Thành Phố Sương Mù

Chương 15



Đêm tối không mưa nhưng sương mù gần như phủ kín cả thành phố, nó sẽ kéo dài cho đến gần trưa ngày mai mới tản đi.

Sương mù ẩm ướt mang theo những thứ mùi hỗn tạp, Ross dạo quanh thành phố không phát hiện ra kẻ đáng nghi nào thì mang theo khẩu súng lấy được từ ba tên thanh niên quay trở lại căn hầm ở ngôi nhà hoang gần bãi phế liệu. Khẩu súng là loại bình thường, cũng không có gì đặc biệt thế nên anh không quan tâm lắm mà nhét nó vào hộc bàn sau đó trở về nhà.



Nhiều ngày sau, bởi vì trời không mưa lúc nửa đêm nên Alex không còn phát hiện những bộ quần áo ướt đẫm giấu trong máy giặt nữa. Có điều, kể từ ngày biết anh ra ngoài lúc nửa đêm, cậu rất dễ giật mình tỉnh dậy mỗi khi không cảm nhận được hơi ấm của anh.

Có lẽ ngay cả Ross cũng không phát hiện điều này.

Cậu giả vờ rất khá, ngoại trừ hôm ấy bọn họ đã làm tình đến mệt lả khiến cậu ngủ thẳng tới sáng thì những đêm sau đó cậu đều giật mình tỉnh giấc giữa chiếc giường trống hiu quạnh.

Anh vẫn ra ngoài vào mỗi đêm.

Điều này càng lúc càng đè nặng suy nghĩ của cậu. Cậu đã đặt rất nhiều câu hỏi trong lòng, rốt cuộc thì anh ra ngoài làm gì? Đi đâu? Vì cái gì? Hay là vì ai?

Alex ngồi ngây người ở ban công phòng, không khỏi nhớ lại chuyện của mình năm năm trước. Cậu của năm hai mươi hai tuổi ấy đã gặp phải một cú vấp ngã trong tình cảm, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in mình đã bị phản bội thế nào, sau đó là những nỗi đau lần lượt kéo đến khi người thân qua đời.

Cậu mất bốn năm cũng chưa thể vượt qua được, cho đến khi cậu quyết định rời khỏi nơi sinh sống quen thuộc và chuyển tới Estaban để rồi gặp Ross. Những ngày này có thể nói là khoảng thời gian may mắn, hạnh phúc và vui vẻ nhất của cậu.

Ở thành phố đầy nắng kia mà lòng như mưa rả rích, nhưng ở thành phố đầy mưa lại có người mang theo ánh nắng đến cho cậu.

Alex vò vò đầu, không muốn nghĩ đến việc Ross cũng sẽ như gã bạn trai cũ khốn kiếp, cậu biết anh không phải người như vậy. Ngoại trừ việc nửa đêm lén ra ngoài thì anh vẫn luôn thân thiết với cậu, dành thời gian cho cậu, buổi trưa sẽ gọi điện thoại hỏi cậu ăn cơm chưa? Ăn cái gì? Thỉnh thoảng sẽ nói lời ngọt ngào như là nhớ cậu, muốn ôm cậu. Và mỗi khi tan làm trở về nhà nhìn thấy cậu đứng trong bếp anh sẽ đến và cho cậu những cái hôn nhỏ. Hành động quan tâm và ân cần của anh cho đến bây giờ đều chưa từng giảm đi.

Cậu đã trải qua thế nên hiểu rõ một người đàn ông khi phản bội người yêu sẽ không thể dành những quan tâm nhỏ nhặt như vậy cho đối phương.

Thế rốt cuộc là vì sao cơ chứ?

Một cơn gió thổi qua mang theo sương ẩm lành lạnh lúc sáng sớm làm cậu tỉnh táo hơn hẳn. Chẳng lẽ anh vướng phải rắc rối gì mà không thể nói với mình ư?

Đúng lúc này, cửa ban công mở ra, Ross để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần ngủ với phần lưng thun lỏng lẻo bị kéo thấp khiến đường chữ V ở hông anh thoắt ẩn thoắt hiện. Chiếc quần mỏng trông như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.

Hôm nay là chủ nhật thế nên Ross dậy trễ hơn mọi khi, gương mặt điển trai còn mang theo chút mơ màng và mái tóc rối khiến Alex nhất thời không tiếp tục suy nghĩ của mình được nữa, cậu cất tiếng: “Anh dậy rồi.”

Ross vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, có vẻ chưa tỉnh ngủ lắm: “Sao hôm nay em dậy sớm thế? Lại còn ra ngoài này uống cà phê.”

Cậu nghe vậy thì cười bảo: “Bắt chước anh đó.” Nói rồi hớp một ngụm cà phê từ cái ly trước mặt.

Ross cười cười, đi tới cúi đầu hôn khóe môi cậu một cái: “Ừm, buổi sáng tốt lành.”

Nụ hôn chào buổi sáng không bao giờ thiếu.

Hôn xong, Ross quay trở lại phòng, có lẽ là đi đánh răng rửa mặt. Chờ khi anh quay trở lại thì dáng vẻ quyến rũ vừa rồi đã bị che chắn hoàn toàn bởi một bộ quần áo ở nhà, mái tóc rối cũng đã vào nếp, trên tay cầm theo một ấm trà nhỏ và cái tách. So với cà phê anh thích uống trà hơn, buổi sáng ngày nghỉ sẽ ngồi ở ban công với một tách trà nóng.

Anh ngồi xuống bên cạnh Alex, choàng tay qua vai cậu, bắt đầu tận hưởng buổi sáng của mình. Hơi ấm từ anh xua tan cái lành lạnh của sương mù lúc sáng sớm, Alex nghiêng đầu nhìn anh một lúc, nhớ lại cái hôn ban nãy, cậu liếm liếm khóe môi, bất chợt nói: “Hay là tối nay chúng ta xem phim đi anh.”

Ross ngạc nhiên nhướng mày vì ý định bất ngờ của cậu: “Muốn ra rạp chiếu hay xem ở nhà?”

“Ra rạp chiếu.” Alex nói. Cậu muốn ra ngoài cùng anh, đi đây đó một tí. Tuy rằng cậu không nghĩ những đêm anh rời khỏi nhà là để ngoại tình nhưng trong lòng vẫn có đôi chút bất an. Cậu muốn tìm một hoạt động nào đó như trong thời còn đang hẹn hò để tăng chút gia vị, để anh không cảm thấy… phát chán với cậu.

“Được.”

Anh không chút ngần ngại mà đồng ý.

Alex lập tức mở điện thoại để tìm phim đang chiếu ở rạp, cùng anh bàn luận xem nên chọn phim nào.

Tối hôm ấy vốn tưởng rằng bọn họ sẽ có một đêm hẹn hò vui vẻ như trước, nhưng Alex chẳng ngờ đâu mình lại vướng phải một sự kiện không hay. Rạp phim là một căn phòng kín vừa rộng vừa cách âm, một khi bước vào thì gần như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cả hai bọn họ đều không hề hay biết vào lúc mình tiến vào, ở đại sảnh mua vé dưới lầu xuất hiện một người phụ nữ áo đen.

Nếu Ross vào chậm một bước, không chừng sẽ phát hiện ra, kẻ lạ mặt ngày hôm đó quay trở lại thành phố rồi.

Lần này ả có một cái nón lưỡi trai mới, vành nón bị kéo thấp che đi phân nửa diện mạo chỉ để lộ ra một đôi môi hơi tái nhợt và cái cằm gầy nhọn. Ả bắt đầu ẩn mình trong một góc đại sảnh, âm thầm quan sát người mà mình đã chọn được.

Đó là một cậu thanh niên với vóc dáng tương tự Alex, cậu ta mặc đồng phục của nhân viên rạp phim, đứng ở quầy soát vé không ngừng mỉm cười và kiểm tra vé cho khách, giọng nói hướng dẫn khách tìm rạp và ghế ngồi của cậu ta vang rõ mồn một trong tai kẻ săn mồi.

Ả vừa vuốt lọn tóc của mình, vừa đánh giá mức độ thơm ngon của con mồi này.

Độ tuổi vừa phải, thân thể không quá nhiều mỡ, có thể thấy cậu ta cũng thường xuyên vận động, vừa đủ để những thớ thịt và cơ bắp trên cánh tay trần kia đầy vẻ đàn hồi và săn chắc. So với con mồi mềm mại và non mịn như gan ngỗng lần trước, cậu trai trẻ này tựa như một miếng thịt cừu được được dần vừa phải, sẽ mềm nhưng vẫn có độ dai nhất định.

Cô ả không quan tâm tới kẻ đồng loại đang sinh sống ở thành phố này, dù mùi của hắn ta để lại trong đại sảnh nồng tới mức khiến cô ta khó chịu, rõ ràng hắn chỉ vừa mới rời khỏi đây. Nhưng cô ta không quan tâm, thành phố này rõ ràng là một bàn thịt buffet tuyệt hảo, màn sương mù kéo đến mỗi đêm tựa như một tay quản gia sành ăn dẫn cô ta tìm đến những kẻ có mùi vị ngon nhất. Nơi này bị chiếm trước thì đã sao? Cướp lấy là được.

Chu kỳ đói tiếp theo chưa đến nhưng cô ta không thể kìm được ham muốn thưởng thức mỹ thực của mình.

Đợi chừng nửa tiếng, rốt cuộc thì đợt khách ở suất chiếu này đã vào trong rạp hết cả. Người thanh niên đứng ở khu soát vé nhanh chóng thu thập lại, rồi rời khỏi nơi đó.

Vị trí đứng của cậu ta nãy giờ kỳ thật là ở tầng một, nhưng xung quanh là vách ngăn bằng kính thế nên người ở đại sảnh tầng trệt chỉ cần nhìn lên là có thể quan sát được. Cô ả kia nhìn theo bóng cậu ta đi về phía phòng vệ sinh trên tầng đó, lập tức lách người một cái, dùng tốc độ nhanh như chớp phóng lên tầng một mà không để bất kỳ ai dưới đại sảnh phát hiện ra.

Hành lang trên này hoàn toàn không có bóng người, chỉ có những cửa rạp đã đóng kín không ngừng vọng ra tiếng vang nhỏ của bộ phim bên trong.

Cậu ta đúng thật đã vào phòng vệ sinh.

Với thính lực nhạy bén, kẻ săn mồi nhanh chóng phát hiện ra trong phòng vệ sinh nam ấy cũng không có ai khác ngoại trừ món thịt mà mình đã nhắm đến.

Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao? Một bữa ăn ngon cứ như vậy mà được dâng lên miệng.

Ả nhếch môi.



Cả Ross và Alex đều thích phim hành động giả tưởng, như vậy coi trên màn ảnh rộng mới kích thích thị giác. Bộ phim mà bọn họ chọn là chủ đề về sinh vật ngoài hành tinh, vừa được một nhóm phi hành gia tìm được và chuẩn bị đưa về Trái Đất để nghiên cứu, có điều trên đường về xảy ra sự cố, sinh vật nọ thoát khỏi khống chế của bọn họ, không ngừng giết hại phi hành đoàn. Cao trào và những cảnh giết chóc có phần máu me thay nhau diễn ra.

Nói chung thì kỹ xảo rất được, nhưng nội dung không mấy sâu sắc, thuộc dạng dùng để giải trí mà thôi. Xem được hai phần ba, Alex uống nước ngọt khá nhiều nên nghiêng đầu nói với Ross: “Em đi vệ sinh một chút.”

“Ừm.” Ross gật gật đầu.

Phim cũng không có nhiều nút thắt hay tình tiết khó hiểu nào, bỏ mất một đoạn cũng không bị làm sao cả.

Alex nhanh chóng nương theo chút ánh sáng neon mà rạp phim gắn trên bậc thang để đi ra ngoài.

Ngoài hành lang vắng lặng như tờ, có lẽ là vì suất chiếu lần nữa chưa xong, khách trước chưa ra và khách sau cũng chưa đến.

Cậu đi thẳng về phía phòng vệ sinh nam ở cuối hành lang, quả nhiên trong này cũng chẳng có ai.

Alex vừa vào phòng thì cau chặt mày, cậu ngửi thấy một thứ mùi tanh tưởi lạ thường, có lẽ nhân viên vệ sinh chưa dọn dẹp ở đây.

Nghĩ như vậy, cậu nhanh chóng đến trước bồn tiểu xả nước rồi đi rửa tay, hoàn toàn không để tâm đến sự lạ thường này.

Có điều vừa ra đến cửa thì nghe thấy tiếng lầm bầm có chút gắt gỏng: “Cái tên nhóc kia đi đâu rồi? Lại trốn việc nữa à?”

Người xuất hiện quá bất ngờ khiến cậu không kịp trở tay mà va vào ở cửa. Đó là một ông chú trung niên bụng phệ, mặc áo sơ-mi đen và quần tây, trên ngực áo còn có huy hiệu đính tên, rõ ràng cho thấy là quản lý của rạp chiếu phim này, có lẽ ông ta đang đi tìm nhân viên nào đó.

“Ôi chao, thật xin lỗi.”

Nhận ra mình vừa đụng phải khách, ông ta lập tức cúi đầu nhận lỗi, Alex cũng vội vàng xua tay: “Không có gì, phải là tôi xin lỗi mới đúng, vừa rồi đi nhanh quá. Chú không sao chứ?”

Ông chú lắc đầu, sau đó cất tiếng hỏi: “Cậu có thấy nam nhân viên nào xung quanh đây không?”

Đoán chừng là người chú ta muốn tìm, Alex bèn lắc đầu tỏ vẻ mình không thấy ai cả.

“Thế à. Được rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Alex gật gật đầu rồi đi ra ngoài. Lúc đi ra, cậu nghe thấy tiếng mắng của ông chú quản lý kia, có lẽ mùi lạ trong phòng vệ sinh làm ông ấy cáu gắt, không ngừng mắng mỏ tên nhân viên vệ sinh nào làm không tốt chức trách của mình.

Nào ngờ, tiếng mắng còn chưa dứt thì ông ta đã la lên thất thanh, tiếng la đầy hoảng sợ làm cho Alex chỉ vừa đi được vài bước phải vội quay trở lại nhìn xem ông ấy xảy ra chuyện gì.

Nếu biết trước thứ mình sẽ nhìn thấy khi quay trở lại phòng vệ sinh là cái gì thì Alex nhất định sẽ không bao giờ làm như thế.

Bên trong, ông chú quản lý mặt mũi trắng xanh ngã ngồi trên sàn nơi phòng vệ sinh cuối cùng, hai mắt trợn lên đầy khiếp sợ như thể cảnh tượng nào đó trước mặt vô cùng kinh khủng.

Thế nhưng đứng ở vị trí của Alex lại chẳng thấy được gì cả. Vì bồn rửa tay ở sát cửa ra vào, tiếp đó là đến dãy bồn tiểu, cuối cùng mới đến dãy phòng có tường chắn. Ban nãy và cả lúc này cậu chỉ đứng ở khu vực rửa tay và bồn tiểu bên ngoài, hoàn toàn không phát hiện điều bất thường.

Mà ông chú quản lý có lẽ vì muốn tìm người thế nên đã đi xuống dãy phòng có tường chắn.

Alex trông thấy ông ấy dường như sắp thở không nổi, đi qua muốn ông dậy, vừa định hỏi có chuyện gì thế vừa nhìn theo tầm mắt của ông.

Sau đó, có lẽ giây phút này cậu sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại.

Phòng vệ sinh có vách tường cuối cùng bị ông chú mở toang cửa để lộ ra một cái xác máu me be bét, chảy lênh láng cả phần cuối của căn phòng, nước trong bồn cầu cũng đỏ như bị đổ màu vào, thịt vụn rải rác khắp nơi, đáng sợ nhất là cái đầu người bị đặt trên bệ bồn cầu, tuy nó đã quay mặt vào trong nhưng vẫn khiến cho Alex kinh hãi.

Cậu vội vàng kéo ông chú lùi về sau, mắt không kịp dời đi đã nhìn phải những tảng thịt và nội tạng người bị vứt bừa bãi trong căn phòng đó.

Một người bình thường chưa bao giờ gặp phải những chuyện này khi nhìn thấy hiện trường giết người dã man như vậy thì tâm lý sẽ không chịu nổi, tay chân sẽ bắt đầu run rẩy, tim đập nhanh, có người sẽ khó thở, có người sẽ ngất đi,… Alex lại cảm thấy buồn nôn kinh khủng, cậu suýt chút nữa đã nôn ngay tại đó nếu không nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cậu không biết lúc này mặt mình cũng xanh xao hệt như ông chú quản lý đã ngất lịm kia, tay chân lạnh toát, run đến mức ngay cả việc lấy điện thoại từ trong túi ra cũng trầy trật khó khăn.

Đầu cậu lúc này cứ kêu ong ong, những hình ảnh máu me kia cứ xoay vòng.

Bỗng nhiên, có tiếng gọi vang lên bên tai: “Alex.”

Theo ngay sau đó là một cái ôm ấm áp mà vững chãi bao trùm lấy cậu, cậu rùng mình một cái, vội ngẩng đầu. Lập tức đối diện với một đôi mắt xanh sâu hun hút chứa đầy lo lắng và quan tâm, nó như một bàn tay dịu dàng đè lại trái tim đang hoảng loạn của cậu.

“Ross!” Cậu kêu một tiếng, vội vàng ôm lấy anh thở dốc.

Ross vuốt lưng cậu, liếc nhìn gã đàn ông trung niên đã ngất đi ở cửa ra vào, mùi máu tươi nồng nặc quyện với thứ mùi pho mát thiu kia khiến anh gần như ngay lập tức hiểu ra chuyện gì. Anh cụp mắt nhìn người trong lòng đã phải chịu sự chấn kinh ấy, trong mắt lóe lên những tia sáng lạnh.

Anh vuốt tóc cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

Alex vẫn chưa hết kinh hãi, trong giọng nói mang theo sự run sợ rõ ràng: “Bên trong có người chết! Mau, mau báo cảnh sát!”

Cậu gấp gáp muốn ấn phím số trên điện thoại nhưng tay lại vì run rẩy mà ấn sai mấy lần. Ross lập tức nắm lấy tay cậu, nhanh chóng ấn phím gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.