta vỡ mồm? Ha ha!"

"Câu nói thật là hài hước, anh em ddaaau lấy muối ra rắc cho câu đùa nó mặt thêm tý nghe mới vui tai."

Đám bạn của Sơn cười hùa theo. Ba thằng Sinh, Trận, Minh đứng bên cạnh cũng cười theo nốt.

"Ê, ba thằng phản quốc kia, sao cười theo chúng nó." Sơn bị bẽ mặt, quay sang chửi ba thằng bạn.

"Tại chúng nó nói đúng mà." Ba thằng vừa vười vừa nói.

Sơn không quan tâm đến ba thằng khốn nạn ấy nữa quay sang nói với Rách: "Ngon thì bowiheest vào đây tao chấp tất."

Thấy Sơn tự tin như vậy, bọn thằng Minh cảm giác tò mò trỗi lên, chẳng lẽ thằng Sơn luyện được thứ gì đó bá đạo hay ăn nhầm phải bả chó mà gan như vậy?

"Đánh thử không?" Sơn xoắn tay áo lên, hất cằm thách thức Rách.

Thấy Sơn tự tin khác thường, Rách cũng bắt đầu thấy hơi són dái, chẳng lẽ tên này có hàng nóng? Nhưng trước bao nhiêu gái đẹp mà từ chối thì tèo quá, thế là Rách vận linh lực bước tới đấm Sơn.

"Dẻ Rách, Linh Sĩ cấp 1." Google nói.

"Ồ, lên cấp 1 rồi sao? Nhưng cũng một đấm là xong thôi!" Sơn nhếch mép khinh bỉ, bên trong cười thầm vì gặp may khi oánh với thằng cấp thấp hơn.

Thấy kiểu cười khốn nạn có một không hai của Sơn, Rách tức mình không thèm phòng bị, giơ nắm đấm chạy đến đấm thẳng vào mặt Sơn.

BỐP

Sơn còn đang đứng chống tay suy nghĩ vẩn vơ cười cười không kịp phản ứng nên ăn trọn nguyên cú đánh trời giáng của Sơn, bay ra phía xa.

"Á đù! Tao chưa chuẩn bị mà!" Sơn tức giận nói, chống đất đứng dậy thủ thế. Coi như anh chấp mày! Nhào vô đi!"

BINH

Sơn lại ăn thêm một đấm nằm vật ra đất ngất xỉu. Rách nhìn Sơn nằm dưới đất mà không khỏi bàng hoàng, cứ tưởng thế nào, hóa ra vẫn là phế vật. Người trong bữa tiệc chứng kiến trận đấu không thể tin rằng kết cục lại như vậy, không khỏi thở dài tiếc thương cho anh Sơn nhà ta vừa bị ăn đấm, lại còn rước lấy nhục. ( Khổ thân vê lờ.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.