Thành Phố Này Mang Tên Anh

Chương 7: Cuộc Điện Thoại





“Vậy sao? Vậy thì nhanh vào đi chứ.” Từ Huân thấp giọng nói, nụ cười đột nhiên lại xuất hiện trên môi anh.

Lăng Viên không thể phủ nhận một điều rằng Từ Huân không khác một chút gì trong những lời đồn đại của người khác, gương mặt như tạc tượng cùng với nụ cười làm bao trái tim thiếu nữ loạn nhịp, kể cả cô cũng không thoát, xem ra hôm nay đặt chân đến đây đúng là không uổng mà.

Từ Luân nghe thấy thế liền nhanh chân chạy vào trong, có vẻ nếu Từ Luân mà đứng đây nói tiếp chắc anh ta sợ đến bay mất hồn luôn mất.

“Lăng tiểu thư, hôm nay cô đã vào đây sao?” Khuôn mặt nghiêm nghị của Từ Huân lại quay trở về như ban đầu, xung quanh anh ta như toả ra một luồn sắc khí lạnh lẽo, cứ như không muốn một ai đến gần.

“Phải.”
“Có lẽ tôi không nên hỏi, tôi đã thấy cô qua camera.”
Ánh mắt Lăng Viên có chút kinh ngạc, lập tức hỏi lại.

“Anh...!Chỗ này không phải là của anh đấy chứ?”
“Nếu cô muốn vào đây làm, cứ nói với tôi một tiếng là được.” Từ Huân không trả lời câu hỏi của cô, anh ta cứ như thể là đi vào vấn đề chính của cuộc nói chuyện này.


Lăng Viên mỉm cười, liệu anh ta có đang thầm cười cô khi biết cô muốn làm loại việc đó không?
“Cảm ơn anh nhưng không cần đâu.” Nói xong cô quay người rời đi.

Từ Huân vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đang dần khuất xa.

...
Buổi sáng, Lăng Viên vẫn đang trong cơn ngủ mê nhưng cô lại bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa đang không ngừng vang lên.
Cô bước xuống giường đi ra mở cửa, Lăng Viên bị người trước mắt làm cho tỉnh cả ngủ.

“Hey người đẹp!”
Là Từ Luân, anh ta mặc một bộ Âu Phục màu trắng cùng bó hoa hồng đỏ trên tay.

Hết sức trang trọng.

“Anh đang làm trò gì vậy?”
Cô tức đến mức muốn chửi chết anh ta, đến nhà của cô mà anh cũng tìm ra cho được.

Từ Luân mỉm cười nhìn bộ dạng vừa thức dậy của cô, sau đó nói: “Hôm qua tôi chưa kịp nói, tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi cô.”
Lăng Viên nghe xong thì bật cười, cô thật không thể tin nổi Từ Luân có thể nói ra câu đó, không biết là anh ta đang đùa hay là thật?
“Anh có điên không thế?”
Nói xong cô liền đóng sầm cửa lại.

“Ơ...!Này!”
Từ Luân ngơ ngác nhìn cánh cửa, sau đó anh lại nhìn xuống bỏ hoa trên tay, anh còn chưa kịp tặng cơ mà? Không ngờ lại bị người đẹp đối xử như thế, cũng thật là đau lòng quá rồi.


Ba mươi phút qua đi, Lăng Viên đi tới đi lui trong nhà.

“Tên đó đi chưa ta?”
Cô đi đến cánh cửa, mở hơi hé nhìn ra bên ngoài.

Từ Luân đã đi từ bao giờ nhưng bó hoa anh đặt lại ở trước cửa.

Cô mở hẳn cửa để lấy bó hoa mang vào trong nhà.

Thật thì cô cũng rất thích hoa hồng, cô ngắm nhìn kĩ bó hoa, chắc là anh ta chỉ vừa mới mua nên nó mới còn tươi và đẹp thế này, sau đó cô đành mang nó đặt vào bình.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Lăng Viên cầm điện thoại rồi vội bắt máy.

“Alo?”
Sau khi cô lên tiếng thì đầu dây bên kia cũng cất giọng, giọng nói đó gấp gáp mà run rẩy, sau câu nói của người đó thì Lăng Viên sửng sốt đứng phắt dậy, điện thoại trên tay cô cũng rơi xuống mà nằm trên sàn nhà.

...
Bệnh viện X.

Trước cửa phòng cấp cứu, người gọi điện cho Lăng Viên lúc nãy khi thấy cô chạy đến thì bà đi tới.

“Tiểu thư, cô đến rồi.” Khuôn mặt bà hiện lên vẻ lo lắng.

“Dì Lâm, mẹ con bị sao vậy ạ?” Cô sốt sắng hỏi, ánh mắt cô hướng đến cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt.

Dì Lâm là người giúp việc cho gia đình cô đã lâu, cô cũng rất thân thiết với bà ấy và ngược lại, bà cũng rất thương mến cô.

Khi còn ở Lăng gia, ngày nào cô cũng chạy đến phòng bếp kiếm dì Lâm, bởi vì đồ ăn của bà nấu rất ngon, cô khi ấy chỉ thích mỗi những món ăn mà dì làm.

Lăng Viên khi tròn mười tám tuổi đã ra ngoài ở, từ lúc đó đến giờ cô chỉ về đó khi muốn thăm mẹ, mấy tháng nay cô chỉ có thể gọi điện cho mẹ chứ không về cái nhà đấy.

Không ngờ cuộc gọi của dì Lâm hôm nay là mẹ cô đang cấp cứu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.