Thành Phố Hoang Vắng

Chương 8



Nếu coi mỗi người con trai mà mình quen là một quyển sách, Thái Hồng nghĩ những quyển sách đó đại khái có thể chia làm hai loại:

Đọc được.

Không đọc được.

Như thường lệ, sau khi họp xong, cô đón xe buýt số sáu, trạm xe nằm trên một con đường nhỏ yên tĩnh gần công trường. Thu về, lá ngô đồng trải khắp con đường, hàng quán đìu hiu vắng khách... Trường F thực sự là biệt viện giữa chốn thành phố huyên náo này, ở nơi đây, sự ồn ào và mệt mỏi của thành phố như được quét sạch. Thái Hồng vừa đi vừa nghĩ, cuộc đời mình cũng được coi là thuận buồm xuôi gió, từ khi đỗ đại học đã ao ước cả đời được ở lại nơi này, ngắm trời xanh nước biếc, ngắm những gương mặt trẻ tuổi luôn căng tràn sức sống...

Đang mải nghĩ ngợi, một chiếc Volvo bỗng lướt đến trước mặt cô rồi dừng lại. Cửa xe bật mở, một chàng trai mặc com lê đen bước xuống, nhìn cô, mỉm cười, rồi ung dung châm một điếu thuôc. Bộ com lê phẳng phiu, cà vạt to bản, chất liệu vải ánh bạc, là hiệu Brioni đắt tiền, sang trọng mà không phô trương. Thái Hồng dừng lại, khẽ mỉm cười.

Tuy không quá nhạy cảm vói thời trang như mẹ mình, nhưng khi gặp những người đàn ông đẹp trai, chỉ số libido[1] trong Thái Hồng cũng trở nên không ổn định. Đặc biệt là với người mang trong mình khí chất của người đàn ông lẫn sự trẻ con như Tô Đông Lâm. Anh là một chàng trai thuộc dạng trong suốt, dễ hiểu, có thể đoán biết, anh cởi mở, sôi nổi, tính tình đơn giản, dễ chịu, không như Quý Hoàng, cao ngạo, trầm tĩnh, không xảy ra phản ứng với loài khác giới...

[1]Libido: tình dục, giới tính.

Đông Lâm không bao giờ hút thuốc trong phòng kín, vì Thái Hồng không thích khói thuốc lá, nhưng anh lại không cai được thuốc, cứ ra ngoài là tay anh lại tìm bật lửa. Thái Hồng thích dáng vẻ nghiêng nghiêng khi hút thuốc của anh, nhìn nghiêng, trông anh chín chắn hơn, trong nụ cười ẩn chứa nét ranh mãnh, giảo hoạt, đôi mắt tràn ngập ý cười làm trái tim người khác phải xao xuyên. Châm thuốc xong, anh quay sang nói chuyện với Thái Hồng, giữa những câu chuyện trò, làn khói trắng lan tỏa quanh mắt môi anh.

“Hi!” Anh chào.

Trong vô thức, Thái Hồng cúi xuống kiểm tra trang phục của mình. Chiếc áo măng tô màu hồng xinh đẹp, mang nét phá cách thời thượng. Bên trong là chiếc váy màu xám được là phẳng phiu. “Đông Lâm!” Cô ôm một chồng sách, hỏi: “Anh đến từ lúc nào vậy?”

“Mới đến.”

“Tìm em... có chuyện à?”

“Tiểu Thất và Đầu To hẹn anh ăn cơm ở Tuyết Trúc Trai, Hàn Thanh và Tiểu Ngọc cũng đến, mọi người lâu rồi không gặp mặt, anh định tiện đường ghé qua đón em luôn. Ăn cơm xong chúng ta đi chơi bowling, ở đó còn có quán cà phê, nếu em không thích chơi bowling thì cứ ngồi đó tán gẫu với Hàn Thanh.”

Mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi hết rồi, đây chính là tính cách của Tô Đông Lâm. Mỗi lần ra ngoài chơi đều có lịch trình kỹ càng, lúc nào ăn cơm, lúc nào hát karaoke, lúc nào uống rượu, lúc nào về nhà... Mọi thứ đều theo giờ giấc đã định, nếu giữa chừng có chuyện đột xuất, anh sẽ lập tức sửa lịch trình. Ai bảo anh học IT cơ chứ?

Thái Hồng nghe thấy có Hàn Thanh, gật đầu cái rụp: “Được.”

Cô quen Tô Đông Lâm là qua Quách Lợi Lợi.

Một năm sau khi chia tay với Ngụy Triết, Tô Đông Lâm trở thành bạn trai của Quách Lợi Lợi. Lúc đó Đông Lâm đang học nghiên cứu sinh ở khoa IT, là một cậu chàng ngây ngô, vô tư, nổi tiếng thích pha trò. Anh gặp Lợi Lợi trong buổi trình diễn của đội người mẫu trường, về nhà liền viết e-mail gửi cho Lợi Lợi, chỉ cần cô mở ra là sẽ có vô số hoa bách hợp xuất hiện kín cả màn hình, tiếp đó là những lời tỏ tình mà anh trích từ một bức thư tình nào đó.

Đương nhiên là Lợi Lợi chẳng mảy may động lòng vì mấy trò trẻ con này. Trong hàng dài những người theo đuổi cô, Tô Đông Lâm thiếu kinh nghiệm lại chẳng thông minh, giả giả thật thật khó mà nắm bắt. Sau này nghe nói anh là cậu ấm con nhà giàu mới dần dần lọt vào mắt xanh của cô. Hẹn hò được một tháng, trong một bữa tiệc tại nhà Đông Lâm, Lợi Lợi gặp anh trai của anh, Tô Đông Vũ, chín chắn lại phong độ. Khi đó, Đông Vũ mới đi du học về đã tiếp quản một số sản nghiệp của gia đình. Nhà họ Tô đời trước khỏi nghiệp từ kinh doanh vật liệu xây dựng, sau này vốn liếng lớn mạnh, chuyển sang đầu tư bất động sản, rất xứng đôi vừa lứa với Lợi Lợi vốn xuất thân từ con nhà trí thức. Anh trai có ý, em trai bèn rút lui nhường, thế là Đông Lâm cười toe toét chia tay Lợi Lợi. Sau khi tốt nghiệp, lấy chồng, sinh con, Lợi Lợi không đi làm, thế nên Thái Hồng cũng rất ít khi gặp cô ở những nơi công cộng. Chỉ có một lần, Thái Hồng đi ngang qua một tiệm spa, chạm mặt Lợi Lợi đang từ trong tiệm bước ra, ăn mặc, trang điểm rất ra dáng một quý phu nhân. Cô vẫn xinh đẹp như thế, bờ eo vẫn thon thả, chỉ là hốc mắt hơi trũng sâu, có vẻ mệt mỏi. Trông thấy Thái Hồng, Lợi Lợi liền kéo cô vào quán cà phê nói chuyện. Xong rồi cô châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút, cười nói: “Thái Hồng, cậu nhìn mình xem, có phải trông già dặn, trải đời rồi không?”

Lúc đó, Thái Hồng còn đang mệt mỏi vì chuyện tìm việc, lòng bực bội, liền vỗ vào vai cô một cái: “Cậu thế này mà gọi là già dặn, trải đời á? Cậu thế này là nhàn hạ thì có!”

Lợi Lợi cười: “Tận cùng của nhàn hạ chính là sự già dặn, trải đời. Thái Hồng, nhà cửa, xe cộ, tiền tài... thứ gì mình cũng có, ông xã cũng rất tốt với mình, những hạnh phúc của một người bình thường mình đều đã hưởng rồi. Chỉ là ở đây, vẫn trống rỗng.”

Cô đưa tay đặt lên trái tim mình.

“Còn cậu? Gần đây bận gì thế?” Lợi Lợi hỏi.

Thái Hồng định nói tới đề tài nghiên cứu luận văn tốt nghiệp của cô về tình mẫu tử trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh, đề cập đến lý luận Sigmund Freud, Lacan, giới tính, không gian và chủ nghĩa nữ quyền... Câu nói đã đến đầu lưỡi, rồi đột nhiên mắc lại. Hai người đã không còn tiếng nói chung, hà tất phải đem những vấn đề này ra làm khó cô ấy, cứ như đang khoe khoang học vấn của mình, vậy nên cô chỉ nói ngắn gọn: “Đang viết luận văn tốt nghiệp, muốn tốt nghiệp nhanh nhanh chút.”

Lợi Lợi không hỏi kỹ, cô châm thêm điếu thuốc, buông câu cằn nhằn: “Chăm trẻ con mệt quá!”

Rồi cô bắt đầu nói về đứa con trai hai tuổi của mình nghịch ngợm thế nào, buổi tối uống sữa chẳng theo giờ giấc, thường xuyên bị mẩn ngứa, thích xem ti vi không chịu đi ngủ... Bà nội bận làm ăn không chịu đỡ đần, ông xã suốt ngày đi công tác, bảo mẫu thay hết người này đến người khác mà chẳng ai làm cô yên tâm được...

Thái Hồng thầm thở dài, trong thoáng chốc, cuộc sống của hai người đã cách nhau xa đến thế rồi.

“Đông Lâm thích cậu lắm đấy”, bỗng Lợi Lợi nói. “Cậu hai nhà họ Tô chẳng phải tay vừa, mở một công ty phần mềm kiêm sản xuất linh kiện, quy mô càng lúc càng lớn. Đầu tư bất động sản kiếm tiền còn lợi hại hơn cả anh cậu ta. Dù sao cũng học khối tự nhiên, làm việc chuyên tâm, lại giỏi tính toán.”

Nói đến đây, Thái Hồng mới hiểu ra tại sao nhiều năm nay mình và Đông Lâm trông thì có vẻ thân thiết nhưng chẳng phải tình nhân. Bức thư tình kiểu đó cô cũng nhận được, vào cuộc hẹn đầu tiên, cô bị mẹ bắt đến tiệm làm tóc, trang điểm để đi gặp Đông Lâm. Đông Lâm nhìn thấy cô thì toét miệng cười, để lộ đôi răng cửa cố ý bôi đen, cô dở khóc dở cười, anh chàng này đến bao giờ mới nghiêm chỉnh được đây? Vậy nên mọi thứ không thể coi như thật được, đến tận bây giờ cũng chẳng thể coi anh là bạn trai của cô. Mà dẫu có là thật, sau này lấy anh thì chẳng phải sẽ trở thành chị em dâu với Lợi Lợi rồi sao? Nếu thế thì thật phiền phức.

Tuy Tô Đông Lâm ngây ngô, nhưng mỗi lần họp mặt, anh đều nhớ gọi Hàn Thanh đi cùng, bởi anh biết Thái Hồng chẳng hào hứng gì với những buổi họp mặt, vui chơi như thế này.

Trên xe, Đông Lâm hỏi: “Gần đây bận lắm à?”

“Người mới mà, việc gì cũng phải tỏ ra nhiệt tình. Lên lớp, chấm bài... thực sự là bận từ sáng đến tối.”

Thực ra cô cũng chẳng bận rộn đến mức đó, nhưng nếu không nói như vậy thì không thể giải thích tại sao Đông Lâm năm lần bảy lượt gọi điện đến cô đều chỉ nói dăm ba câu cho xong chuyện. Thái Hồng chỉ nghĩ đến anh là cảm giác chán nản của gái “cao số” lại ập đến. Hôn nhân quan trọng với phụ nữ đến thế ư? Cả đời không kết hôn không được sao? Cô bị mẹ bắt đi xem mặt những chàng trai xa lạ hết lần này đến lần khác, về nhà lại đem so sánh với Tô Đông Lâm. Người ta là quý tộc độc thân, cô là gái “cao số”, còn người mẹ đã gần năm mươi tuổi của cô thì tin vào câu chuyện nàng Lọ Lem hơn cả cô: “Con gái ngoan à, con động não chút, Tô Đông Lâm không phải con gián, chẳng thể tự bò vào nhà mình đâu. Rùa vàng thì phải câu mới có được! Nhìn hai con xem! Quen nhau cũng ba, bốn năm rồi, nếu là người khác có khi có con rồi cũng nên. Nói đâu xa xôi, chỉ trong một tháng mà Quách Lợi Lợi đã “giải quyết” xong anh trai cậu ta rồi! Còn con? Đến tận bây giờ đến người yêu cũng không phải... EQ của con thấp vậy sao hả? Con đúng là ngốc!”

Nghĩ đến đây, trong đầu Thái Hồng thoáng hiện lên hình ảnh mẹ cô từng bước khó nhọc leo lên cầu thang, rồi cả người cha ngày nào cũng phải đi làm từ lúc trời còn chưa sáng... Tuy cô đã đi làm nhưng lương bổng không cao, muốn mua một căn nhà mới cho bố mẹ nhưng có lẽ năm, sáu năm nữa cũng không thể thực hiện được.

Trong lúc trầm tư, Thái Hồng liếc nhìn Tô Đông Lâm đang lái xe, bỗng cảm thấy toàn thân anh phát sáng lấp lánh.

Một cách thuần thục, xe rẽ vào một khúc ngoặt.

Tô Đông Lâm hỏi: “Lần trước em nói học lái xe với cha, đã học chưa?”

“Haizz!” Thái Hồng thở dài. “Cha em không có thời gian dạy em, mới học được hai lần, nhưng mà em có tài năng thiên phú về mặt này, đã có thể lái xe ra đường được rồi. Lái xe thực ra cũng đơn giản, chỉ là đậu xe hơi khó thôi, nếu học thêm vài lần chắc chắn không có vấn đề gì.”

“Uh. Nhưng này, sao em lại muốn học lái xe? Bây giờ taxi đâu đâu cũng có. Nếu tình huống khẩn cấp em cũng có thể gọi cho anh.”

Chuyện mà Thái Hồng ngại ngùng nhất chính là chuyện đó. Có lần Hà Đại Lộ chạy đường dài về nhà lúc ba giờ sáng, chẳng may xe bị hỏng ở một con đường núi hẻo lánh. Khi đó đang là lúc trời đông giá rét, Hà Đại Lộ lạnh không chịu nổi phải gọi điện về nhà. Không còn cách nào khác, Thái Hồng đành cầu cứu Tô Đông Lâm. Anh chàng thiếu gia này cũng rất hào hiệp, cả đêm lái xe chở hai mẹ con đi tìm người, cuối cùng cũng rước được Hà Đại Lộ đang lạnh cóng về nhà. Từ đó Lý Minh Châu vô cùng có cảm tình với Tô Đông Lâm, nói cậu này ngày thường trông lông ba lông bông là vậy, nhưng lúc nghiêm túc lại rất đàn ông.

“Sức khỏe cha em không tốt, lần trước kiểm tra thấy xương cổ có vấn đề, thỉnh thoảng một chân lại bị đau. Em nghĩ… nếu cần thiết sẽ phải đi làm thêm. Năm học tới em sẽ bắt đầu đứng lớp, không cần trực ban nữa, lúc rỗi có thể giúp cha lái taxi để ông có thời gian nghỉ ngơi.”

“Chẳng phải em nói sẽ học lên tiến sĩ nữa sao?”

“Đó là học tại chức, chuyện học hành của em trước giờ không có vấn đề gì.”

“Lái xe sẽ ảnh hưởng đến việc học lắm đấy.”

“Không sao đâu, em là thiên tài mà.”

Tô Đông Lâm quay sang nhìn cô, nhoẻn miệng cười.

Trước cửa Tuyết Trúc Trai có một bãi đỗ xe lớn, Tô Đông Lâm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, bèn nói: “Thái Hồng, còn hai mươi phút nữa, hay là anh dạy em cách đậu xe nhé?”

“Hả?” Thái Hồng ngạc nhiên nhìn anh, đưa tay chỉ xe, rồi lại chỉ mình. “Chiếc xe này đắt lắm đúng không? Lỡ em làm hỏng thì sao?”

“Muôn đâm xe thì phải có tốc độ. Đỗ xe đâu cần tốc độ, nên em yên tâm đi, không hỏng được đâu.”

Thái Hồng toét miệng cười, hăm hở: “Anh tin tưởng em thật à?”

“Đương nhiên.”

“Thế em thử nhé!”

“Để anh nói cho em một lần trước.” Anh lùi xe lại một cách thuần thục, vừa đỗ xe vừa giảng giải tỉ mỉ cho cô.

Cô cố gắng thử vài lần mà không được, mãi vẫn không thể đỗ xe vào đúng vị trí, Tô Đông Lâm đành xuống xe đứng chỉ. Sau đó cô thử lại một lần, tạm vào được chỗ, nhưng không dám liều lĩnh lái xe vào sâu, sợ quệt phải xe bên cạnh.

“Không sao đâu, khoảng cách đủ rộng, em cứ mạnh dạn lái sâu vào đi!” Tô Đông Lâm đứng ở phía sau xe vừa gọi điện thoại, vừa vẫy tay ra hiệu.

Cô hết sức chú tâm lái xe lùi vào trong, một chân để trên thắng xe. Đầu xe đã vào được đúng chỗ cô mới phát hiện phía đối diện có một chiếc Mercedes, bên cạnh là chiếc Lexus màu bạc, cả hai đều mới toanh. Cô thầm nghĩ, cho dù quệt phải chiếc nào, phí sửa xe e rằng đều phải tính theo đơn vị chục nghìn trở lên. Cô bỗng vô cùng căng thẳng, liền thuận tay chuyển số định lùi xe. Chân đạp xuống một cái, chiếc xe bất thình lình lao về sau, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng rầm, có người ngã xuống. Trong cơn kinh hãi, cô cúi đầu nhìn, phát hiện chỗ mình đạp xuống không phải thắng xe mà là chân ga.

Á! Hà Thái Hồng, ngươi là đồ ngốc!

Cô vội dừng xe, cuống quýt chạy ra sau, trông thấy Tô Đông Lâm nằm trên đất, hai tay ôm ngực, thở hổn hển... Anh đau đến nỗi mặt mày méo xệch.

“Đông Lâm! Xin lỗi! Anh bị thương ở đâu? Em đâm… trúng anh rồi à?” Thấy cô hoảng hốt, Tô Đông Lâm định ngồi dậy, Thái Hồng liền giữ anh lại: “Không! Không! Đừng cử động! Anh cứ nằm yên như vậy, để em gọi xe cấp cứu!”

Cô sốt ruột gọi 110 và 120, công an đến, xe cấp cứu cũng đến, đưa Tô Đông Lâm đang mặt mày tái nhợt vì đau đi cấp cứu.

Kết quả chẩn đoán là bị gãy một xương sườn, gãy kín, vết thương không nặng, cũng không đâm vào phổi, bác sĩ nói nếu không có biến chứng thì năm tuần sau sẽ hồi phục. Tuy không nghiêm trọng như Thái Hồng nghĩ, nhưng khi trông thấy Tô Đông Lâm được đưa ra từ phòng cấp cứu, trên ngực quấn đầy băng, cô vẫn cảm thấy buồn và áy náy, chỉ muốn bật khóc.

Cậu hai đúng là cậu hai. Gọi một cú điện thoại, chưa đầy mười lăm phút sau, anh trai, chị dâu, cả thư ký cũng cùng đến. Một tiếng đồng hồ sau, Tô Đông Lâm được chuyển vào phòng bệnh VIP trên tầng bốn.

Ngực Đông Lâm đang đau, không nói gì được Nhưng Thái Hồng vẫn thành thật giải thích nguyên nhân sự cố cho Đông Vũ và Lợi Lợi nghe, cô còn không ngừng xin lỗi vì sự bất cẩn của mình.

“Em đừng quá bận tâm”, Đông Vũ khách sáo nói. “Chuyện này cần phải trách anh, vì chuyện kinh doanh anh đã gọi điện cho nó, có lẽ nó mải nói chuyện nên không chú ý, nêu không thì việc tránh một chiếc xe theo phản xạ không phải là điều khó khăn gì.”

“Thực sự rất xin lỗi... Hằng ngày em sẽ đến thăm anh ấy.” Thái Hồng khẽ nói.

“Không cần, không cần, vết thương này cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Có y tá túc trực ở đây rồi”, Lợi Lợi nói. “Cậu công việc bận rộn, thỉnh thoảng đến đây thăm là được rồi.”

“Không sao, đây là lỗi của mình, mình nhất định sẽ đến thăm anh ấy, nhìn thấy anh ấy bình phục mình mới yên tâm.”

Mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Tô Đông Vũ và Lợi Lợi sau vài câu hàn huyên liền tạm biệt ra về. Trần Hải Nam, thư ký của Tô Đông Lâm ở lại nhận điện thoại thay cho anh.

Thái Hồng rầu rĩ ngồi xuống sofa cạnh giường, vừa ngước mắt nhìn, phát hiện Tô Đông Lâm đang nằm dựa trên giường, chăm chú nhìn cô.

Cô nhìn anh, cười gượng, đưa tay làm một động tác thắt cổ.

Tô Đông Lâm lấy một cây bút bi trên chiếc bàn cạnh giường, viết vài chữ lên bàn tay rồi đưa ra cho cô xem.

Thái Hồng lướt mắt nhìn, mặt bỗng đỏ bừng.

“Thái Hồng, Thái Hồng, anh yêu em như chuột yêu gạo.”

Lời anh chàng này nói thì không thể coi là thật được, đã bị thương thế rồi còn không quên trêu ghẹo cô.

Thái Hồng đứng dậy nói với thư ký của anh: “Anh Trần, tôi về trước, ngày mai lại đến, có chuyện gì gọi tôi nhé!”

Về đến nhà, Thái Hồng nói với mẹ chuyện hôm nay. Nghe xong, Lý Minh Châu cười xòa, bảo: “Thái Hồng, cơ hội của con đến rồi đó.”

“Con? Cơ hội gì cơ ạ?”

“Từ ngày mai, mỗi ngày con hầm một bát canh mang đến cho Đông Lâm. Để mẹ nghĩ xem nào, uhm, cứ nấu món bồ câu hầm táo đỏ trước đi, sau đó là canh xương sườn, canh hầm thuốc bắc, canh cá, canh gân nai hầm... Cứ đổi một món như vậy đi.”

“Mẹ, con không biết nấu mấy món đó...”

“Ngốc ạ, đương nhiên là mẹ nấu còn con mang đi. Nhưng con phải nói là do chính con nấu đó.”

“Người ta có tiền không biết mua sao?”

“Đấy gọi là tấm lòng, hiểu không? Canh bán ngoài kia không vệ sinh, bệnh nhân nào dám tùy tiện uống cơ chứ?”

“Mẹ, cái này có phải là xun xoe không?”

“Là con đâm người ta, cái này không gọi là xun xoe, mà gọi là nhận lỗi. Thái Hồng, gia đình này trông cậy hết vào con đấy. Con chưa gặp cha mẹ cậu ta đúng không, bây giờ là lúc con nên xuất hiện rồi đấy.”

“Mẹ, có phải mẹ xem phim Quỳnh Dao nhiều quá rồi không?”

“Ồ, là con xem quá ít đấy chứ.” Dứt lời, bà không nén được mắng cô: “Con ấy, cái cần học không học, mấy thứ chủ nghĩa nữ quyền gì đó không cần học thì lại học, con định học để sau này đối phó với chồng hả? Đến tận bây giờ chuyện yêu đương còn cần bà mẹ già này ra tay giúp, sao mẹ lại có đứa con gái vô dụng thế này cơ chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.