Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 1: Không Phải Chuyện Gì Lạ





Quán bar X.
Những ánh đèn màu nhàn nhạt đang nhấp nháy không ngừng tạo nên một không gian mờ mờ ảo ảo cùng với không khí âm nhạc sôi động khiến con người nơi đây càng thêm cuồng say.

Lăng Viên mặc một bộ váy ôm sát trên người tạo nên những đường cong mềm mại vốn có.

Cô một tay cầm chai rượu, một tay cầm hai chiếc ly đang bước đi vào một căn phòng.
Phòng VIP, nơi mà những người có địa vị cao mới đặt chân vào đây.
Lăng Viên mở nhẹ cửa đi vào, ánh mắt cô đảo qua một vòng những người ngồi trong phòng, thấy cô bước vào thì một gã mập mạp liền nhìn cô, trên môi gã lập tức xuất hiện nụ cười gian xảo.

Lăng Viên tiến đến bàn, đặt rượu và ly xuống, cô hơi quỳ hai chân xuống, mở chai rượu rồi rót ra ly.
Gã đó vẫn chưa hề rời mắt khỏi người cô, hắn đứng dậy đi đến chiếc ghế dài ngay sau lưng cô.


Bàn tay gã nhanh chóng vuốt ve tấm lưng Lăng Viên, cô đương nhiên là cảm nhận được nhưng vẫn điềm nhiên rót rượu hết ly này đến ly khác.

Thấy cô dường như chẳng quan tâm, hắn lấn tới việc đưa hai tay ra sờ trước ngực cô.

Lăng Viên giật mình quay đầu lại nhìn gã, gã đó cười cười rồi nói: “Cô gái xinh đẹp, có hứng thú đi với tôi một đêm không?”
Lăng Viên gạt tay hắn ra, cô đứng dậy trừng mắt nhìn hắn.

Trong phòng còn có thêm ba người khác, hành động vừa nãy của cô đều lọt hết vào tầm mắt của họ.
Gã đó kinh ngạc nhìn cô, tức giận nói: “Ai cho cô lá gan làm vậy thế hả?”
“Tôi là chỉ tiếp rượu chứ không phải lên giường cùng ông.” Lăng Viên nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô rõ ràng biết mình sẽ không thể tránh khỏi những việc như thế này, nhưng không nghĩ hôm nay lại xảy ra trên người mình.

Với tính cách của Lăng Viên, chắc chắn cô sẽ không im lặng mà nhẫn nhịn.
“Chính vì cô làm loại việc này nên đây đâu phải chuyện gì lạ.” Một người đàn ông khác lên tiếng.
Lặng Viên thoáng nghĩ, hình như chỉ mỗi bản thân cô là chống cự, mọi cô gái khác chẳng lẽ đều phục tùng nghe theo sao?
“Thật buồn cười, tôi có thể uống rượu cùng các người nhưng tôi không phải vào đây để bán thân.” Đôi mắt có chút dữ tợn của cô lướt qua hết tất cả những người ngồi trong này.
Gã béo đó chịu không nổi liền đứng phắt dậy kéo tay Lăng Viên đẩy người cô xuống ghế dài.

Lăng Viên không hề phản ứng kịp với hành động của gã ta, chỉ trong chớp mắt, cả người cô đã nằm trên ghế.


Hắn ta khoái chí nhào vào người cô như một con thú bị bỏ đói nhiều ngày, và giờ thì được cho ăn.

Gã hôn loạn xạ từ cổ đến ngực Lăng Viên, cô bất giác run lên bần bật.

Một cánh tay cô bị gã giữ, còn bên kia thì không.

Lăng Viên giơ cao tay vung xuống cái tát thật mạnh vào mặt hắn trong lúc hắn đang mê mẩn trên người cô.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra!”
Gã ta đau đớn ôm mặt ngồi thẳng người lại.

Nhưng là vẫn đang ngồi lên chân Lăng Viên, khiến cô không nhúc nhích gì được.
Một phút sau đó, cơn đau trên mặt hắn mới dịu lại, hắn lại lập tức thay đổi sắc mặt, tức đến nỗi trên trán hiện lên cả những mạch máu.

Gã liền gào lên như một con thú dữ, “Sao mày dám tát tao? Hôm nay tao sẽ cho mày chỉ còn cách lết ra khỏi đây.” Nói xong hắn ta lại tiếp tục nhào vào người cô.
Lăng Viên liếc sang ba người kia, họ đang nhấm nháp ly rượu, như đang thưởng thức kịch hay.


Cô bất chợt cười, nụ cười lớn dần rồi tạo nên âm thanh vang vội trong căn phòng tĩnh lặng.

Lăng Viên như một con cá nằm trên đĩa, mà con cá này đang bị người ta gắp lấy gắp để mất rồi.
Cô cười một lúc thì ngừng, một chân cố gắng co lên hết sức rồi cô dùng đầu gối đá mạnh vào chỗ đó của gã ta.

Gã đó một lần nữa đau điếng mặt bật dậy, lần này hắn đứng thẳng dậy nên Lăng Viên mới có thể ngồi dậy rồi đi ra khỏi chiếc ghế.

Cô đứng sang một bên mỉm cười nhìn bộ dạng đang rên rỉ của gã, hai tay hắn ôm lấy chỗ đó, miệng thì không ngừng chửi rủa Lăng Viên.
“Lão Tần à, thật mất mặt quá đi!” Một người đàn ông ngồi trong góc lên tiếng, ba người bọn họ cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.