Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận

Chương 10



"Xin hãy đi theo tôi." Nữ cảnh sát tiếp nhận Đường Thiện từ trong tay Jack, cô ta nắm lấy cánh tay Đường Thiện, giống như là đang bắt giữ nghi phạm.

Đường Thiện bị lôi đi, anh không nhìn thấy đường cách lớp vải bố, cũng không biết mình đang đi đâu.

Đến một chỗ nào đó, họ dừng lại, nơi này dường như là giữa quảng trường, anh có thể nghe thấy tiếng cười chói tai của búp bê sứ bao quanh anh.

Trong lúc chờ đợi, nữ cảnh sát tuần tra mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện tôi rất tò mò, anh còn yêu ngài Lý không?"

Đường Thiện sửng sốt.

Câu hỏi của nữ cảnh sát không nhận được đáp án.

Tiếng cười the thé của búp bê sứ xung quanh dừng lại, Đường Thiện bị nữ cảnh sát đẩy đi đến vị trí xác định mới dừng lại. Lúc này tay của anh đã bị trói chặt, nghe thấy tiếng phản kháng liên tục vang lên ở bên cạnh, anh cũng thỉnh thoảng làm bộ giãy dụa một chút.

Cuối cùng anh được kéo đến chỗ một cái ghế và ngồi xuống, hai tay hai chân đều bị trói trên ghế. Vào thời khắc không thể động đậy này, anh mới cảm thấy hoảng sợ thật sự.

Sắp kết thúc rồi.

"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưʍ..."

Có tiếng rít gào của phụ nữ vang lên qua lớp vải bố, bên trái anh chắc là nữ binh sĩ kia. Bọn họ cũng bị trùm đầu giống anh sao? Có lẽ là vậy, nếu chỉ có mình anh bị trùm đầu thì kỳ lạ quá.

Anh cảm thấy nhịp tim của mình không ngừng gia tăng, anh không rõ rốt cuộc đây là cảm giác sợ hãi hay là cảm giác hưng phấn vì cuối cùng mọi chuyện đã có thể chấm dứt, dần dần anh thấy hơi khó thở.

"Xét xử."

Giọng của Lý Nguyên Vũ gần như bị gió lớn nổi lên từ bốn phía nuốt hết.

"Các người đã phá hoại các công trình trong thành phố, có tội."

Cảm giác nóng rực đau nhói xuất hiện từ trong cơ thể, da thịt, đau đến mức Đường Thiện vặn vẹo cơ thể mãnh liệt, đó là hành vi giãy giụa vô ý thức.

Anh muốn thét lên, nhưng khi há to mồm lại không thể lên tiếng.

"Có tội."

Đường Thiện không cảm giác được ngón chân, bàn chân của mình. Anh biết mình đang từ từ biến mất.

Cũng sắp kết thúc rồi.

Vào giây phút này, thế mà anh lại nghĩ về Lý Nguyên Vũ, nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp mà bọn họ đã ở bên nhau. Không phải những người khác, không phải là người nhà cũng không phải vị hôn thê Jenny, mà chính là Lý Nguyên Vũ.

Lý Nguyên Vũ ôm lấy anh, kề tai anh nói những lời ngon ngọt buồn cười, dù cho bị anh chế giễu là đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn, Lý Nguyên Vũ cũng sẽ không tức giận, cái hôn khẽ lên trán anh vẫn đong đầy yêu thương vô tận.

Lý Nguyên Vũ nắm tay anh đi khắp mọi nơi, hai người chẳng có mục đích đi tìm kiếm những con đường mới trong thành phố nhỏ, họ đã từng thân mật như bạn bè cũng như người yêu.

Lý Nguyên Vũ.

Lý Nguyên Vũ đẹp đẽ, dịu dàng, săn sóc.

Anh còn yêu ngài Lý không?

Đúng vậy, anh vẫn còn yêu Lý Nguyên Vũ, nhưng mà không có cách nào tiếp tục ở bên Lý Nguyên Vũ nữa.

Thật kỳ lạ.

Lý Nguyên Vũ nhìn chằm chằm tên lính ngồi ở giữa, giống như phát hiện ra điều gì đó. Người kia chưa từng phát ra tiếng nào, trong quá trình bị ánh trăng chiếu, lẽ ra sẽ đau đớn khôn cùng.

"Đó là ai!" Lý Nguyên Vũ chỉ vào người ở giữa, chất vấn nữ cảnh sát dẫn người ngồi vào ghế.

Nữ cảnh sát hoảng sợ đến mức không dám động đậy, có thể thấy rõ sự chột dạ của cô.

Chết tiệt!

Lý Nguyên Vũ lập tức hiểu ngay, anh ta nhanh chóng đi tới chỗ ánh trăng, dùng áo choàng trên người che cả người Đường Thiện lại, giúp anh cởi dây thừng ra. Không thể di chuyển ghế trong lúc ánh trăng chiếu được, không cởi trói thì Đường Thiện không thể né ánh trăng. Lý Nguyên Vũ không nhịn được mà chửi bới, cơ thể của anh ta cũng chịu đựng sự thiêu đốt của ánh trăng.

"Ưm ưm ưʍ..." Đường Thiện giãy giụa, phát ra tiếng rêи ɾỉ, anh không muốn được cứu.

"Im miệng! Chết tiệt!" Lý Nguyên Vũ cởi dây thừng trói cổ tay, lại đi cởi dây trên chân.

Đường Thiện đẩy Lý Nguyên Vũ, nhưng đẩy không ra. Bây giờ anh đang biến mất, mất hết sức lực, khó khăn lắm mới giơ tay lên được.

Chân được cởi trói, Lý Nguyên Vũ kéo mạnh anh sang một bên, sau đó nhào tới.

Anh ta cởi miếng vải bố trên đầu Đường Thiện ra, liên tiếp tát anh mấy cái.

Đường Thiện bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, mặt anh nghiêng sang một bên, trông thấy những tên lính khác ở trên ghế đã hóa thành tro tàn, chỉ suýt một chút nữa thôi. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà bật khóc.

Anh khóc không thành tiếng.

Lý Nguyên Vũ nhìn anh thút thít, cảm xúc anh ta dần dần hòa hoãn, anh ta tỉnh táo lại, đứng lên khỏi người Đường Thiện, tiếp theo nắm lấy tóc của anh, kéo anh đi về một chỗ.

Đường Thiện vừa khóc vừa bắt lấy tay anh ta, định cào Lý Nguyên Vũ, nhưng tốn công vô ích. Sau đó anh bị Lý Nguyên Vũ kéo một đường về biệt thự.

"Lý Nguyên Vũ!" Jack đuổi theo bọn họ, thử thuyết phục: "Buông tha cho anh ta đi! Anh biết làm như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người mà!"

"Tốt cho ai? Cậu sao? Tôi sao? Em ấy sao?"

"Cho cả thành phố này!" Jack kiên quyết không nhún nhường. Có trời mới biết chỉ đứng trước mặt chống đối Lý Nguyên Vũ thôi cũng đã dùng gần hết can đảm cả đời cậu ta rồi, nhưng...

"Tránh ra một bên, Jack, chuyện nhà chúng tôi, cậu đừng xía vào."

"Không! Đường Thiện... Đường Thiện là bạn của tôi!"

"Jack, đừng ép tôi." Lý Nguyên Vũ lạnh lùng cảnh cáo.

Jack thét một tiếng, đột nhiên xông về phía trước, muốn đâm ngã Lý Nguyên Vũ.

Nhưng mà Lý Nguyên Vũ chỉ giơ tay xô Jack sang bên cạnh, Jack giống như phải chịu một lực to lớn nào đó, cậu ta đâm sầm vào vòi nước chữa cháy ven đường, chốt vòi nước bị nứt, phun ra cột nước.

"Jack!" Đường Thiện kêu một tiếng thảm thiết, muốn đi xem Jack, nhưng anh không cử động được.

"Không chết được đâu. Chờ anh xử lý em xong rồi giải quyết cậu ta sau. Đi thôi." Lý Nguyên Vũ tiếp tục đi tới kéo Đường Thiện.

Không, không, không, không!

Đường Thiện giãy giụa dữ dội, ánh mắt anh cũng không có cách nào dời khỏi người Jack đã ngất xỉu, một tay anh cầm chặt cục gạch trên đất, không cho Lý Nguyên Vũ kéo anh đi, một tay anh nắm lấy cổ tay Lý Nguyên Vũ, kéo từng sợi tóc mình ra khỏi tay anh ta.

Cuối cùng Lý Nguyên Vũ buông tay, Đường Thiện đang muốn bò về phía Jack, tay anh lại bị giẫm lên.

"A!"

"Em đi đâu vậy?" Lý Nguyên Vũ lại bắt anh về.

"Đừng đụng vào tôi!"

Anh hoảng sợ giãy giụa lung tung, quơ hai tay không cho Lý Nguyên Vũ tới gần. Đột nhiên anh cảm thấy một cơn đau đớn, mắt anh tối sầm, Đường Thiện mất đi ý thức.

Trong bóng tối, anh cảm nhận được dòng nước lay động bao vây mình, chắc anh đã an toàn, nhưng không khí dần dần biến mất, anh không thể hít thở.

Thiếu oxy...

Đường Thiện bỗng nhiên tỉnh táo, anh phát hiện mình bị người đè xuống ao, dường như chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Đường Thiện vùng vẫy mãnh liệt, anh vung tay vỗ mặt nước, dùng sức bắt lấy tay Lý Nguyên Vũ.

Lý Nguyên Vũ khóc, trông anh ta thật thảm thương.

"Đường Thiện ngoan, không đau chút nào, em sẽ quên hết tất cả, điều xấu điều tốt rồi sẽ qua đi hết." Lời của Lý Nguyên Vũ mơ hồ, không rõ ràng.

Anh ta không ngừng đè đầu Đường Thiện muốn trồi lên khỏi mặt nước, hết lần này tới lần khác giống như là lời nguyền.

Đường Thiện cuối cùng hết sức để giãy giụa, tay anh dần dần buông lỏng.

Ngạt thở.

Lý Nguyên Vũ ôm lấy anh, Đường Thiện đã không còn sức lực gì nằm xụi lơ trên người anh ta, biết rõ anh không nghe được, nhưng anh ta liên tục nói... Đường Thiện, anh yêu em. Anh xin lỗi.

Anh ta gϊếŧ chết người mình yêu, sau đó tạo ra một Đường Thiện yêu anh ta.

Kể từ đó, Đường Thiện sẽ có thể hoàn toàn thuộc về anh ta.

Nhưng anh ta cũng rõ, Đường Thiện như thế sẽ không còn là Đường Thiện anh ta vốn yêu nữa rồi.

Làm sao đây, anh ta nên làm sao đây? Rốt cuộc nên làm gì để cứu vãn tình yêu của Đường Thiện dành cho anh ta?

Lý Nguyên Vũ khóc thê thảm, đau khổ tột cùng.

Mà thời gian cứ dần dần trôi qua, vĩnh viễn không quay lại.

◇◆◇

Hình như anh đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại anh cảm thấy đã qua mấy kiếp, anh ngồi dậy, từng cơn đau đớn lan ra các khớp.

Anh rêи ɾỉ một tiếng rồi đứng lên, anh ngắm nhìn xung quanh, không biết mình đang ở chỗ nào.

Anh cố nhớ lại chút gì đó, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Anh là ai? Tại sao anh lại ở chỗ này? Nơi này là đâu?

Trong phòng ngoại trừ giường ra thì chẳng còn gì, anh không thể nào thăm dò chuyện gì. Anh mở cửa phòng, ra khỏi phòng, trong không khí tràn ngập mùi thơm súp củ cải đỏ.

Anh lần theo mùi thơm đi xuống lầu, tìm tới nhà bếp, trong phòng bếp có một người đàn ông tóc đen, da thịt trắng ngần, dáng người cao gầy, đưa lưng về phía anh, bận rộn trong nhà bếp.

Không biết tại sao, khi thấy người đàn ông này cảm xúc của anh trở nên xao động, anh không rõ đó là cảm giác gì.

Người đàn ông phát hiện anh, anh ta xoay người nhìn anh một cái rồi quay đầu tiếp tục công việc, không bao lâu sau, anh ta mở miệng nói chuyện với anh.

"Đường Thiện, qua đây giúp anh nếm thử chút đi."

Đường Thiện? Đó là tên của anh sao? Sao cái tên này xa lạ quá? Anh không có chút ấn tượng nào.

Đường Thiện do dự, đối phương đợi không lên tiếng một lúc lâu, thế là Đường Thiện tràn đầy thắc mắc và không chắc chắn chậm chạp tới gần đối phương.

Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía anh, cầm cái đĩa nhỏ, múc một chút súp đưa cho anh.

Cuối cùng Đường Thiện cũng thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đó là một khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, mặt mày sâu sắc, nếu chỉ nhìn mặt mày thôi, thật đúng là khó phân biệt là nam hay nữ.

Người đàn ông xinh đẹp mỉm cười với anh.

Đường Thiện nhìn mà hơi ngây người.

"Mau giúp anh nếm thử mùi vị đi." Người đàn ông cầm cái đĩa lên, thúc giục anh.

Đường Thiện lấy lại tinh thần, cảm thấy ngại ngùng, sao anh lại nhìn người ta tới mức ngây ngẩn như thế? Anh nhanh chóng nhận cái đĩa, súp bên trong đĩa còn bốc lên khói, trông có rất nóng.

"Coi chừng nóng." Người đàn ông dịu dàng như giọng nói của anh ta, giống như có chứa thứ tình cảm mập mờ gì đó.

Đường Thiện mờ mịt, nếm xong súp trong cái đĩa.

"Mùi vị thế nào?"

Vị chua ngọt lan ra trong miệng, anh cẩn thận nếm một hồi mới trả lời.

"Mùi vị thế nào?" Người đàn ông sốt ruột hỏi lần hai.

Đường Thiện thành thật trả lời: "Rất bình thường. Thiếu một chút gì đó."

"Hay là nên thêm tí muối nhỉ?"

Đường Thiện lắc đầu, đủ mặn rồi, nhưng thiếu một vị khác. Anh cẩn thận nhớ lại mùi vị, hóa ra là thiếu vị đó.

"A! Hành tây, anh quên hành tây rồi."

"Đúng rồi! Suýt nữa quên mất! Cám ơn em, em yêu!" Người đàn ông như sực tỉnh, kích động ôm lấy anh, hôn lên môi anh một cái rồi lại buông anh ra, tiếp tục nấu. Động tác quá trôi chảy, quá nhanh, tự nhiên đến mức giống như hành động này xảy ra thường xuyên vậy.

Anh phức tạp nhìn người đàn ông bận rộn, thừ người nửa ngày, không nói nên lời.

"Đường Thiện, giúp anh bày chén đũa đi." Người đàn ông mở miệng.

Đường Thiện đồng ý, thật ra anh không biết chén đũa đặt ở đâu, nhưng tay anh lại rất tự nhiên mở ngăn tủ ra tìm. Cơ thể của anh còn nhớ rõ, trong đầu lại không có ấn tượng, rốt cuộc chuyện này là sao? Anh cầm lấy đĩa, đột nhiên ngẩn người.

"Sao vậy? Em không khỏe hả?" Phát hiện bộ dáng kỳ lạ của anh, người đàn ông lo lắng hỏi thăm.

Đường Thiện lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông, đối phương cũng nhìn anh, ánh mắt hai người đối diện nhau.

"Anh là ai? Tôi là ai?" Anh mở miệng hỏi đầy nghi ngờ.

"Anh là Lý Nguyên Vũ, là người yêu của em, Joseph Đường Thiện, chúng ta là một cặp. Đường Thiện, em lại mất trí nhớ sao?" Lý Nguyên Vũ giải thích, trong mắt tràn đầy thương tiếc, anh ta đưa tay định sờ đầu Đường Thiện.

Nhưng Đường Thiện lui lại theo bản năng.

"Tôi thường xuyên mất trí nhớ à?"

"Đúng vậy."

"Chúng ta thật sự là người yêu?"

"Đúng thế. Chúng ta là người yêu, cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta."

"Nhưng anh là đàn ông." Anh nhíu mày.

"Em cũng là đàn ông."

"Đây chính là vấn đề, tôi không cảm thấy tôi là người đồng tính, tôi không cảm thấy tôi sẽ thích đàn ông."

"Trên thực tế, ngay từ đầu anh cũng không phải là đồng tính. Nhưng em đã thay đổi anh, chính như anh thay đổi em."

"Anh nói dối..."

"Em thấy anh giống nói dối sao?"

Không thể phủ nhận rằng Lý Nguyên Vũ thật sự chân thành, nhưng có rất nhiều kẻ lừa đảo đều rất chân thành, nói những lời thật thà làm người ta mắc lừa. Đường Thiện không dễ dàng lơi lỏng cảnh giác, tuỳ tiện tin lời đối phương nói như thế.

Lý Nguyên Vũ đặt muỗng canh xuống, tới gần Đường Thiện. Nhưng anh ta vừa tiến lên, Đường Thiện lùi lại ngay, mãi đến khi đụng vào tủ lạnh mới thôi.

"Anh làm gì vậy?"

Lý Nguyên Vũ không nói chuyện, cứ như thế mà cúi người xuống, một tay ôm eo của anh, thừa dịp còn đang mở miệng kháng nghị Đường Thiện, anh ta hôn Đường Thiện, đưa đầu lưỡi vào trong. Hành động mập mờ, nụ hôn chân thực và tiếng nước bọt giữa hai đôi môi quấn quýt đầy tìиɧ ɖu͙© khiến anh hơi đắm chìm trong bể tình. Đường Thiện cảm thấy không khí trong phổi bị rút sạch, lúc sắp ngạt thở Lý Nguyên Vũ kết thúc nụ hôn triền miên này.

Anh ta nhẹ hôn lên môi và gương mặt của Đường Thiện, không nỡ thả anh ra quá sớm.

"Đường Thiện, anh yêu em."

Lý Nguyên Vũ tựa đầu vào hõm cổ Đường Thiện, nói trong tiếng thở dài, hơi thở rơi trên cổ Đường Thiện, anh cảm thấy ngứa tai và co rúm người lại.

Thấy thế, Lý Nguyên Vũ mới hoàn toàn buông anh ra.

"Em nghĩ gì về nụ hôn vừa rồi?" Anh ta hỏi.

Đối với Đường Thiện mà nói, đây là một câu hỏi có hơi không đầu không đuôi, anh cẩn thận nhớ lại một chút, trong nháy mắt mặt anh đỏ rực.

"Không có suy nghĩ gì đặc biệt cả."

"Em có ghét không? Xin em hãy trả lời thật cho anh."

Đường Thiện lắc đầu.

Lý Nguyên Vũ cười cười, quay về tiếp tục nấu cơm. Phản ứng của anh ta khiến Đường Thiện không hiểu gì cả, cũng không biết làm sao.

"Hành vi vừa rồi liên quan gì đến chuyện chúng ta nói ban đầu?"

Mới vừa rồi bọn họ còn đang nói chuyện gì đó, nhưng bây giờ Đường Thiện không nhớ ra nổi.

"Có, em rất có cảm giác với nụ hôn vừa rồi đúng không? Chứng tỏ em yêu anh, như thế là đủ rồi." Lý Nguyên Vũ vui vẻ trả lời, giọng nói cũng trở nên vui vẻ.

Đường Thiện cảm thấy giống như đã rơi vào bẫy, anh phản bác: "Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ kỹ thuật hôn của anh rất tuyệt mà thôi."

Vậy mà Lý Nguyên Vũ thế mà bắt đầu ngân nga.

Sau khi ngân nga một khúc của Elvis Presley, anh ta phát hiện Đường Thiện còn đứng tại chỗ, chẳng hiểu sao lại nhìn anh ta chằm chằm, anh ta cười càng vui vẻ hơn, nhắc nhở anh, "Này, em muốn đến phòng tắm để tự giải quyết chút không. Tuy anh rất muốn giúp em..."

Đường Thiện cúi đầu nhìn đũng quần của mình, vậy mà nó dựng thành cái lều rồi. Anh lúng túng kéo áo xuống để che lại, lảo đảo chạy tới phòng tắm.

Lý Nguyên Vũ thấy thế thì cười to.

Khi Đường Thiện ra khỏi phòng tắm, anh đã tắm xong, cả khuôn mặt đỏ bừng xuất hiện ở cửa nhà bếp.

Lý Nguyên Vũ đang định bưng thức ăn lên bàn, phát hiện ra anh thì chào hỏi: "Em đứng đó làm gì? Mau vào đi!"

Thái độ anh ta tự nhiên, Đường Thiện vốn còn hơi lúng túng cảm thấy mình không nên ngượng ngùng như phụ nữ. Anh đến bàn ăn và ngồi đối diện Lý Nguyên Vũ.

"Ăn đi." Lý Nguyên Vũ giúp Đường Thiện múc một phần súp, mỉm cười nhìn anh chằm chằm.

Đường Thiện ăn vài miếng, nhưng cứ bị nhìn chằm chằm anh thật sự rất khó nuốt. Anh đặt chén đũa xuống.

"Sao vậy? Không ngon sao?" Lý Nguyên Vũ nhanh chóng quan tâm.

"Không, đồ ăn rất ngon, cám ơn. Anh... Sao anh không ăn?"

"Ừ, anh ăn mà, nhưng mãi nhìn em nên anh quên mất."

Trời ạ, người này có thấy mắc ói hay không.

Đường Thiện đột nhiên nhìn sang chỗ bên cạnh, anh thấy cái ghế trống rỗng không ai ngồi.

"Sao vậy?"

"Ừm, không có việc gì, tôi nghĩ..." Nhìn nhiều chỗ ngồi trống rỗng thêm mấy lần, Đường Thiện do dự dời mắt đi, anh cứ cảm thấy hình như còn có một người khác ngồi bên cạnh anh nói chuyện mới đúng, nhưng anh cũng không nhớ ra được là ai.

"Sau khi ăn xong, chúng ta đi dạo đi. Không biết em còn nhớ gì không."

Lý Nguyên Vũ tỏ vẻ thân thiết. Đường Thiện không nghi ngờ gì mà gật đầu, không có ý kiến gì khác.

Sau khi ăn xong, Lý Nguyên Vũ dẫn Đường Thiện rời khỏi biệt thự, anh quay đầu nhìn biệt thự một cái, một cảm giác chán ghét tự nhiên xuất hiện.

"Đường Thiện?" Lý Nguyên Vũ chờ ở cửa.

Đường Thiện xoay người đi ra ngoài.

"Em nhìn gì vậy?"

"Không có gì, không sao." Đường Thiện lắc đầu, không nói cảm giác anh không nắm chắc này ra.

"Chúng ta đi thôi." Lý Nguyên Vũ để anh ra cửa trước, sau đó đóng cửa lại.

Đi đâu đây? Đường Thiện nhìn xung quanh một chút, không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào, nơi này hoàn toàn xa lạ với anh. Anh đã mất trí nhớ, một người không biết gì đáng lẽ nên cảm thấy sợ hãi, nhưng anh nhưng không có cảm xúc ấy, trái lại anh thấy mình giống như là đứa trẻ tràn ngập lòng hiếu kỳ và gan dạ.

"Chúng ta đi đâu vậy? Chỗ đó hả?" Đường Thiện hưng phấn mà chỉ bừa về hướng trung tâm thành phố.

"Không, nơi đó đang thi công, không ai được đi vào. Chúng ta đi hướng này." Lý Nguyên Vũ chỉ một hướng khác: "Đến một căn nhà khác của anh bên kia thành phố."

"Anh còn căn nhà khác nữa à?"

"Ừ. Là của chúng ta, của anh chính là của em, của em thì là của anh."

"Ha ha ha ha ha ha!" Đường Thiện nở nụ cười, cực kỳ đột ngột.

"Em cười gì?"

"Cười chuyện anh nói đó, thật sự không chân thật gì cả, với tôi mà nói giống như chuyện của một thế giới khác vậy, dù sao tôi cũng không có một chút ấn tượng nào."

"Em sợ à?"

"Kỳ lạ là tôi không cảm thấy sợ. Có lẽ là vì không nhớ rõ chuyện gì, trong đầu tôi trắng trơn, dù sao cũng không có gì để nhớ. Bởi vì tôi là người "da trắng". Ha ha, anh không cảm thấy rất hài hước sao?"

"Không." Lý Nguyên Vũ phản bác.

"Vậy anh thật sự không có khiếu hài hước rồi." Đường Thiện nhún vai đi về phía Lý Nguyên Vũ chỉ, để lại Lý Nguyên Vũ tuy luôn mỉm cười nhưng vẫn nghiêm túc.

Lý Nguyên Vũ đuổi theo, giải thích cho mình một câu: "Anh có khiếu hài hước."

Chỉ là anh ta cười không nổi với câu đùa này.

Đường Thiện quay đầu, trông thấy bộ dáng khổ não của anh ta, anh trả lời: "Anh thật sự rất biết đùa."

Câu chế nhạo của anh mang theo sự trả thù vì vừa rồi Lý Nguyên Vũ đã làm anh anh xấu hổ không ngóc đầu lên được. Được rồi, tuy phía dưới của anh có ngẩng đầu lên. Chà, ví von như thế này không tốt lắm.

"Đầu óc em không trắng trơn như em nghĩ, chí ít em nhớ làm thế nào để mở cửa, làm thế nào để sử dụng muỗng đũa, làm thế nào để đi, làm thế nào để nói chuyện." Lý Nguyên Vũ nói tiếp.

Anh ta cũng không thật sự cướp hết tất cả của Đường Thiện, anh ta vẫn hối hận, cố gắng cứu vãn anh.

"À..." Đường Thiện nghe, không quay đầu lại mà tiếp tục đi, chỉ nói: "Nếu như anh đang thử nói đùa, vậy tôi chỉ có thể cho anh năm điểm thông cảm, điểm tối đa là một trăm, mong anh cố gắng nhiều hơn."

Lý Nguyên Vũ cười gượng gạo.

Bọn họ đi quãng đường rất xa, lúc đến căn nhà gỗ bên kia thành phố, tranh thủ thời gian Lý Nguyên Vũ cầm chìa khoá mở cửa, Đường Thiện ngồi trên bậc cửa ra vào, thừ người nhìn vườn rau trong sân. Cảm giác hình như đã lâu không có ai chăm sóc, có vài cây ngã trái ngã phải, anh thấy hơi tiếc.

Sau đó Lý Nguyên Vũ nói cho anh biết, vườn rau là do anh trồng. Chẳng trách lúc anh nhìn lại thấy tiếc.

Lý Nguyên Vũ mở cửa, để anh đi vào. Đường Thiện đi vào nhà gỗ, quan sát một hồi, trong nhà được sơn màu ấm áp, trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng, hình như anh rất quen mùi này.

Đường Thiện đi bộ cả đường nên hơi khát nước, anh nói với Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ dẫn anh đến nhà bếp.

Lý Nguyên Vũ để anh ngồi xuống trước, sau đó xoay người rót nước. Nhìn bóng lưng bận rộn của Lý Nguyên Vũ, Đường Thiện cảm thấy thật khác so với lúc ở biệt thự.

Đưa nước cho Đường Thiện, Lý Nguyên Vũ đứng đối diện anh trước bàn ăn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

"Đường Thiện?" Lý Nguyên Vũ do dự một hồi mới hỏi: "Em cảm thấy ở biệt thự hay ở căn nhà này thì tốt hơn?"

"Em muốn ở chỗ nào?"

"Anh hỏi tôi à?" Anh là người mất trí nhớ thì sao biết ở đâu tốt hơn. Ở đâu cũng được, anh không quan trọng chuyện này!

Nhưng mà...

"Nếu anh muốn tôi chọn thì tôi thích nơi này hơn. Bầu không khí ấm áp hơn." Biệt thự có một cảm giác u ám, có lẽ là do diện tích quá lớn, anh cũng không thể nói rõ được, tóm lại anh không thích chỗ đó lắm.

Lý Nguyên Vũ cười cười, dường như đã quyết định.

Tuy Đường Thiện của anh ta đã không còn nhớ rõ quá khứ, nhưng lại lựa chọn nơi bọn họ có quãng thời gian vui vẻ nhất.

Liệu chuyện này có nghĩa Đương Thiện vẫn là Đường Thiện hay không?

Lý Nguyên Vũ cười trong sự cay đắng không thể xóa nhòa.

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.