Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 58: Cảm Xúc





Trên đường đi về, Lăng Viên không hiểu sao nước mắt cô cứ rơi không ngừng.

Cảm giác này thật giống với cảm giác trong giấc mơ tối hôm qua.

Cô không hiểu vì sao lại vậy, cô khóc vì cái gì chứ? Vì Từ Huân sao? Không thể nào có chuyện cô khóc vì anh ta hết! Nhưng Lăng Viên không cách nào ngăn được nước mắt ngừng chảy, trong lòng cô giờ đây thật rối bời, trái tim cũng có vẻ rất đau nữa, nó cứ như đang rỉ máu vậy.

Cô trước giờ chưa từng đem lòng yêu đương một người, càng sẽ không hiểu tình yêu là gì, không hiểu được cảm giác khi yêu một người là như thế nào.

Chuyện mà cô có thích Từ Huân hay không, cô chắc chắn là không mà.

Nhưng sao giờ đây cứ mỗi lúc khi nghĩ về anh ta, chỉ đơn là nghĩ đến tên của anh ta thôi thì trong lòng cô lại bấn loạn lên cả.

Càng ngày cô càng nghĩ về Từ Huân nhiều hơn, cô không cách nào đẩy anh ta ra khỏi tâm trí mình, cô không hiểu nổi tại sao mình lại như vậy nữa?
Những ngày tiếp theo Lăng Viên đã không đến cửa tiệm.

Cô cứ nhốt mình trong nhà, mỗi khi cô nhắm mắt lại ngủ là hình bóng của Từ Huân lại hiện lên, cô muốn chạy đi, muốn thoát ra khỏi, không muốn nhìn thấy anh ta.


Nhưng sao cô cứ mãi mơ thấy Từ Huân? Trong lòng có một cảm giác kì lạ gì đó mà càng lúc càng mãnh liệt.

Đến một tuần sau khi Lăng Viên chịu hết nỗi rồi thì cô mới đi ra ngoài, hôm nay cô mở tiệm trong tình trạng mơ màng, phờ phạc và thiếu sức sống.

Dường như từ lúc ấy thì Từ Huân đã không còn đến nữa? Cô không hiểu sao cô cứ trông ngóng anh ta làm gì, trong khi lúc đầu cô cứ đuổi anh ta hết lần này đến lần khác.

Giờ Từ Huân không đến thì cô lại cảm thấy có chút trống vắng, đây là cảm giác gì chứ? Cô nhớ anh ta sao? Chắc là không phải, chắc chắn không phải!
Nếu có đi nữa thì chắc cũng là nhất thời mà thôi, dần dần sẽ quên đi thôi.

Cô không phải đến nơi này để làm lại một cuộc sống mới hay sao chứ? Mãi nghĩ đến một người như thế làm gì chứ.

Mãi đến hai tuần sau, có một ngày cô đi đến nhà Từ Huân.

Không hiểu vì sao mà cô muốn đến nữa.

Đây là lần thứ hai mà cô đến nhà anh ta ở nơi này.

Lần này thì Từ Huân khoá cửa rồi, mật khẩu thì đương nhiên là cô không biết rồi, bấm chuông thì cô lại chẳng thấy anh ta ra mở cửa.

Đi ra ngoài sao? Không phải anh ta nói đến đây chỉ để gặp cô thôi mà, anh ta thì đi đâu được chứ?
“Cô tìm cái cậu sống ở nhà đó à?”
Bỗng có một giọng nói khiến Lăng Viên giật mình quay lại, là một người phụ nữ tầm ngoài bốn mươi tuổi.

Dì ấy hình như là ở căn nhà đối diện, trên tay có xách vài bịch có rau củ quả, dường như là vừa đi chợ về.

“Dạ đúng vậy ạ.

Dì thấy anh ấy đi ra ngoài rồi sao?” Cô cười nói.

“Không đâu, khoảng một tuần trước.


Tôi thấy cậu ấy kéo vali đi, dường như là đi đâu đó ấy.

Mấy ngày gần đây thì không thấy cậu ấy nữa.”
“Dạ?” Lăng Viên hơi bất ngờ, sau đó thì nói tiếp: “Vâng, cảm ơn dì.” Nói rồi cô rời đi nhanh.

Từ Huân đi rồi sao? Anh ta đi về thật rồi ư? Lăng Viên đi bộ trên đường, cô cứ tự đặt mấy câu hỏi như thế suốt quãng đường đi.

Từ Huân sẽ không trở lại nữa đúng không? Anh ta không phải là nói thích cô sao? Không muốn gặp cô nữa rồi sao? Nhưng cũng có thể lắm chứ, ngày hôm đó cô rõ ràng đã từ chối tình cảm của anh ta cơ mà, cô không thích anh ta, hà cớ gì anh còn ở lại làm gì nữa, đúng không?
...
Buổi tối, khi cô chuẩn bị đi ngủ thì Tô Trân Y gọi đến.

“Lăng Viên! Từ Luân nói là có gọi cho cậu nhưng không gọi được, anh ta hình như là có chuyện muốn nói với cậu đó.”
“À, cái sim đó tớ vứt đi từ mấy ngày trước rồi.

Anh ta không gọi được là đúng rồi.”
Lăng Viên dùng hai sim, một sim cô không nhớ rõ là lúc trước mình đã mua cái gì nên được tặng.

Nên sim còn lại thì cô chỉ lưu số của bố mẹ nuôi, dì Lâm và Tô Trân Y thôi, Tô Trân Y thì hay gọi cho cô vào số điện thoại riêng này hơn.

“Hả? Tại sao cậu lại vứt đi vậy chứ?” Giọng Tô Trân Y khá lớn, phát ra ong ong từ trong điện thoại.

“Thì là tớ không muốn dùng nữa thôi, dùng nhiều quá lại phiền phức.”

“Nhưng cậu mệt sao? Giọng cậu nghe rất đuối luôn đó.”
“Vậy à?” Bản thân cô còn chẳng nhận ra nhưng Tô Trân Y lại nhận ra điều đó.

“Cậu phải biết tự chăm sóc mình chứ, cậu mà bệnh là tớ lo lắm đó.

Phải chi cậu ở bên cạnh tớ thì tớ sẽ yên tâm hơn rồi.”
“Tớ biết rồi mà.

Nhưng cậu có biết Từ Luân muốn nói gì với tớ không?”
“Tớ cũng không biết nữa.

Thấy anh ta có vẻ hơi nghiêm trọng, haha.”
“Được rồi, tớ sẽ liên lạc lại với anh ta sau vậy.

Giờ tớ đi ngủ đây.”
“Được được được, cậu ngủ ngon nha.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.