Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận

Chương 8



Khi Đường Thiện đi qua giao lộ thứ ba, anh tình cờ gặp Jack đang đi tuần.

"Đường Thiện, trễ thế này rồi mà anh còn định đi đâu?" Jack đi tới chỗ anh và hỏi, hiếm khi cậu ta không chế giễu anh, hơn nữa còn lập tức đi chung với anh.

Đường Thiện vo61hn định trả lời, nhưng anh suy nghĩ một chút, thở dài: "Nguyên Vũ bảo cậu tới à?"

Jack cười ha ha, không hề phủ nhận.

"Anh ta có thể ngưng quan tâm cho tôi quá mức như thế này không?" Đường Thiện thật sự bó tay với sự quan tâm của Lý Nguyên Vũ.

"Nói với ngài ấy kìa, đừng nổi giận với tôi." Jack che lỗ tai, không muốn nghe càm ràm, trái lại còn nói đỡ cho Lý Nguyên Vũ. "Huống hồ cũng không phải anh không biết lối kiến trúc trong thành phố phức tạp ra sao,lỡ như anh đi ra ngoài một mình mà bị lạc, ba ngày hai đêm không về được thì sao!"

Đường Thiện đã từng quan sát thành phố từ trên cao, đương nhiên anh hiểu Jack cũng không phải đang nói quá. Tuy anh chỉ tính đi lung tung ngoài thành phố một chút, nhưng vì an toàn anh vẫn để Jack đi theo. Trên thực tế, có một người để nói chuyện tốt hơn là buồn bực một mình nhiều, nhưng mà anh và Jack cũng không có đề tài chung để trò chuyện.

"Cho nên lần này vì sao hai người lại cãi nha?" Jack hỏi.

"À, không phải chuyện lớn gì, là vấn đề của chính tôi thôi."

Jack không hỏi tiếp nữa, đề tài kết thúc.

Bọn họ vốn không hợp nhau, mặc dù không tới mức căm thù, nhưng cũng không phải là quan hệ có thể nói chuyện say sưa.

Sau khoảng chừng ba mươi phút đi bộ, thấy Đường Thiện không có ý định dừng lại, Jack không nhịn được mà hỏi: "Này, anh định đi đến khi nào?"

"Đi đến khi trơi đất già đi."

Jack mắng một câu thô tục.

Đường Thiện bật cười: "Đùa thôi, tôi muốn đi đến biệt thự."

"Nó nằm bên kia thành phố đó!" Jack kêu một tiếng khổ thấu trời.

"Cậu không đi theo cũng được, tôi sẽ không nói với Nguyên Vũ."

"Không! Tôi phải làm việc hết lòng! Anh về biệt thự làm gì? Đừng nói với tôi là anh chỉ muốn nhớ lại chuyện xưa nhé."

"Không được sao?"

Đường Thiện hỏi lại làm Jack không biết phản ứng như thế nào một chốc, chỉ có thể nhìn chằm chằm anh không nói một câu nào.

Trên đường về biệt thự, hai người không nói chuyện.

Kẻ đánh vỡ sự im lặng chính là tiếng nổ mạnh cách bọn họ hai giao lộ.

Tiếng "Ầm" vang lên, ánh lửa đỏ chợt xuất hiện, một khu vực lớn bị khói đen dày đặc bao phủ, cửa kính của các cửa hàng, căn nhà gần đó đều vỡ nát. Tiếng bạo động dần dần lớn, bọn họ cũng nghe thấy có người đang gào thét.

Bộ đàm của Jack vang lên, thông báo cậu ta thủ phạm gây nên vụ nổ ở gần đó, bảo cậu ta tới bắt người.

"Cái quái gi vậy? Anh!" Jack đột nhiên chỉ vào Đường Thiện, ra lệnh cho anh: "Mau trở về nhà gỗ, tôi phải đi bắt người, không để ý tới anh được!"

"Nhưng với khoảng cách bây giờ, biệt thự tương đối gần..."

"Vậy thì đi đến biệt thự! Đừng làm phiền tôi bằng mấy chuyện nhỏ nhặt! Đi mau! Chạy cho tôi!" Jack thúc giục, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến hiện trường vụ nổ.

Đây thật sự không phải là lúc theo đuổi sự tò mò, Đường Thiện đứng tại chỗ nhìn hướng Jack biến mất một hồi. Không bao lâu sau, tiếng nổ mạnh vang lên lần nữa, anh che lỗ tai, khi cảm thấy mình đã ù tai, lúc này anh mới cất bước chạy về phía biệt thự.

Chạy tới biệt thự, Đường Thiện bằng trí nhớ tìm được chìa khóa giấu trong bồn hoa bên ngoài, sau khi vào nhà, bởi vì quá lo lắng mà lại không thể chạy lung tung bên ngoài, anh bèn đi đến cửa sổ lầu hai để nhìn, chú ý tình hình của thành phố nhỏ.

Không bao lâu sau, một nữ cảnh tới gõ cửa, Đường Thiện tranh thủ thời gian xuống lầu mở cửa.

"Anh Đường Thiện."

"Tình hình bên ngoài như thế nào?"

"Chúng tôi đã kiểm soát tình hình, xin anh đừng lo lắng. Ngài Lý cử tôi đến thông báo cho anh, đêm nay anh cứ ở lại biệt thự trước, không cần về. Anh Đường Thiện, tôi đặc biệt nhắc nhở anh, đêm nay tuyệt đối đừng đi ra ngoài!"

Nghe cô ta nghiêm túc cảnh cáo, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

"Giờ không còn sớm, xin anh nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi còn phải đi tập hợp với những người khác, tạm biệt."

Nữ cảnh sát dặn dò xong, chào tạm biệt Đường Thiện rồi rời đi.

Đường Thiện trở lại lầu hai, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, thế nhưng khoảng cách quá xa, anh không thấy rõ ràng, lại không có truyền hình trực tiếp để xem, anh cũng không có tâm trạng lên giường ngủ.

Tuy rằng suy nghĩ như thế, nhưng cuối cùng Đường Thiện vẫn không chống nổi sự mệt mỏi, anh đắp chăn lông tựa bên cửa sổ và ngủ thϊếp đi.

"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Trong lúc ngủ, hình như anh liên tục nghe thấy tiếng trẻ con cười vui vẻ.

Đường Thiện tỉnh lại, tiếng cười vẫn quanh quẩn bên tai, không, tiếng cười thật sự tồn tại. Anh bò dậy từ dưới đất, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh trông thấy bóng dáng mấy đứa trẻ vừa hoa chân múa tay, vừa đi sang bên kia thành phố.

Anh xoay người nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã hơn hai giờ sáng. Sao lúc này vẫn còn trẻ con chơi ngoài đường? Huống chi trước đây không lâu còn xảy ra chuyện lớn như vậy, quá nguy hiểm!

Đường Thiện lo lắng nên đi ra biệt thự, đuổi theo đám trẻ con.

"Này! Mấy đứa! Chờ chút!"

Anh hô to, mấy đứa trẻ đi trước mặt đột nhiên quay người nhìn anh cùng lúc, tiếng cười dừng lại.

Đường Thiện bị nhìn chằm chằm run rẩy trong lòng, anh và bọn trẻ cách nhau một khoảng, anh không nhìn rõ bọn nó nhìn anh bằng vẻ mặt gì, toàn bộ bầu không khí vừa đáng sợ vừa quái dị.

"Mấy đứa..." Đường Thiện thử mở miệng.

Một đứa trẻ trong đó lại bắt đầu cười, giống hiệu ứng domino, tất cả những đứa trẻ khác cũng cười, chúng xoay người không để ý tới anh nữa, tiếp tục nhún nhảy nhẹ nhàng đi về phía trước.

"Này!" Đường Thiện muốn gọi chúng lại, nhưng tốc độ của chúng trở nên nhanh hơn, anh phải chạy chậm bước mới đuổi theo được. Cuối cùng anh cũng đã quên tại sao mình phải gọi bọn trẻ lại, anh chỉ mù quáng đi về phía trước theo bọn nó.

Dường như mục đích của bọn nó là quảng trường, khi sắp đến quảng trường, chúng dần đi chậm lại. Đằng trước bọn nó có nhiều đứa trẻ hơn đứng thành một vòng tròn, tất cả đứa trẻ đều hoa chân múa tay, mặt cười hì hì.

Sau khi Đường Thiện tới gần, phát hiện không ai chú ý tới anh, hoàn toàn coi anh là không khí. Anh cúi người cẩn thận quan sát đứa trẻ cách mình gần nhất, đó là một gương mặt quen thuộc mà anh không nhớ đã thấy nó ở đâu, anh cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu... Vẻ mặt tươi cười của đứa nhỏ này, anh đã từng thấy ở đâu đó...

A a!

Anh nhớ ra rồi, anh quay đầu nhìn mặt những đứa trẻ xung quanh mình, anh sợ hãi đến mức ngã nhào trên mặt đất, anh thật sự không thể tin được những gì anh thấy và suy nghĩ vào lúc này.

Những đứa trẻ này chính là búp bê sứ trong những ngôi nhà trong thành phố!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Đám trẻ con xếp thành hình tròn ở giữa quảng trường, chúng cười lớn, toàn bộ quảng trường đều là tiếng cười của bọn chúng.

Làm người ta sởn tóc gáy.

Phút chốc, tiếng cười dừng lại, có người đi vào giữa quảng trường, người đó mặc áo choàng đen, mang mũ, gần như hòa vào bóng tối, hoàn toàn không thể thấy rõ người đó là ai.

Tiếp theo, nữ cảnh sát dặn dò anh vào buổi tối xuất hiện, cô ta nắm một sợi dây thừng, đầu còn lại của dây thừng trói một người đàn ông, dây thừng được cột trên cổ gã. Mắt của người đàn ông bị miếng vải đen che lại, cở thể bị trói gô, gần như không thể động đậy. Nữ cảnh sát dẫn gã dừng lại trước mặt người mặc áo choàng.

Người cầm một cái ghế dựa đi từ một bên khác tới là Jack, cậu ta muốn để người đàn ông ngồi xuống, người đàn ông không làm theo, ra sức chống cự, cuối cùng nữ cảnh sát cho gã một đấm khiến đầu óc gã choáng váng, cô ta đè gã lại, ép gã ngồi xuống. Jack thừa cơ trói gã lên ghế.

Người đàn ông phát ra tiếng rên thảm thiết.

Đường Thiện nhận ra người bị bắt. Gã là người theo đuổi Mary, thường lén lút bám theo khi Mary ra ngoài mua đồ ăn, thỉnh thoảng gã sẽ mua hoa tặng cho Mary, mặc dù là một kẻ bám đuôi điên cuồng, nhưng gã chưa bao giờ làm ra chuyện quá đáng. Nói chung, vẫn còn là người tốt.

"Xét xử."

Người mặc áo choàng đen mở miệng, giọng nói bị gió mạnh thổi tan, Đường Thiện tạm thời không nghe rõ.

"Anh có tội."

Gió mang mây đen đi, ánh trăng đã lâu không gặp chiếu xuống, chỉ chiếu vào kẻ phạm nhân. Đường Thiện trông thấy cơ thể của người đàn ông chậm rãi bốc lên khói trắng.

"Mary! Mary ơi! Trả Mary lại cho tôi!"

A a!

Đường Thiện phải che miệng mới có thể không kêu thành tiếng. Cơ thể của người đàn ông kia lại bắt đầu tự bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện, quái dị mà xinh đẹp.

"Anh có tội."

Giọng người xét xử kiên định, không hề do dự tuyên án hành vi phạm tội. Tất cả mọi người chứng kiến ở đây đều thờ ơ lạnh nhạt, mãi đến khi người đàn ông hóa thành tro tàn.

Đường Thiện tận mắt nhìn thấy chuyện này xảy ra, trong nháy mắt anh đã hiểu. Người đàn ông này thích Mary, vì Mary mà phá hủy thành phố, cuối cùng phải trả giá đắt... Nhưng Mary đã xảy ra chuyện gì?

Anh đã phần nào đoán được người xét xử là ai, không ai hợp với nhân vật này hơn anh ta.

Lý Nguyên Vũ.

Nhưng tại sao?

"Ai!"

Người xét xử phát hiện ra anh... Lý Nguyên Vũ phát hiện ra anh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh, ngay cả đám búp bê sứ trẻ con cũng vậy. Những đứa bé đó bắt anh lại, lôi anh ra khỏi đám đông và đẩy anh vào giữa quảng trường.

"Đường Thiện!" Jack và nữa cảnh sát kêu lên, vẻ mặt như mọi chuyện đã lộ.

Anh không nên xuất hiện ở nơi này.

Đường Thiện không nhìn về phía bọn họ, ánh mắt anh nhìn thẳng Lý Nguyên Vũ.

Tới gần như thế, anh càng trăm phần trăm khẳng định người xét xử chính là Lý Nguyên Vũ.

Lý Nguyên Vũ không hề kinh ngạc khi bị phát hiện, trái lại còn kiên định đáp lại ánh mắt của anh.

"Đường Thiện."

"Mary đã xảy ra chuyện gì?"

"Đường Thiện, tới chỗ anh."

Đường Thiện đứng cách cái ghế kia rất gần, anh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Lý Nguyên Vũ.

"Các người đã làm gì Mary?"

Dưới sự kích động, Đường Thiện không phát hiện ra mình đã bại lộ dưới ánh trăng, hơi nóng bỏng cháy lập tức nổi dậy, các nơi trên cơ thể bốc lên khói trắng, anh cũng sẽ bị đốt thành tro tàn. Nỗi sợ cái chết bao phủ lấy cơ thể anh trong nháy mắt, anh không thể cử động.

"Đường Thiện!"

Bóng tối đột nhiên kéo đến, Lý Nguyên Vũ lấy áo choàng bao anh lại, kéo anh ra khỏi ánh trăng. Cơ thể và tinh thần của Đường Thiện đã không còn cách nào chấp nhận nhiều thứ hơn nữa, anh lập tức ngất đi.

Nhưng mà cơn ác mộng của anh chỉ mới bắt đầu.

Quãng thời gian ấy quả thật sống không bằng chết.

Mary đã xảy ra chuyện gì, không ai chịu nói, nhưng anh đã tự đoán được đáp án. Nghi thức xét xử này chắc chắn không phải được tổ chức lần đầu tiên, có quá nhiều điều kỳ lạ, không có cách nào dùng lẽ thường để giải thích những hiện tượng xảy ra trong thành phố nhỏ này.

Búp bê sứ sống lại, người tự thiêu, thành phố không có lối ra, trời mưa dựa theo cảm xúc của Lý Nguyên Vũ, thời tiết chưa từng trong xanh... Tất cả chuyện này đều không thể giải thích bằng khoa học.

Anh không có cách nào tiếp tục sống ở nơi quỷ quái này nữa.

Thật là khủng khϊếp!

"Tôi muốn về nhà..."

Anh không thuộc về nơi này, anh muốn về nhà.

"Cầu xin anh, anh thả tôi đi!"

Nơi này thật là đáng sợ, Lý Nguyên Vũ thật đáng sợ.

Đường Thiện khóc không thành tiếng, tình trạng cơ thể và cảm xúc của anh ngày càng sa sút.

Nhưng Lý Nguyên Vũ yêu anh, mặc kệ Đường Thiện ồn ào như thế nào, anh ta vẫn chăm sóc anh, không rời không bỏ.

Nhưng những thứ này cũng không phải là những gì Đường Thiện muốn. Anh không muốn tình yêu của Lý Nguyên Vũ nữa, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.

Lý Nguyên Vũ có thể chịu đựng sự lạnh lùng của anh, có thể chịu đựng sự sợ hãi và phẫn nộ của anh, nhưng anh ta không chịu nổi cảnh Đường Thiện càng ngày càng suy yếu.

"Anh không thể mất em."

Có một ngày, Lý Nguyên Vũ nói với anh như thế.

Thật ra anh rất muốn cười, muốn chế giễu Lý Nguyên Vũ nói chuyện ngu ngốc, anh ta đã mất anh từ lâu rồi, đáng tiếc cơ thể của anh suy yếu đến nỗi ngay cả sức để phản bác châm biếm cũng không có.

Lý Nguyên Vũ ôm anh đi đến bồn tắm trong biệt thự, nhẹ nhàng thả anh xuống, bồn tắm tràn đầy nước làm ấm cơ thể anh.

Lý Nguyên Vũ bắt đầu kể anh nghe những chuyện hai người đã làm khi yêu nhau, nhưng anh thực sự không có tâm trạng để nghe, anh nhắ mắt lại để trốn tránh. Lý Nguyên Vũ đột nhiên im lặng, Đường Thiện mở to mắt nhìn anh ta, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Không biết bao lâu sau, anh ta nói: "Đường Thiện, anh yêu em."

Lý Nguyên Vũ khóc, khóc rất thảm thiết.

Đường Thiện cũng cảm thấy đau khổ, anh vẫn yêu Lý Nguyên Vũ, nhưng anh đã không còn cách nào chấp nhận anh ta lần nữa.

Lý Nguyên Vũ vươn tay khoác lên bờ vai anh. Trước kia, đó là điềm báo của nụ hôn. Nhưng lần này thì khác, hoàn toàn khác với tất cả những lúc trước... Lý Nguyên Vũ đè anh xuống nước.

Lực đè trên vai rất lớn, bộ dáng buồn bã của Lý Nguyên Vũ...

Anh đã hiểu, Lý Nguyên Vũ muốn gϊếŧ chết anh, cuối cùng anh ta vẫn không thể chịu đựng anh.

Nhưng mà Đường Thiện vẫn chưa chết, khi anh tỉnh lại lần nữa, trí nhớ anh dừng ở đoạn Mary ra khỏi thành phố, bọn họ chuyển về nhà gỗ. Bọn họ rõ ràng ở nhà gỗ, anh lại tỉnh dậy trên chiếc giường lớn ở biệt thự. Tại sao bọn họ lại tới đây, anh không có một chút ấn tượng nào. Chẳng hiểu tại sao Lý Nguyên Vũ lại chuẩn bị một nồi súp của cải đỏ lớn, Đường Thiện càng nghi ngờ hơn nữa, anh ngồi vào bàn và cười hỏi: "Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em hay không?"

Lý Nguyên Vũ cười nhưng không nói.

Đó là lần đầu tiên anh mất trí nhớ.

Jack bắt đầu thỉnh thoảng tới chơi, có khi cậu ta sẽ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh. Anh luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, khi anh mở miệng hỏi, Jack lại không chịu nói thật, nhưng mà cậu ta từng lỡ miệng một lần.

"Sự tồn tại của anh cứ làm hình tượng của Lý Nguyên Vũ trong lòng tôi sụp đổ mãi."

Đường Thiện coi là cậu ta đang nói quan hệ của bọn họ quá mức thân mật, anh lơ đễnh cười: "Anh ấy đúng là dính người thật."

Sự yên bình giả tạo duy trì một lúc lâu, mãi đến khi Đường Thiện nhớ lại tất cả mọi chuyện, anh sợ Lý Nguyên Vũ, nỗi sợ và phẫn nộ gần như nuốt chửng anh.

Mà thái độ của Đường Thiện cũng khiến Lý Nguyên Vũ phát điên, anh ta trở nên điên cuồng, cảm xúc nóng nảy.

Vứt bỏ sợi dây chuyền của Đường Thiện, ép buộc Đường Thiện đứng chung để vẽ bức tranh hai người họ, coi anh như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© mà tra tấn ngược đãi đủ kiểu, mặc anh khóc lóc van xin ra sao.

"Đường Thiện, anh yêu em."

Mặc kệ Lý Nguyên Vũ liên tục nói lời yêu thương, Đường Thiện cũng không thể chấp nhận được, Lý Nguyên Vũ đã điên rồi, đã không phải là người anh từng yêu.

Vào những buổi tối Lý Nguyên Vũ không cưỡng bức anh, anh ta sẽ ngồi bên giường đọc quyển sách anh ta thích nhất... Quyển tiểu thuyết tình yêu nghệ thuật mà anh đã mỉa mai là sến sẩm.

...Trong hành trình dài đằng đẵng, chàng dần dần cảm thấy mỏi mệt, nhưng chàng không muốn bỏ cuộc, nàng là đích đến cuối cùng của chàng.

Lý Nguyên Vũ đọc xong câu cuối cùng, anh ta vẫn chưa thỏa mãn, nghiêng đầu cười với anh, anh ta nói: "Đường Thiện, anh cũng sẽ không bỏ cuộc."

Thật quá ngu ngốc. Đường Thiện cười khẩy thành tiếng. Nhưng anh biết rõ sự nghiêm túc của Lý Nguyên Vũ hơn ai khác.

Quyển tiểu thuyết mà Lý Nguyên Vũ thích nhất bây giờ chẳng khác gì chuyện kinh dị với anh.

Nếu như Lý Nguyên Vũ không có cách nào coi chừng anh, anh ta sẽ tìm Jack đến giúp, anh giống như tù nhân, anh có thể tự do đi lại trong thành phố, nhưng lại không thể chân chính rời đi.

"Nếu như anh có thể đối xử với anh ta một chút, dù chỉ là một xíu, mọi chuyện đều sẽ tốt với hai người." Jack tận tình khuyên. Lúc ấy mưa không ngừng, rất nhiều nơi bắt đầu đọng nước, cậu ta thật sự không nhì nổi nữa.

"Tôi không làm được."

"Tại sao anh không thể chấp nhận chứ? Anh ta đối xử với anh chưa đủ tốt hay sao?" Jack đưa ra lời khuyên nhưng bị từ chối trở nên kích động, cậu ta cảm thấy Đường Thiện thật sự không biết điều.

"Lũ sát nhân các người muốn tôi chấp nhận như thế nào? Trong mắt tôi, tất cả các người đều là hung thủ gϊếŧ người!" Đường Thiện phản bác, nghiêm khắc lên án.

Jack bị lên án, cậu ta sửng sốt trong chốc lát, chờ đến khi cậu ta phản ứng lại, cậu ta đã đánh nhau với Đường Thiện. Cậu ta quá phẫn nộ, phẫn nộ đến mức mất lý trí, đến khi đánh Đường Thiện đánh hôn mê cậu ta mới tỉnh táo lại một chút.

Khi Đường Thiện tỉnh lại, Jack đã không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt quan tâm lo lắng của Lý Nguyên Vũ. Từ đó về sau, anh không gặp Jack trong một quãng thời gian dài.

"Jack đâu?" Anh không nhịn được mà hỏi thăm Jack.

Lý Nguyên Vũ giữ im lặng.

"Mấy người cũng đã gϊếŧ cậu ta rồi sao?" Nghĩ đến đây, Đường Thiện bắt đầu run rẩy, nỗi sợ lan tràn cơ thể anh.

"Trong mắt em, anh là người như vậy sao? Một tên bạo chúa?"

Câu hỏi và sự bất mãn của Lý Nguyên Vũ đều khiến Đường Thiện sợ hãi.

"Đường Thiện, đừng sợ, anh yêu em."

"Tôi không muốn..."

Đường Thiện biết mình là một người nhu nhược. Giờ phút này, ngay cả vẻ mặt dịu dàng tươi cười của Lý Nguyên Vũ cũng khiến anh cảm thấy sợ hãi.

"Tôi xin anh, tha cho tôi đi."

Anh không ngừng lặp lại lời cầu xin.

Tại sao...

Phải đối xử với tôi như thế?

Jack không chết, chỉ là bị Lý Nguyên Vũ dạy dỗ một trận bởi vì cậu ra đánh Đường Thiện tơi bời, phải ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương một thời gian mà thôi. Khi cậu ta gặp lại Đường Thiện, Đường Thiện đã mất trí nhớ lần nữa.

"Trời ạ, Jack, cậu bị thương thảm vậy, gặp côn đồ ở đâu thế?" Đường Thiện kinh ngạc khi thấy cậu ta bị băng bó dữ dằn, quan tâm vết thương của cậu ta.

Bọn họ lại là bạn bè.

Đường Thiện mất nhiều ký ức hơn nữa, thậm chí anh không còn ấn tượng về việc Mary đi đâu, sợi dây chuyền biến mất. Anh thậm chí quên mình đã vào thành phố này như thế nào. Trí nhớ của anh như bị cắt thành từng đoạn, rất nhiều chuyện không thể liên kết với nhau.

Jack phát hiện, mỗi lần Đường Thiện mất trí nhớ, anh lại quên nhiều chuyện hơn. Cậu ta không biết Lý Nguyên Vũ có phát hiện chuyện này hay không, nhưng có lẽ là anh ta cố ý.

Lý Nguyên Vũ yêu Đường Thiện, yêu tha thiết sâu đậm. Không cần nghi ngờ chuyện này, ai nấy cũng thấy rõ.

Trong lúc Đường Thiện mất trí nhớ, Lý Nguyên Vũ giống như một người tình thân mật, chăm sóc anh từng li từng tí. Anh ta sẵn lòng bầu bạn với người yêu của mình suốt cả ngày.

Nhưng khi Đường Thiện nhớ lại tất cả hết lần này đến lần khác, anh phản kháng càng ngày càng mãnh liệt, Lý Nguyên Vũ dần trở nên hờ hững chết lặng.

Anh ta xóa bỏ trí nhớ của Đường Thiện hết lần này tới lần khác không biết mệt miễn là đạt được mục đích. Bất kể như thế nào, Lý Nguyên Vũ khó mà tha cho Đường Thiện, nói chi là để anh rời đi, ngay cả bị thiêu cháy cũng không được.

Lý Nguyên Vũ là một người đáng thương, mà Đường Thiện rất tàn nhẫn.

Nhớ ngày ấy, Jack đến thăm hai người, bình thường không có việc gì cậu ta sẽ không chủ động tới thăm, nhưng mà trong thành phố xảy ra chút rối loạn, cần người quản lý đến giải quyết, đúng lúc ngày đó lại một ngày thời tiết tốt trời đầy mây không mưa.

Đường Thiện loay hoay với vườn rau bên ngoài nhà gỗ của anh, hình như khoai tây đã hư, đất đai quá ẩm ướt, rễ thúi hết.

Anh chú ý thấy Jack, chào hỏi cậu ta: "Chào! Jack, cậu đến rất đúng lúc, có rảnh không? Giúp tôi nhổ cỏ được không?"

"Trong thành phố có chuyện nên tôi mới tới." Jack nhìn anh xới đất lung tung, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Đào mấy củ khoai tây này lên trồng lại."

Cái quái gì vậy?

"Lý Nguyên Vũ đâu? Anh ta đang làm gì?" Jack hỏi, trong phòng không phải còn một người khác nữa sao?

Đường Thiện nghiêng đầu, có hơi khó hiểu.

"Sao vậy?" Jack bị nhìn mà xấu hổ, cậu ta gãi đầu dời mắt đi.

"Cậu gọi tên đầy đủ của Nguyên Vũ, tôi cảm thấy không quen lắm. Không phải cậu luôn gọi anh ấy là ngài Lý à?" Thật ra Đường Thiện không có ý gì, cười nói xong thì anh quay đầu tiếp tục chăm sóc vườn rau của mình.

Jack nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, không nói nên lời một lúc lâu.

Là anh phá hủy địa vị của Lý Nguyên Vũ trong lòng tôi! Cậu ta im lặng gào thét kháng nghị.

"Nguyên Vũ ở trong nhà chuẩn bị bữa tối, nếu cậu muốn tìm anh ấy, chắc là trong nhà bếp." Đường Thiện làm việc, cũng không ngẩng đầu lên mà giúp cậu ta chỉ đường, anh vỗ vỗ đất, đào cả gốc khoai tây đã thúi ra.

"...Cảm ơn." Jack mất tự nhiên nói cảm ơn, cậu ta đẩy cửa vào, cửa không có khóa, vừa vào cửa cậu ta đã ngửi thấy mùi canh thơm nồng.

"Đường Thiện, lại đây giúp anh nếm thử một chút." Lý Nguyên Vũ nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta kêu to.

Jack đi đến nhà bếp, nhìn Lý Nguyên Vũ bận bịu trong nhà bếp. "Là tôi."

"Là cậu à." Lý Nguyên Vũ không thất vọng lắm, múc chút canh đưa cho cậu ta: "Nếm thử xem."

Jack nhận lấy, vừa ăn, vừa nói chuyện chính.

Nghe xong, Lý Nguyên Vũ tắt lửa, thay âu phục và ra ngoài.

"Anh đi đâu vậy?" Đường Thiện ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ đi ra, anh thắc mắc.

Lý Nguyên Vũ đi đến bên cạnh Đường Thiện, ngồi xổm và hôn lên gương mặt anh, dặn dò đầy quyến luyến: "Có một số việc phải xử lý, anh không về ăn cơm. Anh cũng đã chuẩn bị bữa tối rồi, em hâm lại là ăn được."

"Jack sẽ ở lại đây với em."

Jack đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn động tác thân mật của bọn họ.

"Em không cần cậu ta trông chừng." Đường Thiện cảm thấy mình bị xem thường, lườm anh ta một cái.

"Nhưng anh sẽ lo lắng. Sắp trở trời rồi, em tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút rồi trở về phòng đi. Vườn rau để hôm khác làm tiếp cũng không sao, để Jack giúp em." Lý Nguyên Vũ lại hôn anh một chút, tiếp theo anh ta ngồi lên xe ngựa mà Jack gọi tới và rời khỏi căn nhà gỗ.

Thấy xe ngựa biến mất ở nơi xa, Jack dựa vào cửa, hừ lạnh một tiếng, nói một cách cực kỳ khinh rẻ: "Tôi sẽ không giúp anh."

"Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cũng không trông cậy cậu sẽ giúp." Đường Thiện tiếp tục công việc, anh đã đào mấy xác khoai tây.

"Anh biết điều đấy."

"Cảm ơn, tôi luôn là vậy." Đường Thiện cười cười, tay không ngừng nghỉ.

Jack tranh cãi với Đường Thiện câu được câu không, cậu ta đứng tại chỗ, cũng không chịu giúp.

Đường Thiện nói: "Cậu có muốn đi vào trong nhà giúp tôi chuẩn bị bữa tối không? Cứ đứng đó cãi nhau với tôi có thấy chán không?"

"Anh không biết ngại mà để khách đi chuẩn bị bữa tối sao?"

"Sao lại không biết ngại chứ, nói một cách nghiêm túc, chúng ta đều là khách của Lý Nguyên Vũ."

"Ha ha, anh đâu phải. Anh là "nữ chủ nhân" trong nhà Lý Nguyên Vũ." Nói xong, Jack cất tiếng cười to.

"Này! Không buồn cười tí nào cả!"

Phút chốc, mấy tia chớp xẹt qua chân trời, mấy giây sau tiếng sấm vang dội vang lên, tiếng vang kinh khủng như xé rách bầu trời làm người sợ hãi.

Đường Thiện đứng lên, nhìn về phía tia chớp giáng xuống.

"Đường Thiện, mau vô nhà!" Jack vội vàng thúc giục.

Một lát sau, ánh lửa bốc lên từ phương xa, một vụ nổ lớn xảy ra ở trung tâm thành phố.

Nhìn chằm chằm làn khói dày đặc do vụ nổ sinh ra, Đường Thiện không chớp mắt mà hỏi: "Jack, lúc nãy cậu nói chỗ nào xảy ra chuyện hả? Lý Nguyên Vũ đi đâu?"

"Anh muốn làm gì? Đừng nói anh muốn qua đó xem nhé, tôi cũng không thể trơ mắt cho anh đi tìm đường chết đâu." Jack tiến lên túm lấy Đường Thiện, tránh cho anh thật sự đi ra ngoài.

Vẻ mặt Đường Thiện lại trở nên mờ mịt: "Jack, tôi nhớ ra rồi."

"Anh, anh, anh nhớ cái gì?" Jack sửng sốt, ánh mắt bắt đầu lóe lên sự bất an.

"Ngày đó cũng có vụ nổ lớn như vậy... Mấy người.... Thiêu người đàn ông theo đuổi Mary... Mary đã xảy ra chuyện gì?... Lý Nguyên Vũ dựa vào đâu mà xét xử người khác?... Lý Nguyên Vũ đã làm gì tôi?... Tại sao lại đối xử với tôi như thế?"

Đường Thiện dùng vẻ mặt sợ hãi, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Jack.

Jack rất muốn né tránh câu hỏi của anh, bởi vì cậu ta cũng là một trong những người tạo nên bi kịch của Đường Thiện.

Phát hiện chân tướng, sau đó mất đi trí nhớ, những chuyện như vậy cứ liên tục lặp lại, hết lần này tới lần khác, không ngừng tăng thêm sự tuyệt vọng dưới đáy mắt Đường Thiện.

Đối mặt với tất cả chuyện này, Jack lựa chọn nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.