Thành Phố Sương Mù

Chương 1



Đêm tối, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, một gã đàn ông mặc áo khoác da, đội mũ trùm, vành mũ kéo sụp xuống che khuất gương mặt gã. Gã ôm hai tay, cắm đầu đi thật nhanh trên đường cái. Thỉnh thoảng gã lại quay đầu nhìn ra phía sau như để đảm bảo rằng không có ai theo dõi mình. Từ lúc xuống khỏi chuyến tàu điện ngầm kia gã vẫn luôn có một thứ cảm giác kỳ quái, rợn gai ốc. Bản năng mách bảo gã rằng có một điều gì đó bất ổn xung quanh đây, nhưng gã không dám chắc, cũng không dám manh động, gã sợ một chút sai sót của mình sẽ khiến lũ cớm biết được tung tích của gã.

Gã quyết định đêm nay sẽ rời khỏi thành phố này cho dù không mua được vé tàu.

Người đi trên đường cái không nhiều lắm nhưng vẫn có, lại chẳng một ai mảy may phát hiện ra cánh tay gã đang ôm chặt vẫn rỉ máu, thấm ra ngoài áo khoác, có điều áo khoác da đen kịt đã biến vết máu đang không ngừng loang ra từng chút một trở nên vô hình. Trước khi rời khỏi thành phố này, việc cấp bách nhất là cái tay bị thương của gã, nó cần được xử lý ngay, nếu không, qua mấy ngày nữa e rằng nó sẽ thối rữa mất.

Bộp.

Mãi lo lắng và suy nghĩ, gã bất cẩn va phải một người đàn ông đi ngược chiều với mình. Sự căng thẳng vì bị cảnh sát truy đuổi nhiều ngày kèm với cú va chạm đã đánh trúng vết thương khiến gã không kiềm chế được bản tính của mình. Gã cáu lên, há miệng chửi: “Mẹ kiếp cái thằng khốn này, mày muốn chết à?”

Người đàn ông bị gã va phải hơi bước lùi về sau vì lực va trúng, người nọ vội vàng vịn vai gã hỏi: “Xin lỗi, anh có sao không?”

Gã nhăn nhó mặt mày, vốn định phát tiết một trận nhưng kịp thời dừng lại, lý trí nhanh chóng trở về giúp gã phân tích tình hình, gã cảm thấy hối hận vì vừa rồi mình nổi điên, tùy tiện xảy ra hiềm khích với một người qua đường là nguy hiểm cỡ nào. Vì vậy gã không dám ngẩng mặt lên, chỉ hất tay người nọ, lầm bầm mắng một câu rồi vội lách qua, cắm đầu đi thẳng một mạch.

Người đàn ông bị gã va phải chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng gã quẹo sang con đường khác, mắt lạnh híp lại, cái tay bị gạt ra từ nãy vẫn còn tạm dừng trên không trung lúc bấy giờ nhẹ nhàng đút vào túi quần.

Gã đàn ông sau khi quẹo sang một con đường khác lập tức tìm được một hiệu thuốc gần đó. Hiệu thuốc luôn mở 24/24, gã đứng lại nhìn quanh quất, không có ai khả nghi cả, gã lập tức đẩy cửa bước vào.

Đứng tiếp khách ở quầy thuốc là một người trung niên có vóc dáng hơi thấp, nhìn thấy gã thì lập tức mỉm cười hỏi: “Xin chào, anh cần gì?”

Gã nhìn ông ta rồi nhìn ra ngoài cửa kính một cái mới yên tâm bước đến gần, sau đó dùng cánh tay lành lặn của mình moi từ trong túi quần ra một tờ đơn thuốc nhăn nhúm. Thứ này gã vô tình nhặt được trên một băng ghế chờ ở gần ga tàu điện, không rõ là ai đánh rơi nhưng trong đơn thuốc có liệt kê thuốc kháng sinh, thứ này sẽ tốt cho cái tay đang sắp rụng ra đến nơi của gã.

Người đàn ông trung niên cầm lên nhìn nhìn, sau đó hỏi: “Anh là gì của Helen?”

Gã đàn ông hơi sửng sốt một chút sau đó nhớ ra dường như trên đơn thuốc có ghi tên bệnh nhân là Helen Mackey. Gã mở miệng, giọng ồm ồm: “Con gái tôi.”

Người đàn ông trung niên liếc nhìn gã một cái, hỏi: “Anh có bảo hiểm không?”

“Không có.”

Dường như rất ngạc nhiên khi thời buổi này mà ai lại không đăng ký bảo hiểm y tế, người đàn ông trung niên lật qua lật lại tờ đơn, nói: “Vậy thì tiền thuốc sẽ mắc lắm đấy.”

Gã bị sự dây dưa lề mề của người nọ làm cho bồn chồn cáu gắt, gã không muốn ở đây lâu, phải biết rằng việc chường mặt vào một hiệu thuốc thậm chí còn nguy hiểm hơn cả việc gây gổ với người nào đó ngoài đường. Gã lo lắng mà ôm chặt cánh tay bị thương hơn, hơi gật gù tỏ vẻ mình đã biết.

Người đàn ông trung niên lập tức nhún vai, lấy sổ và bút ra: “Được rồi, đọc cho tôi họ tên của anh, số điện thoại.”

Gã mất kiên nhẫn bịa đại một cái tên và một con số nào đó. Sau đó dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn người đàn ông trung niên chậm rãi viết xong hóa đơn rồi mới lấy thuốc cho mình.

Việc chờ đợi bao giờ cũng khiến người ta dễ nổi nóng khi mà trong tiệm thuốc đặt một cái đài phát thanh đang phát lại các loại tin tức trong ngày, thuốc vừa đến tay gã vội móc ra hai tờ một trăm đô đập xuống bàn rồi đi thẳng ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Không cần thối.”

Quyết định của gã quả nhiên sáng suốt vì chỉ ít phút sau đài phát thanh đã bắt đầu nói đến việc có một nhóm tội phạm vượt ngục và hướng đi của họ, trong đó có kẻ đã đến thành phố này. Bản tin bắt đầu đọc tên và miêu tả ngoại hình của gã. May cho gã là người đàn ông trung niên bán thuốc xong thì vào phòng vệ sinh, không đứng trước quầy nghe đài phát thanh nữa.

Lúc này gã tội phạm đã rời khỏi khu phố, trên bầu trời đêm đen kịt bắt đầu có từng cụm mây kéo đến khiến màn đêm càng thêm tối tăm, ánh trăng không tài nào lọt qua đám mây nặng trĩu đó.

Chẳng mấy chốc sau, những giọt mưa nặng hạt rơi xuống.

Thành phố này, luôn mưa.

Gã đàn ông ôm túi thuốc trong người, nhanh chóng quẹo sang một con đường vắng vẻ, chỗ này có một ngôi nhà hoang, đêm qua gã đã nghỉ ngơi ở đây, có thể tránh tai mắt người ngoài, cũng có thể che mưa gió. Gã vừa vào nhà thì cơn mưa bên ngoài cũng trở nên dữ dội.

“Mẹ nó.” Gã chửi thề một tiếng. Cái nơi chết tiệt này suốt ngày mưa mưa mưa, với cánh tay thương tật của gã thì không thể đội mưa mà chạy trốn được, nếu vậy thì e là gã sẽ chết trước khi bị bọn cớm gô cổ lại.

Cơn mưa làm đảo lộn dự định của gã khiến gã nóng nảy bực bội. Gã lột áo khoác ra, để lộ cánh tay bị thương đang quấn vải của mình. Chỉ việc cởi áo cũng khiến đau đớn trên tay càng thêm rõ rệt, gã cắn môi, chật vật mở bọc thuốc, tìm ra trong đó ba viên kháng sinh. Gã bỏ một viên vào miệng nuốt xuống, sau đó run rẩy cởi lớp băng gạc sơ sài dính đầy máu và những vệt đen không rõ là vết bẩn gì trên tay ra.

Vết thương của gã rất kinh khủng, thịt như bị đâm nát. Đây là do trong lúc bị truy đuổi gã ngã vào những thanh sắt của hàng rào, bị chúng đâm thủng. Vết thương vì không được xử lý kịp thời mà nhiễm trùng và mưng mủ, rỉ máu và nước vàng liên tục. Gã lấy một viên kháng sinh khác, ghiền nát rồi rắc lên miệng vết thương. Cơn đau tê tái làm gã gồng cứng cơ thể, miệng phát ra tiếng hừ hừ khàn đặc.

Bỗng nhiên đúng lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến.

Gã giật mình đứng bật dậy, trên trán túa đầy mồ hôi vì đau đớn, mặt mũi tái nhợt. Gã thở ồ ồ, dây thần kinh căng lên, ánh mắt đề phòng nhìn ra cửa. Nỗi lo lắng và căng thẳng vì sợ phải trở về nhà tù đã lấn át đi cơn đau trên cánh tay.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ lại vang lên, gã đảo mắt một vòng, nhanh chóng lục lọi trong túi đồ của mình tìm ra miếng băng gạc sạch sẽ mà quấn cánh tay lại. Sau đó chật vật đi đến trước cửa nhà, nhìn qua lỗ mắt mèo. Trong lòng thầm nghĩ, nếu bên ngoài là cớm, gã sẽ tẩu thoát bằng cửa sổ ở phòng bếp. Thế nhưng ngoài dự đoán của gã, đứng bên kia cánh cửa là một người đàn ông cao ráo, có điều nước mưa đã xối anh ta ướt đẫm, tóc mái rũ trước trán không ngừng nhỏ nước.

Anh ta vừa gõ cửa vừa gọi: “Có ai không?”

Gã đàn ông quan sát anh qua lỗ mắt mèo, anh ta mặc một bộ đồ không tính là đắt tiền nhưng nếu tưởng tượng nó không ướt nước thì hẳn là rất tươm tất đường hoàng, người nọ đeo một chiếc kính trên sống mũi đã nhoè vì hơi nước, điệu bộ vừa bối rối vừa kiên trì ngay cả khi không một ai đáp lại.

Liếc thấy anh ta quẫn bách rút từ trong túi quần ra một chiếc di động, nhưng bởi vì nước mưa dính dấp khiến chìa khoá xe bị dính theo rồi rơi keng xuống sàn. Gã đàn ông đảo mắt, trong đầu nảy ra ý tưởng, nếu cướp được xe của tên này thì gã có thể rời khỏi đây ngay trong hôm nay, có khi còn cắt đuôi được lũ cớm cũng không chừng.

Gã xuống bếp, kể cũng lạ, ngôi nhà bị bỏ trống này cái gì cũng thiếu thốn nhưng riêng phòng bếp lại có đầy đủ đồ gia dụng nhất. Không khó để gã tìm thấy một con dao, sau đó giấu nó lẫn cánh tay bị thương của mình ra sau lưng, mở cửa: “Có chuyện gì không?”

Người bên ngoài dường như giật mình khi cửa bỗng nhiên mở ra, anh ta vội nhét chìa khoá xe vào túi trở lại, giải thích: “Xin lỗi, có thể cho tôi dùng nhờ điện thoại được không? Xe tôi bị hỏng, khởi động không được mà điện thoại thì dính mưa rồi.”

Xe hỏng? Gã đàn ông liếc nhìn anh ta một cái, chậc, dự định chưa kịp thực hiện đã chết từ trong trứng, gã không thể nào cướp cái xe rồi còn phải đi tìm chỗ sửa. Vì vậy gã đổi ý, mặt lạnh băng, cộc lốc trả lời: “Không có điện thoại.”

Nói rồi gã muốn sập cửa nhưng người nọ lại vội ngăn cản, chen tay vào chặn ở vách cửa, nài nỉ: “Xin anh đấy, bây giờ trời đã tối rồi, nếu tôi không về nhà được thì ít nhất cũng phải báo cho người nhà tôi một tiếng, tôi chỉ muốn dùng điện thoại một phút thôi có được không?”

Gã đàn ông muốn đẩy anh ta ra, dù một cái tay gã có phế thì sức lực của gã vẫn đủ sức khống chế người này, gã cũng đã lường trước sức mình mới nảy ra ý định mở cửa cho vào rồi giết người cướp của. Thế nhưng lại không như gã nghĩ, gã đẩy không được, ngược lại còn bị hất ra, người nọ chen cả thân thể vào trong cánh cửa, nếu không phải có chốt dây xích thì anh ta đã xông vào trong, vừa chen anh ta vừa luôn miệng nài xin.

Gã đàn ông trợn mắt như không thể tin được mình bị hất ngã dễ dàng như vậy, ngay cả khi kẻ hất mình bị chắn mất phần lớn sau phiến cửa. Điều đó khiến chuông cảnh báo trong đầu gã vang lên, tên này có gì đó không đúng! Lẽ nào hắn là cớm?

Gã vội chộp lấy con dao muốn đâm nhưng người nọ nheo mắt lại, rụt thân thể về, rời khỏi khe hở của cánh cửa. Gã đàn ông bên trong muốn cài cửa lại nhưng không kịp cài thì đã bị một lực mạnh đạp cho văng ra, cánh cửa bật khỏi bản lề lỏng lẻo rơi ầm xuống đất.

Gã đàn ông kinh hãi lùi ra sau, cầm dao thủ thế mà rít lên: “Khốn kiếp, mày là ai?”

Chỉ thấy người nọ chậm rãi tháo cặp kính nhoè mờ hơi nước của mình, giắt vào túi áo, sau đó vén mái tóc ướt nước đang loà xoà trên trán lên, để lộ ra cặp mắt bén lạnh xanh thẫm của mình. Dáng vẻ bối rối vì gặp sự cố lẫn ướt mưa ban nãy thoáng chốc tan đi không còn chút gì.

Gã đàn ông không rõ lắm vì sao kẻ lạ mặt này lại xông vào, nếu là cớm thì chẳng phải nên giơ súng chỉa vào gã sao? Còn nếu là người thường thì khi nhận ra diện mạo của một tên tội phạm trốn ngục, chắc chắn sẽ báo cảnh sát chứ tuyệt đối không chơi trò anh hùng bằng bằng cách đột nhiên xông vào thế này. Nhưng dù là cái gì đi nữa thì tên này rõ là không tầm thường, gã sẽ không mạo hiểm. Vì vậy gã quay đầu chạy ngược về phía cửa sau ở phòng bếp, có điều chân trước vừa mới bước ra một bước đã bị giật ngược trở về, cổ bị kiềm chặt.

“Khụ khụ, mày, rốt cuộc mày muốn gì?” Gã đàn ông vung dao muốn phản kích nhưng lại bị chặn đứng. Người đứng phía sau ghìm chặt cổ và tay gã, siết cho gã rên lên đau đớn, không thể không thả hung khí sắc bén ra.

Người phía sau động tác rất nhanh chụp lấy con dao, kề lên cổ gã thì thầm: “Đừng lo, tôi sẽ làm nhanh thôi, rất gọn, anh không cảm thấy đau lắm đâu.”

Gã kinh hoàng mấp máy môi, trong lòng rối loạn, không rõ vì sao mình lại đụng độ kẻ này. Gã thừa nhận rằng mình làm rất nhiều chuyện tội lỗi, gây thù khắp nơi, cưỡng hiếp giết người đều có, nhưng rõ ràng gã chưa từng gặp qua người này, vì sao lại muốn giết gã?

Những kẻ như gã có thể sống đến giờ chính là nhờ loại tính cách biết luồn lách, gặp phải người có thể khống chế mình thì điều đầu tiên cần làm đó là tỏ ra yếu thế, thậm chí là hèn mọn. Gã vội vã giơ tay lên đầu hàng, run giọng nói: “Này này này, tôi không biết anh là ai nhưng vì sao lại muốn giết tôi chứ?”

Có điều người phía sau gã không hề dao động, anh ta chỉ đang phân vân do dự xem nên ra tay ở chỗ nào.

Gã nghiến răng: “Tôi không rõ, chúng ta không có thù oán gì. Tôi không biết anh là ai, chắc chắn chưa từng đụng chạm gì đến…”

Nói được một nửa, gã bỗng ngừng bặt, hai mắt trợn lên như không thể tin được người phía sau một lời dư thừa cũng chẳng nói đã rạch lên động mạch cổ. Máu tuôn xối xả.

Người nọ vừa ra tay xong lập tức buông gã ra để tránh bị máu vẩy lên đồ dù đồ của anh ta đã sớm ướt mưa.

Gã ngã xuống sàn, dùng cái tay lành lặn của mình ôm lấy vết thương trên cổ, thở ra từng ngụm khí cạn, cố gắng lê lết về phía phòng bếp, gã vẫn ôm tâm tư muốn trốn thoát.

Người nọ đứng bên cạnh tiện tay đặt con dao lên cái bàn gần đó, chân mang giày da bước ngang qua gã đàn ông, ung dung đi vào phòng bếp mở mấy cánh cửa tủ ra nhìn.

Gã đàn ông chẳng rõ anh ta muốn làm gì, mặc kệ anh, gã chỉ muốn thoát khỏi đây, thật vất vã gã mới có thể trốn khỏi cái nhà tù kia, không lý nào lại bỏ mạng một cách vô cớ như vậy được.

Trên gương mặt gầy hóp của gã là vẻ đấu tranh và kiên trì trong khổ sở. Vết thương khiến gã không thở được, ngũ quan dần xoắn lại, vặn vẹo, cảm giác choáng đầu do mất máu kéo đến quá nhanh cho thấy rõ nhát dao kia đã rạch lên vị trí trí mạng một cách chuẩn xác.

Chỉ thấy người nọ ung dung lấy mấy cái đĩa và một chiếc nĩa từ trong tủ ra, sau đó đặt lên bàn ăn. Lúc này gã đàn ông đã lết được đến cửa sau phòng bếp, mắt thấy sắp sửa có thể thoát ra ngoài thì chân bị kéo ngược trở lại, gã trợn mắt, lập tức đối mặt với một cái nhìn lạnh lẽo.

Người nọ cười cười: “Chạy đi đâu?”

Gã ôm cổ, há miệng muốn nói nhưng bị người nọ giơ tay ra hiệu: “Suỵt, nói chuyện sẽ chỉ khiến anh đau hơn thôi, đợi một chút máu chảy ra hết sẽ không còn cảm thấy gì nữa. Chết vì mất máu thật ra cảm giác rất nhẹ nhàng. Có điều…” Người nọ đăm chiêu: “…Hơi phí.”

Gã đàn ông trợn mắt. Phí?

Người nọ lại đứng dậy, lấy một cái ly thủy tinh để ở trong góc tủ, bước qua chỗ gã đàn ông. Dưới cái nhìn mơ hồ của gã, anh kề ly vào miệng vết thương bên cổ vẫn còn ọc ra máu tươi, hứng đầy một ly. Sau đó nhấp một ngụm dưới cái nhìn kinh dị của gã.

Anh liếm môi, nghiêng đầu đánh giá màu sắc đỏ tươi trong ly: “Biết không? Những kẻ như anh mùi vị đều không ngon lắm, tạm ổn thôi.”

Nói rồi đứng dậy, giày da đạp trên vũng máu loãng dưới đất, trở lại bên cạnh bàn ăn, dùng tư thế từ tốn và ung dung nhất mà kéo ghế ra, sau đó ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Hời hợt với kẻ đang nằm trên sàn, không chút lo lắng gã có thể chạy đi, bởi vì anh ta biết chỉ ít phút nữa thôi gã sẽ chết vì mất máu, nhát dao kia anh đã cắt đứt hai động mạch quan trọng nhất ở bên cổ, nếu điều này xảy ra đối với bất kỳ người nào cũng có thể mất mạng ngay lập tức.

Quả thật là như vậy, nhìn đi nhìn lại sự việc chỉ mới trôi qua mà gã đàn ông đã choáng váng nằm trên vũng máu, ngay cả sức lực lết ra cửa cũng không còn, cứ vậy mà mất máu đến chết.

Người còn lại trong căn phòng lúc bấy giờ mới chậm rãi mở mắt ra, bước xuống, cầm theo đĩa và dao, đến gần cái xác vẫn còn hơi ấm của gã tội phạm trốn ngục…

———–//———-

Một tiếng sau đó, khi người nọ đang thư thả dùng bữa trên cái bàn ăn bên cạnh vũng máu loãng, có tiếng chuông điện thoại vang lên, người nọ buông dao nĩa xuống, hớp một ngụm máu trong ly thủy tinh đặt bên cạnh, dùng khăn tay lau lau khóe miệng, sau đó mới bắt máy.

“Alex.”

Từ bên kia đầu dây vang lên một giọng nói ấm áp: “Ross à.”

Người đàn ông hơi nâng khóe môi, cười nhẹ: “Ừ.”

“Anh thế nào rồi? Hôm nay em thấy sắc mặt anh không tốt lắm, cứ trắng xanh làm sao ấy, anh ổn chứ? Nếu có gì khó chịu hay cảm thấy không khỏe trong người phải nói cho em biết đó.”

Người đàn ông mỉm cười, mắt lạnh cụp xuống, hàng mi đổ bóng lên da khiến nó bớt sắc bén đi rất nhiều. Anh ta nhẹ giọng đáp lời: “Anh không sao, có lẽ mấy hôm trước nôn nao nên ăn uống không được nhiều lắm, hạ đường huyết một chút. Em đừng lo lắng.”

“Vậy bây giờ anh tốt hơn chưa?”

“Rồi.”

“Anh đang làm gì vậy?”

“Ăn thêm bữa khuya, ngày mai không còn xanh xao nữa đâu. Đã trễ thế này mà em chưa ngủ ư? Coi chừng ngày mai đến lễ đường trễ đó.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ: “Ha ha, không có đâu. Bây giờ em ngủ đây, chỉ là lo cho anh nên gọi điện một chút. Anh ngủ ngon nhé.”

“Em cũng vậy.”

Cúp máy, người đàn ông lại tiếp tục cầm dao nĩa xử lý bữa khuya của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.