Thành Phố Hoang Vắng

Chương 42



Tang lễ diễn ra đơn giản và quạnh quẽ, chỉ có một số hàng xóm và bạn bè đến dự. Thái Hồng mua cho mẹ một phần mộ tại nghĩa trang mới mở ở phía Bắc thành phố. Cô chọn mua miếng đất có diện tích rộng nhất, và đương nhiên giá không rẻ chút nào. Cả đời mẹ đều mong ước được ở ngôi nhà to, sinh thời không được ở, khi chết rồi được rộng rãi một chút, như thế sự day dứt, dằn vặt trong lòng cô mới được vỗ về đôi chút.

Quý Hoàng giúp cô lo liệu tất cả những chuyện lặt vặt trong suốt tang lễ. Nhưng đến hôm cử hành tang lễ thực sự, cô nhất định không cho Quý Hoàng tham gia. Khi đưa tro cốt của mẹ vào nghĩa trang mai táng, cô cũng không gọi Quý Hoàng đi theo, bởi cô không muốn khơi lại chuyện đau lòng trong anh.

Sau khi đứng trước mộ mặc niệm mười phút, đột nhiên Hà Đại Lộ nói với Thái Hồng: “Có một chuyện này cha và mẹ luôn giấu con. Bởi vì cha mẹ từng thề rằng, chỉ khi một trong hai người mất rồi, thì người còn lại mới được nói sự thật cho con biết!”

Cô hít một hơi thật sâu, chờ đợi…

“Con không phải con ruột của cha mẹ, cha mẹ nhận con về nuôi khi con mới được bảy ngày từ cô nhi viện ở phố Hoa Viên.”

Chuyện này cô đã biết từ trước, nhưng nghe từ chính miệng cha mình thốt ra, nước mắt cô vẫn lăn dài trên má.

“Tuy con không phải con ruột, nhưng mẹ con không có điều gì phải hổ thẹn khi làm mẹ của con, vể điểm này trong lòng con chắc hiểu rõ, không cần cha giải thích nhiều. Thuở con còn bé, dù ai dám mang chuyện này ra làm trò cười trước mặt con, bà ấy nhất định sẽ truy cùng đuổi tận, không ngại trở mặt với rất nhiều người.”

Thái Hồng nhìn cha, cảm xúc dâng trào.

Hà Đại Lộ thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Khi cha và mẹ con kết hôn, mẹ con không hề thích cha, lấy cha chỉ vì chịu sức ép từ bà ngoại con, cũng là yêu cầu để tồn tại. Nhưng cha vẫn luôn yêu bà ấy, cho dù chưa từng có được trái tim bà ấy, sống chung với nhau mấy chục năm như thế, trừ trái tim ra thì cái gì cha cũng nhận được rồi. Thậm chí suýt chút nữa cha đã có được một đứa con của bà ấy, không may khi sinh xảy ra chuyện, bác sĩ nói cả đời này cha mẹ không thể có con được nữa. Lúc đó cha và mẹ con đau khổ vô cùng. Bà ấy vì chuyện này mà đòi ly hôn với cha, muốn dùng việc đó để thoát khỏi cha, bà ấy khuyên cha tìm người phụ nữ khác, cha kiên quyết không đồng ý… Cuối cùng, cha đã thuyết phục được bà ấy đi nhận con nuôi. Lần đầu tiên nhìn thấy con bà ấy đã thích con rồi.”

“…”

“Từ ngày ông ngoại con bỏ rơi bà ấy và bà ngoại đi Đài Loan, mẹ con không hề lớn lên nữa, trong thâm tâm mình, bà ấy vẫn luôn là nàng công chúa nhỏ của nhà Lý Sĩ Khiêm. Bà ấy có rất nhiều ước mơ, nhưng không ước mơ nào thành hiện thực. Cha cũng chẳng có bản lĩnh, không giúp gì được cho bà ấy.”

“…”

“Mười năm trước, cô Tiêu đột ngột qua đời…”

“Cô Tiêu?”

“Là bạn thân của mẹ con, Tiêu Xuân Hoa, sau này chuyển đến Thành Đô ở. Hôm cô ấy mất, đúng lúc cha có việc phải đến Thành Đô. Chồng cô Tiêu đã đưa cha tất cả những lá thư mà mẹ con viết cho cô ấy trước đây. Chuyện này cha không nói với mẹ con, nhưng mỗi bức thư cha đều đọc rồi. Đọc xong cha mới biết mẹ con căm ghét cha đến mức nào. Bà ấy không ngừng mắng cha là một kẻ không lãng mạn, không có kiến thức, không có chí tiến thủ, trừ việc uống rượu và đánh bài ra chẳng biết làm gì cả, không có mục tiêu để theo đuổi… Cuộc sống của cha hoàn toàn là sống mòn. Nhưng bà ấy lại bảo rằng cha đối với bà ấy quá tốt, một lòng chung thủy với vợ con, với gia đình này, bà ấy không tìm được lý do để rời khỏi cha… Con đừng hận mẹ con. Bà ấy không bằng lòng với cuộc sống của mình, cho nên mới chỉ trích tương lai của con, bà ấy không muốn con lặp lại số phận của bà ấy.”

Trong khoảng khắc đó, Thái Hồng phát hiện cha mình đã già rồi. Tình cảm của người đời trước khiến cô cảm thấy khó mà hiểu được. Hà Đại Lộ nghiện rượu, nghiện bài, thích náo nhiệt, lúc nào cũng khúm na khúm núm, không có chủ kiến. Bất kỳ ý kiến gì của ông về cái nhà này đều bị vợ và con gái tự động phớt lờ. Có một thời gian dài, Thái Hồng cảm thấy đầu óc cha mình hơi ngớ ngẩn, hành sự đơn giản, ấu trĩ. Ông không có bất kỳ ảnh hưởng nào với con cái, cũng chưa bao giờ chê trách tiếng nào về Minh Châu, cho dù có cãi vã cũng đều do Minh Châu khơi mào mà nên.

“Cha à, mẹ đã đi rồi, hay là cha cùng con về Trung Bích dưỡng già đi. Cha đừng lái taxi nữa. Lương của con và Quý Hoàng cũng đủ để sống thoải mái ở thành phố đó. Căn hộ to, không khí trong lành, giao thông không ùn tắc, bảo đảm cha sẽ sống rất thoải mái.” Thấy cha càng nhớ lại chuyện cũ tâm trạng càng rối bời, Thái Hồng vội vã chuyển chủ đề.

“Thôi khỏi.” Hà Đại Lộ cười khổ. “Cha đã quen với cuộc sống nơi này rồi, nhà có nhỏ chút, nhưng giờ con không ở đây và mẹ cũng không còn, chẳng phải cũng to rồi sao? Huống chi bạn chơi bài của cha đều ở đây, ba thiếu một chẳng hay đâu. Cha ở lại đây vẫn tốt hơn, chỉ cần con nhớ thường xuyên về thăm cha là được rồi.”

Thái Hồng không cam tâm, tiếp tục khuyên: “Cha, Trung Bích tuy nhỏ nhưng dân số cũng đến mấy trăm nghìn người đấy chứ. Ở mấy tháng rồi sẽ quen được bạn mới thôi. Con và Quý Hoàng đều biết đánh bài đấy, nếu thực sự không có ai chúng con sẽ chơi với cha mà!”

“Con gái, cha biết con luôn là đứa hiếu thảo, tâm ý của con cha xin nhận! Nhưng cha sẽ không rời nơi này đâu, có cha ở lại giữ gìn ngôi nhà cũ của chúng ta, mẹ con nếu có muốn về thăm cha, ít ra cũng tìm được người đúng không nào?”

“Cha… cha lại mê tín nữa rồi…”

“Già rồi, cha không muốn đi đâu nữa.” Hà Đại Lộ nhìn Thái Hồng, đột nhiên cảm thấy mình lạnh nhạt với Quý Hoàng đang bồng con đứng bên cạnh, lại hỏi: “Tiểu Quý à, em trai con chắc lên đại học rồi nhỉ?”

“Dạ, mới thi đỗ Đại học Thanh Hoa, ngành Kiến trức.” Quý Hoàng đáp.

“Là đứa nào thi đỗ?”

“Cả hai đều đỗ ạ, học cùng một ngành.”

“Woa! Bọn trẻ nhà họ Quý quả đúng là học giỏi thật. Kiến trúc… ngành này cũng được lắm đấy, chưa biết chừng sau này còn có triển vọng hơn cả hai đứa tụi con, tiền kiếm được cũng nhiều hơn ấy chứ.”

Quý Hoàng cười, nói: “Chắc chắn rồi ạ!”

“Đúng rồi, Thái Hồng, con cầm cái này đi!” Hà Đại Lộ lấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Thái Hồng nhận lấy, mở nó ra, cầm vật bên trong đặt vào lòng bàn tay.

Đó là miếng ngọc phỉ thúy mà cô mang đi bán.

Cô kinh ngạc: “Cha, miếng ngọc phỉ thúy này không phải đã bán rồi sao?”

“Sau khi con bỏ đi, mẹ con rất nhớ thương con, lại không bỏ được miếng ngọc này, bèn chạy đến Bích Ngọc Hiên tìm Thái Tiểu Huy. Cái thằng nhãi đó gạt con bảo là bán rồi, nhưng thực ra vẫn đặt trong quầy hàng đấy chứ. Bà ấy đến năn nỉ, thuyết phục Thái Tiểu Huy bán lại, hắn không đồng ý, mẹ con bèn đi tìm mẹ của Thái Tiểu Huy. Cứ thế cả một tuần lễ, ngày nào mẹ con cũng đến Bích Ngọc Hiên chặn người, Thái Tiểu Huy không chịu nổi nên bán lại cho chúng ta.”

“Thật sao? Là giá gốc ư?”

“Không có, hắn khăng khăng đòi trả năm mươi ngàn, cò kè cả buổi trời, mặc cả xuống còn bốn mươi lăm ngàn.”

Mắt Thái Hồng lại ngấn nước: “Cha, còn mua nó để làm gì? Miếng ngọc này, chẳng thể ăn được. Bán đi mua lại chúng ta lỗ quá còn đâu.”

“Đương nhiên phải mua. Nó là bảo vật gia truyền của nhà ta đấy! Mẹ con nghe nói con sinh con rồi, nói sao cũng phải mua lại cho bằng được để tặng cháu ngoại.” Hà Đại Lộ nói rồi nhẹ nhàng đeo lên cổ cho Quý Huyên. “Năm xưa, khi cha mẹ đưa con từ phố Hoa Viên về, bế con trên tay, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy con là một bé sơ sinh lạ hoắc, không giống con của cha mẹ chút nào. Mẹ con bèn tháo miếng ngọc này xuống đeo vào cho con, rồi nhìn lại, thấy giống rồi.”

Cô lại giàn giụa nước mắt.

Không nghi ngờ gì, cái chết của mẹ cô càng khiến thành phố này trở nên hoang vắng.

Ngoài cha ra, Thái Hồng cảm thấy thành phố F với cô gần như đã trở thành nơi đất khách quê người rồi.

Đời người như một tòa thành bị vây hãm. Con người cứ dồn dập về thành phố, bởi vì nơi ấy chất chứa bao nhiêu là dục vọng và cám dỗ.

Nhưng mà, sự hoa lệ của thành phố sao có thể địch nổi với sự ngắn ngủi của đời người?

Biết bao người mang theo bao tâm nguyện dở dang rời khỏi, đều là rời khỏi, thành phố và vùng quê liệu có gì khác nhau đâu?

Sợ cha quá đau buồn, Thái Hồng ở nhà bầu bạn với ông suốt một tháng, hôm sắp rời đi, đột nhiên cô nhớ tới Tô Đông Lâm.

Đông Lâm từng nói sẽ về nước leo núi, một năm trôi qua rồi, anh vẫn bặt vô âm tín.

Ở thành phố này, muốn tìm được Đông Lâm cô chỉ còn cách đi tìm Quách Lợi Lợi, bén nhấn gọi số di động của Lợi Lợi. A dè bắt máy là một giọng xa lạ: “A lô!”

“Tôi tìm Quách Lợi Lợi.”

“Tôi là trợ lý riêng của Quách Tổng, xin hỏi cô là ai?”

“Tôi là bạn học của cô ấy, Hà Thái Hồng.”

“Xin đợi một lát, Quáng Tổng đang tiếp khách, mười phút nữa tôi gọi điện lại cho cô được không?”

“Được.”

Nửa tiếng trôi qua, Thái Hồng mới nhận được cuộc gọi từ Lợi Lợi: “Woa… Thái Hồng, lâu rồi không liên lạc, nghe nói cậu đi hỗ trợ giảng dạy ở vùng núi rồi hả? Bây giờ về rồi à? Nhớ cậu chết đi được ấy!”

Quả là không có gì thay đổi, Lợi Lợi vẫn cứ thích khoa trương như thế. Về chuyện của bản thân, Thái Hồng không muốn kể cho cô biết quá nhiều, sợ cô truy cùng hỏi tận, bèn ậm ờ nói: “Ừm. Lợi Lợi, cậu khỏe không? Mình gọi điện thoại là muốn…”

“Ấy ấy! Khó khăn lắm mới gặp được một lần, đừng có nói trong điện thoại, gặp ở chỗ cũ nhé!” Lợi Lợi cắt lời cô. “Giờ mình phải ký nốt vài giấy tờ nữa, sau đó sẽ đến ngay. Cậu đợi mình chút nhé, không gặp không về!”

“A lô…”

Cúp máy rồi.

Thái Hồng không nén được cười khổ.

Quán cà phê cũng đã đổi chủ, trang trí xa hoa hơn, sảnh lớn treo một chiếc đèn thủy tinh rất to. Giấy dán tường và thảm trải sàn trông sang trọng hơn… Đương nhiên, giá cũng tăng lên, một tách cà phê nhỏ cũng phải ba mươi tệ.

Lợi Lợi đến sớm hơn dự đoán của cô. Thái Hồng vừa uống xong ngụm cà phê thứ hai đã thấy cô ấy ở ngoài cửa.

Người có gầy đi đôi chút nhưng đối với dáng người thì vừa chuẩn. Áo vest ôm sát người, khăn quàng cổ sặc sỡ, chiếc ghim cài áo kim cương trược ngực sáng lấp lánh. Đúng là người bận nhưng tinh thần vẫn sảng khoái, trông cô không còn giống một quý phu nhân nhàn hạ, mà giống một doang nhân lão luyên hơn.

Nhớ đến quá khứ của hai người, có gắn bó khắng khít, có lời qua tiếng lại, lại cảng có những lúc căng thẳng đối địch nhau… Vài năm trôi qua, cuộc đời của hai người đã bước sang quỹ đạo khác nhau, những ân oán trước nay cũng theo đó phai nhạt đi nhiều. Chí ít Thái Hồng cảm thấy không cần thiết phải vướng mắc trong lòng nữa, dẫu sao Lợi Lợi không còn quá quan trọng đối với cô như thời đại học nữa rồi.

“Hi, cậu béo ra đấy.” Lợi Lợi chào.

“Thật sao?”

“Không phải sao! Cậu giờ chắc mặc size M rồi đúng không? Trước kia cậu toàn mặc size S của S nhé.” Lợi Lợi quan sát cô, nói: “Còn nhớ thời đại học chỉ có cậu là tâm hồn ăn uống dạt dào nhất, không bao giờ ăn kiêng, nhưng sao ăn cũng không béo được, khiến cả bọn chúng mình ai nấy ghen tỵ chết đi được. Bây giờ… Ừm, ngày tháng đúng là đã để lại dấu vết trên người cậu rồi đấy!”

Không ngờ cô ấy lại thốt ra những lời này, Thái Hồng tức tối nuốt ực ngụm cà phê, nóng khiến cổ họng bỏng rát. Hồi mang thai cô đã bắt đầu phát tướng, sau khi sinh con, vòng eo cũng chẳng thể thon lại. Mỗi lần cô kêu gào muốn tập thể dục giảm cân, nhìn cảnh ấy Quý Hoàng không đưa ra lời bình luận nào, trái lại, mỗi lần cô than thắt lưng đau anh đều nghiêm túc dạy cô tập yoga, nhưng Thái Hồng không có kiên nhẫn học, tập yoga cuối cùng chuyển thành để anh massage luôn. Giờ nhìn Lợi Lợi, chăm chút cộng thêm tích cực tập thể dục khiến cô khôi phục lại thân hình bốc lửa như thời đại học, nhìn thì chẳng ai nhận ra cô đã có một mụn con rồi.

Trước nay Lợi Lợi luôn biết cách nói chuyện, có lẽ giờ đã chẳng thèm che giấu ác ý của mình nữa rồi. Thái Hồng cũng chẳng buồn so đo với cô, dẫu sao cũng sắp sửa rời khỏi nơi này: “Tần Vị bị thương nặng, Đông Lâm ra nước ngoài, cậu ở Tô thị chắc là thỏa ước nguyện rồi đúng không?”

“Chuyện này thực sự phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu nhiều.” Lợi Lợi khẽ vỗ vỗ tay. “Nếu không phải cậu giới thiệu công việc cho Hàn Thanh, sau đó lại phát sinh ra một chuỗi các chuyện ngoài ý muốn, thì sao Tần Vị lại rời đi được cơ chứ? Bây giờ quỹ đầu tư của Tần thị đã rút toàn bộ ra khỏi thành phố này, tập trung vào thị trường nước ngoài rồi. Còn Đông Lâm à, cũng quyết tâm không về nước nữa. Chuyện này làm ông già ở nhà tổn thương lắm. Bây giờ Tô thị chỉ còn lại Đông Vũ, ông già có bất mãn với anh ấy thế nào cũng chỉ còn cách chuyển hận thành yêu thôi. Cho nên chỗ mình giờ là sau cơn mưa trời lại sáng, cảnh nhà yên vui, hòa thuận, vui vẻ. Ông già cưng cháu nội lắm, đối với mình cũng rất tốt, cho mình vào đỡ đần quản lý chuyện làm ăn. Con người mình cậu cũng biết rồi, tài lớn không có nhưng mấy tài vặt thì nhiều. Cộng thêm làm việc cẩn thận, kế hoạch chặt chẽ, chú trọng thực tế, so với Đông Vũ cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu. Đấy, thấy không, công ty mình nhỏ hơn của anh ấy, nhưng doanh thu thì cao hơn ấy chứ…” Cô xòe một bàn tay ra, rồi nắm chặt lại. “Vài năm nữa, thành phố này sẽ là của mình.”

“Chúc mừng cậu đã đạt được thứ mà cậu muốn.” Thái Hồng hờ hững nói, hơi dừng lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩa. “Chuyện của Hàn Thanh và Hạ Phong, không phải là cậu cũng nhúng tay vào đấy chứ?”

“Sao mà có được! Cậu biết cái gã Tần Vị ấy rất biết cách lôi kéo cấp dưới, Hàn Thanh là trợ lý của hắn, hai người vào ra như hình với bóng, cùng nhau đi dự biết bao nhiêu buổi tiệc rồi? Khó tránh có một số tin đồn lá cải đúng không? Hạ Phong lại từng làm việc ở cơ quan báo chí, không thể nào không nghe chút tin đồn nào. Lại nói cái gã Hạ Phong này, từ hồi mới quen hắn mình đã biết đa nghi như Tào Tháo, đầu đã nghĩ gì là khăng khăng như thế, cố chấp đi đến tận cùng…”

Thái Hồng cau mày: “Cậu… có quen Hạ Phong?”

“Cậu không biết ư? Đông Lâm không nói cho cậu nghe sao? Hạ Phong từng theo đuổi mình cuồng nhiệt, chính là sau khi mình chia tay với Ngụy Triết.” Cô ngắm nghía ngón tay vừa được trau chuốt của mình, chậm rãi nói: “Hồi đầu mình cũng hơi thích hắn. Tuy là dân quê nhưng trong trường mình hắn vẫn khá nổi tiếng, với lại lúc đó mình đang hụt hẫng lắm, chẳng có lấy một người bạn, cậu lại không thèm đoái hoài mình… nhưng bọn mình cũng chẳng quen lâu… Mình càng nhìn hắn càng thấy hắn chẳng phải gu của mình, bèn quyết định chia tay. Hạ Phong vẫn không dứt lòng còn đến quấy rầy mình mấy lần ấy chứ. Mình không ghét hắn, hắn đối xử với mình tốt lắm, si tình lắm luôn, lúc đó mình đang đau khổ đến mức suýt nữa thì tự sát rồi. Sau đó bọn mình còn chạm mặt nhau mấy lần ở nơi khác, ánh mắt hắn nhìn mình luôn bất thường lắm.”

Đối với đàn ông, Lợi Lợi vẫn luôn thích toàn quyền chiếm hữu. Dẫu cô đã chạm vào mà không cần nữa, cũng không cho phép người khác ngấp nghé.

Thái Hồng chợt vỡ lẽ: “Khó trách sao cậu lại không thích Hàn Thanh!”

“Hàn Thanh! Nó là cái đinh gì. Trông nó có được Hạ Phong, nâng niu y như gì ấy, cuối cùng rồi sao, cũng rơi vào bước đường này đó thôi. Đàn ông đều là như thế: cậu đá hắn, cậu sẽ trở thành nỗi đau trong lòng hắn. Cậu hy sinh vì hắn, sớm muộn gì cũng trở thành cái gai trong mắt hắn. Hạ Phong chẳng phải là mỹ thiếu niên hiền lành chân chất quê như trong mắt bọn mình đâu…”

Thái Hồng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Xin mời nói tiếp.”

“Cái gã này bị mình đá, nhưng hắn cũng chẳng phải tay vừa. Không lâu sau hắn tự dưng qua lại với Ngụy Triết. Cái gã Ngụy Triết đừng thấy hắn giỏi thể thao, mặt mày đẹp trai, đầu óc thực đơn giản vô cùng, miệng mồm càng chẳng kín tiếng. Hắn mang mấy chuyện giữa mình và hắn kể hết cho Hạ Phong nghe. Cậu đoán xem, Hạ Phong đã làm gì nào?”

“Sao mình có thể đoán ra chứ?”

“Hắn mang chuyện mình phá thai kể cho mẹ cậu nghe. Khi đó hắn đã là bạn trai của Hàn Thanh rồi, chắc chắn thường xuyên cùng với Hàn Thanh đến nhà cậu chơi, đúng không?”

“Tại sao?”, Thái Hồng không nén được, hỏi: “Tại sao hắn lại xấu xa đến thế?”

“Mượn tay người khác để trả đũa mình chứ còn gì! Ngặt nỗi lúc đó mình rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy cậu mới là bạn bè thực sự, nóng lòng muốn cứu vãn tình bạn với cậu. Cậu có còn nhớ…”

Thái Hồng đương nhiên còn nhớ.

Khi đó, Lợi Lợi hầu như ngày nào cũng đến tìm cô, đến ký túc xá của cô trước giờ cơm trưa để mời cô cùng đi ăm cơm, giành rửa bát đũa, lấy nước nóng cho cô, cuối tuần rủ cô đi uống cà phê, cùng nhau xem phim suốt đêm, thực sự là ân cần tới nơi tới chốn.

“…Nhưng mà, mẹ cậu lại cảm thấy mình không xứng làm bạn cậu, kiên quyết muốn mình biến mất khỏi thế giới của cậu. Thế là bà giở thủ đoạn tới cùng luôn, gọi điện cho cha mình. Vì vậy mà cha mình căm hận mình đến tận xương tủy, đến chết cũng không chịu nhìn mặt mình.”

Như có một làn khí lạnh lẽo bủa vây xung quanh, và niềm căm hận tựa giọt mực rơi xuống mặt nước, dần dần lan ra trên gương mặt Lợi Lợi.

Thái Hồng thầm nghĩ, nếu trước khi mẹ qua đời, cô vẫn không chịu tha thứ cho bà, nó sẽ là một cảm giác như thế nào? Đối với người gần đất xa trời, điểu này chắc là vô cùng đau khổ?

Bỗng nhiên, cô có chút cảm thông với Lợi Lợi.

“Xin lỗi, mình thực sự không ngờ mẹ mình lại làm như thế.” Cô khẽ nói.

“Mình không giận mẹ cậu, Thái Hồng. Một người mẹ vì bảo vệ đứa con của mình, dù có làm gì cũng có thể hiểu được. Cậu là người tốt, chỉ là xung quanh cậu có quá nhiều người lợi hại hơn, âm mưu, tính toán hơn cậu. Nói thực lòng, cậu chính là một con mọt sách, thích hợp sống trong trường đại học. Cậu và Đông Lâm là trời sinh một cặp. Cậu ta kiếm tiền, cậu nghiên cứu học thuật, hai người cậu quả thật rất xứng đôi! Cậu kết thúc đợt đi hỗ trợ giảng dạy rồi đúng không? Bên phía Đông Lâm, mình nói vun vào cho cậu nhé? Hai cậu có thể định cư ở nước ngoài.”

Xem ra cô ấy không biết gì cả. Thái Hồng kiềm chế được, hỏi: “Đông Lâm… không nói gì với cậu về mình à?”

“Không có. Cậu ta rất hiếm khi gọi điện về nhà, cũng chỉ gọi điện về báo bình an vào ngày Tết thôi. Không ai biết hành tung của cậu ta. Người duy nhất biết tăm tích cậu ta là Tần Vị, mà đó lại là kẻ thù không đội trời chung của Tô gia, nên không bao giờ qua lại cả.”

“Quên báo cho cậu biết, mình kết hôn rồi”, Thái Hồng nói. “Có con luôn rồi.”

“Hả? Cậu kết hôn rồi? Với ai? Với gã Quý Hoàng ở Trung Bích ư?”

Thái Hồng sững người: “Sao cậu biết?”

Cô nhớ mình chỉ từng nói có bạn trai họ Quý, chứ không nói hết họ tên, càng không nói anh là người Trung Bích.

“Biết chứ, mình còn điều tra rồi mà. Nhớ lúc đó mẹ hắn bị bệnh, hắn muốn hiến thận cho mẹ mình. Vì chuyện đó còn đến tìm cậu mình, còn tặng quà cho cậu nữa.”

Thái Hồng càng nghe càng thấy mơ hồ: “Cậu của cậu?”

“Ừ. Cậu mình là chuyên gia về thận ở bệnh viện này, là chuyên gia hàng đầu trong phẫu thuật ghép thận ở thành phố này. Lúc đó cậu mình không rảnh, được phái ra nước ngoài học, nên giới thiệu cho hắn một chuyên gia khác. Cậu mình nghe nói hắn là giảng viên khoa Trung văn của trường đại học bọn mình, bèn khuyên hắn đợi một thời gian, đừng làm phẫu thuật vội, chờ xem có nguồn thận nào tốt trước đã. Dù sao thiếu một quả thận đối với cơ thể thanh niên cũng có ảnh hưởng lắm. Hắn lại nói mẹ hắn chịu khổ nhiều rồi, hắn không muốn đợi, muốn mẹ mau chóng khỏi bệnh. Cậu mình còn cảm thán với mình nữa chứ, bảo mình sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, cháu xem, con nhà thợ mỏ chẳng dễ dàng gì, anh chàng này hiếu thảo lắm đấy. Cậu mình còn bảo, bệnh tình của mẹ hắn rất nghiêm trọng, cho dù có thay thận cũng chưa chắc sẽ cứu được, bảo hắn cân nhắc kỹ. Rất có khả năng quả thận được hiến này chỉ là công dã tràng mà thôi.”

Trống ngực Thái Hồng đập thình thịch: “Sau đó thì sao?”

“Vốn mình định gọi điện cho cậu, hỏi xem cậu có biết chuyện này không, lại sợ cậu trách mình lo chuyện bao đồng. Nhưng mà, thân là bạn tốt, mình không thể khoanh tay đứng nhìn, liền gọi điện cho mẹ hắn, hỏi bà ấy có biết rủi ro của cuộc phẫu thuật đó và nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống sau này của con trai bà ấy không. Mình mới với bà ấy rằng mình là bạn thân của cậu, cho nên muốn tìm hiểu một chút từ phía bà. Mình nói với bà, cho dù con trai bà có hai quả thận, mẹ cậu vẫn chưa chắc chịu nhận hắn làm con rể, nếu chỉ còn một quả, thế thì đến cửa cũng chẳng qua được luôn. Đương nhiên, bà ấy là bệnh nhân, mình ăn nói khéo léo lắm…”

Sắc mặt Thái Hồng lập tức trắng bệch: “Là cậu? Điện thoại là do cậu gọi?”

“Đúng”, cô gật đầu. “Sau đó hắn ta không đến tìm cậu mình nữa, xem ra đã nghĩ thông suốt rồi.”

Một tiếng “bốp” vang lên, Thái Hồng giáng thẳng bạt tay vào mặt cô: “Cậu có biết không hả? Không phải bà nghĩ thông suốt, mà là tự sát rồi!”

Lợi Lợi ôm mặt, ngẩn người: “Cái gì? Bà ta tự sát rồi?”

“Đi nói những lời như thế với người bệnh nặng, Quách Lợi Lợi, cậu còn có biết cách làm người không hả?”

“Dù sao bà ta cũng chẳng sống được bao lâu, chết là hết, làm như thế cũng xem như cứu con trai bà ta rồi còn gì.”

Thái Hồng đứng phắt dậy, cấm túi xách của mình: “Mình không nói với cậu nữa, Quách Lợi Lợi, quan hệ giữa mình và cậu đến đây chấm dứt!”

“Ấy… Thái Hồng! Cậu nghe mình nói, mình thực sự không cố ý mà!”

“Cậu còn nói không cố ý sao?! Đồ giết người!”

“Mình là giúp cậu mà! Không có cú điện thoại của mình, liệu cậu sẽ có được một người chồng hoàn toàn khỏe mạnh sao? Ok, mình không đôi co với cậu. Cậu mắng mình đi, nhưng tận đáy lòng cậu chắc chắn cảm kích mình!”

“Cậu nghĩ tất cả mọi người đều đen tối, xấu xa như cậu sao?”

“Thế cậu thì sao, tại sao lúc đầu lại viết bức thư đó? Cậu giúp mình thì được, còn mình giúp cậu thì không được ư?”

“Cậu thế này mà là giúp ư? Quách Lợi Lợi? Cậu thế này mà gọi là giúp? Cậu muốn giúp mình, hãy nói trước cho mình biết có được không hả?”

“Nói cho cậu biết, quả thận của Quý Hoàng chắc cũng cắt ra luôn rồi! Mình không tin hắn dám mang hết những chuyện này nói cho cậu biết. Nói không chừng đến chết cậu cũng không biết ông xã mình chỉ có một quả thận đấy chứ. Đồ ngốc! Cứ ở đó đợi hắn bỡn cợt cậu đi!”

Thái Hồng đi thẳng một mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.