Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 41: Thoát Khỏi





Từ Huân nhìn Lăng Viên đang trong tình trạng mệt mỏi muốn ngất tại đó.

Anh đột nhiên cảm thấy đau lòng khi thấy cô như vậy.

Từ Huân đang tự hỏi tại sao lại có chuyện này xảy ra? Anh không nghĩ đến việc cô bị bắt, mà lại chính là bố cô nhốt cô lại.

Nhưng ông ta tại sao lại làm thế? Anh đến đây đã vài lần, nhưng lần nào cũng chẳng hề biết Lăng Viên vẫn đang ngày ngày ở trong nơi này.

Thật chất cũng phải thôi, cả biệt thự to lớn này không nghe thấy lấy một tiếng động, cứ như bỏ hoang, nếu như hôm nay anh không đến đây, nếu như anh vẫn tin lời của ông Lăng rằng cô đi thăm bạn mình.

Thì sẽ chẳng thể biết được cô bị nhốt ở đây, sau đó rất có thể mãi mãi anh cũng không hề biết cô ở nơi nào.

Hoá ra suốt thời gian qua cô luôn ở cái nơi lạnh lẽo tối tăm này, liệu rằng có cô đơn? Liệu rằng ông ta đã có làm gì cô không? Nhìn thấy Lăng Viên như thế, Từ Huân bây giờ thật muốn xông đến đánh chết cái lão đó.

“Lăng Viên, chờ một tí nữa thôi.

Em sẽ được thoải mái rồi.” Từ Huân giương mắt nhìn ông Lăng, anh cố nói to cho cô nghe thấy.

“Haha, cậu tính làm gì chứ?” Ông cười nói.


“Ông sẽ biết ngay thôi.”
Từ Huân vừa nói vừa tiến đến gần.

“Mày không được lên đây.” Khuôn mặt ông Lăng đột nhiên trở nên căng thẳng khi thấy Từ Huân bắt đầu đi đến.

Anh dừng lại ở chân cầu thang, ngước lên rồi nói: “Tại sao ông lại nhốt cô ấy?” Anh muốn biết câu trả lời từ chính miệng ông ta, muốn biết tại sao ông lại làm vậy với con gái của mình.

“Tại sao tao phải trả lời mày?”
“Ông nói đi!” Từ Huân hét lên, anh vung thanh sắt xuống dưới sàn nhà, tạo nên một âm thanh vang vọng đến chói tai.

“Hả? Sao mày lại tức giận vậy chứ? Nó chỉ là thư ký của mày thôi mà?”
Tại sao ư? Câu hỏi của ông ta khiến Từ Huân cứng họng, anh trố mắt nhìn Lăng Viên.

Phải rồi, tại sao bản thân anh lại tức giận đến như vậy? Chỉ vì cô là thư ký của anh thôi sao? Nhưng như thế thì cũng thật buồn cười quá đi.

Anh là lần đầu tiên đau lòng vì cô, khi thấy cô như vậy anh thật sự, thật sự muốn chạy đến ôm cô vào lòng.

Chưa nói đến những ngày đêm anh luôn lo lắng, tự hỏi rằng cô đang ở đâu? Đột nhiên sao lại biến mất như vậy? Từ Huân cuối cùng cũng hiểu ra, hoá ra tình cảm này đã dần hình thành từ lúc nào mà anh chẳng hay chẳng biết.


“Ông bớt nói nhảm đi, trả lời câu hỏi của tôi.”
Sau khi Từ Huân dứt lời, còi xe cảnh sát kêu lên ở ngoài phía cổng.

Anh mỉm cười quay đầu nhìn ra bên ngoài.

“Mày...!Mày báo cảnh sát sao?” Ông Lăng giật thót mình khi nghe tiếng xe cảnh sát.

“Sao? Ông sợ à?”
Quả thật là khuôn mặt của ông ta hiện giờ đã là sự sợ hãi đến tột độ, ông ta hoàn toàn không ngờ đến việc này.

Cảnh sát đã nhanh chóng xuất hiện ở phòng khách, một người đi đến chân cầu thang, sau đó nói to: “Ông Lăng, chúng tôi có lệnh bắt giữ ông vì tội bắt giữ người trái pháp, xin ông vui lòng hợp tác.”
Ông Lăng buông lỏng tay rồi bỏ tóc Lăng Viên ra, khuôn mặt ông đang bàng hoàng hết cỡ.
Trong chốc lát, ông Lăng đã bị dẫn đi.

...
Từ Huân đưa Lăng Viên đến bệnh viện, với tình trạng hiện giờ của cô thì chỉ có thể đến bệnh viện để kiểm tra.

Anh thấy được trên người cô có vài vết như là vết roi bị đánh qua, và cả người cô như vậy, cũng rất có thể sẽ bị ngất bất cứ lúc nào.

Lăng Viên nằm trên giường bệnh, hai mắt cô nhắm tịt lại, cứ như rất lâu rồi cô mới được ngủ một giấc vậy.

Một y tá đi vào, nhìn Từ Huân ngồi cạnh giường rồi nói: “Cô ấy chỉ bị suy nhược cơ thể thôi, nghỉ ngơi rồi ăn uống đầy đủ lại sẽ không sao nữa.”
“Nhưng anh hành hạ cô ấy à...” Cô y tá nhìn cơ thể Lăng Viên có vài vết đánh, ngượng ngùng hỏi.

Từ Huân quay đầu, hơi nhíu mày nhìn cô y tá, anh không biết nên trả lời như thế nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.