Thành Phố Sương Mù

Chương 2



Thành phố Estaban, nổi tiếng là thành phố sương mù với độ ẩm cực cao và nhiều mưa. Một năm có tổng số ngày nắng rất ít, còn lại là những ngày trời âm u nhiều mây và sương mù, phần lớn sẽ có những cơn mưa phùn nhỏ vào sáng sớm, và mưa to vào chiều tối hoặc đêm khuya. Với lượng mưa như thế, nơi đây tất nhiên trở thành một trong số những thành phố ẩm ướt nhất thế giới. Hưởng thụ một ngày nắng ấm là điều rất hiếm hoi, ngày hôm nay là một trong số những ngày hiếm ấy. 

Lúc Alex tỉnh giấc, thứ đầu tiên mà cậu cảm nhận được không phải là những cơn gió mát lành lạnh mang theo hơi ẩm hay tiếng mưa rả rích ngoài trời, mà là những tia nắng dịu nhẹ chiếu rọi vào khung cửa sổ. Cậu vươn vai, nhìn những hạt bụi mịn li ti thi thoảng hiện ra trong ánh nắng, đầu óc hãy còn mơ màng vì giấc mơ đẹp tối qua. Dường như có tiếng xe đỗ lại bên ngoài, sau đó là tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. 

Alex trở mình lăn một vòng ra rìa giường, với tay lấy cái điện thoại đặt trên đầu tủ. Lúc trông thấy màn hình hiển thị tên người gọi, cậu lập tức bừng tỉnh, vừa cười vừa bắt máy: “Chào buổi sáng, hôn phu của em.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Chào buổi sáng, vừa dậy à?”

“Vâng.” Alex xốc chăn lên, xỏ vào đôi dép bông rồi mới xuống giường, vừa kẹp điện thoại bên tai vừa đến bên cửa sổ trông xuống. 

Bên ngoài nắng sớm ấm áp chiếu rọi, những vũng nước nhỏ từ cơn mưa đêm qua hay giọt mưa chưa khô trên lá hắt lại ánh nắng khiến cả con đường và cây cối trở nên óng ánh. Dưới vòm cây có chiếc xe màu đen đang đậu, cạnh cửa xe là một người đàn ông cao lớn, thân mặc một chiếc áo sơ mi xanh và quần tây ôm vừa khít, người nọ không khoác áo ngoài, cổ áo sơ mi bung cài hai nút, tóc đen hơi lòa xòa trước trán vì một cơn gió thổi qua. Như cảm nhận được tầm mắt ai đó chạm đến mình, người nọ ngẩng đầu, xuyên qua tán cây trông thấy một cậu trai đầu tóc rối xù, đứng tì bên cửa sổ, hai mắt híp híp vì chưa tỉnh ngủ. 

Anh không khỏi mỉm cười, vẫy tay, nói vào điện thoại: “Mở cửa cho anh.”

Alex ngáp dài một cái: “Chờ em một tí.” Sau đó quay người đi xuống lầu mở cửa.

Nghênh đón cậu là một cái hôn rơi lên trán, mùi nắng nhè nhẹ vương vấn trên áo sơ mi của anh tràn vào khoang mũi. Anh đùa: “Bây giờ còn buồn ngủ như vậy? Chẳng phải hôm qua đã bảo em ngủ sớm sao?”

Alex nhe răng cười: “Sắp lấy chồng, hồi hộp không ngủ được.”

Đúng vậy, hôm nay là ngày mà hôn lễ của cậu và anh diễn ra. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đêm qua cậu và đám bạn của mình có một buổi tiệc nhỏ tạm biệt quãng thời gian hai mươi sáu năm độc thân. 

Ross cùng cậu vào nhà, nhìn một đống thùng giấy và hành lý được đặt gọn trên sàn, xung quanh đã được dọn trống không. Anh mỉm cười xoa xoa đầu xù của cậu: “Em đã thu dọn đến là sạch sẽ nhỉ.”

Cậu cười hì hì: “Em chỉ muốn nhanh ở cùng anh, em cảm thấy cho dù hưởng tuần trăng mật xong cũng sẽ hận không thể dính lấy anh cả ngày, thay vì khi đó phải đợi thêm một ngày chuyển dọn nữa, chi bằng em đóng gói rồi mang qua nhà anh bây giờ luôn, chờ trở về chỉ việc mở thùng ra thôi.”

Vừa nói cậu vừa đi vào phòng vệ sinh, tiếng mở nước vang lên. Ross ở bên ngoài đi vòng quanh, phát hiện đến cả khung ảnh rỗng cũng bị cậu gom vào hành lý, cười lắc đầu. 

Alex ngậm bọt đầy miệng, lúng búng nói: “Hôm qua tên Daniel được dịp cười nhạo em, nó nói em u mê anh lắm rồi. Hừ, hôn phu của em, em không mê thì mê ai? Cứ chờ ngày hắn ta lấy vợ hay lấy chồng gì đó xem, có còn cười em nữa hay không.”

Ross đi đến trước cửa phòng vệ sinh, thông qua tấm gương mà nhìn cậu, trong mắt chan chứa tình cảm nồng ấm không hề che đậy làm Alex có đôi chút ngượng ngùng. 

“Sao lại nhìn em như vậy?”

Ross bước đến sau lưng cậu, hai tay vòng qua eo nhỏ, hôn nhẹ lên gáy cậu: “Anh cũng không thể chờ thêm được nữa. Muốn nhanh chóng chính thức được trở thành người đàn ông của em.”

Alex bật cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc: “Ha ha, được rồi, cái đó còn phải chờ cha xứ làm chủ hôn cho chúng ta.”

Lịch trình ngày hôm nay là Ross qua đón cậu chuyển đồ sang nhà anh. Bởi vì hôn lễ tổ chức vào buổi trưa cho nên sau khi chuyển đồ, cả hai vẫn rất dư dả thời gian mà cùng ăn bữa sáng. Bọn họ vào quán ăn quen thuộc của mình, Alex chọn một món đơn giản, vừa ăn vừa ngắm trời. Khó được khi có nắng, mọi thứ trông sáng sủa hơn hẳn. 

“Anh biết không, anh giống như thần mặt trời Helios vậy đó, muốn ngày nào có nắng là sẽ có nắng. Lúc anh đưa ra ý định tổ chức hôn lễ ngoài trời, em còn tưởng anh bị điên rồi, không có ai ở thành phố sương mù lại làm tiệc ngoài trời cả. Kế hoạch sẽ trở nên vô cùng, vô cùng nguy hiểm khi bất cứ ngày nào cũng có thể xuất hiện một hai cơn mưa phùn.” Cậu vừa ăn vừa nói: “Vậy mà nhìn xem, trời hôm nay đúng là quang đãng, mây cũng không nhiều, như thể anh cố tình sắp xếp nó vậy.”

Ross cười cười, đôi mắt xanh lam vì thế mà híp lại, vẻ điển trai của anh làm Alex trong lúc nhất thời mê mẩn đến quên ăn, cậu nghe anh nói: “Anh chỉ xem dự báo thời tiết thôi mà, đừng thần thánh hóa anh như thế chứ.”

Alex trề môi: “Anh là người bảo với em ở Estaban dự báo thời tiết không bao giờ chính xác đó.”

Cậu dùng thìa múc một muỗng súp lên cho vào miệng, vừa ăn vừa bắt đầu hoài niệm: “Anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Ross vô thức nhớ lại, chiều hôm đó anh đang trên đường đến siêu thị mua một ít đồ dùng, trời mưa lâm thâm, thi thoảng có vài cơn gió khiến không khí trở nên lạnh lẽo. Lúc dừng chân chờ đèn đỏ, từ phía xa anh có thể thấy một cậu trai trượt ngã ngã trên vỉa hè, cậu ấy không mang ô, cũng không mặc áo đi mưa, cú ngã làm cậu đau đến nhăn mặt lại, chóp mũi nhỏ và hai má vì vậy mà đỏ lên, có vẻ xấu hổ khi chụp ếch giữa thanh thiên bạch nhật. 

Cậu chống tay đứng dậy, kiểm tra cái quần ướt mèm của mình, sau đó lại vội vàng đi về phía này. Thẳng cho đến khi cậu cùng đứng đợi đèn đỏ với mình, anh mới biết hóa ra cậu cũng muốn đến siêu thị, bởi vì bên kia đường chính là lối ra vào của siêu thị. 

Cậu có vẻ hấp tấp vì mưa có xu thế càng lúc càng nặng hạt, tóc và đầu vai của cậu lấm tấm nước. Đèn xanh vừa chuyển, cậu lập tức cất chân bước đi. Sau đó… chụp ếch lần hai. 

Nhớ đến đây Ross phì cười: “Anh mà không kịp thời đỡ được em thì chắc chắn em không chỉ ngã dập mông thôi đâu.”

Alex nhớ lại vẫn còn thấy xấu hổ vì sự vụng về bất cẩn của mình khi đó. 

Lúc ấy Ross đã sớm chú ý đến cậu, vì cậu có chút ngây ngô và bối rối mà người ở nơi này không có. Khi thấy cậu lại bật ngửa ra sau anh vội đưa tay đỡ lấy thắt lưng cậu. Cũng là vào lúc này, cái ôm nhẹ nhưng không kém phần vững chãi từ phía sau đã đi vào lòng Alex. Cậu luống cuống đứng dậy, cảm ơn rối rít, Ross chỉ cười hiền lành hỏi: “Cậu mới chuyển đến đây sao?”

Cậu hơi sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu: “Vâng, tôi chỉ mới đến hai hôm trước.”

Quả nhiên, anh đoán đúng, chỉ có người vừa chuyển đến mới luống cuống và bối rối như vậy khi đi giữa đường gặp phải mưa, là kiểu vụng về hiếm lạ mà người ở thành phố sương mù không một ai có, sở dĩ họ đã quen rồi.

Anh chìa chiếc ô trong tay ra xa một chút, nhường lại một khoảng trống dưới ô, đề nghị: “Cậu cũng muốn sang siêu thị phía bên kia phải không? Chúng ta đi chung nhé?”

Alex không chút chần chờ mà gật đầu: “Cảm ơn anh, anh tốt quá.”

“Không có gì.”

Cũng nhờ vậy mà chiều hôm đó, bọn họ chính thức làm quen với nhau chứ không chỉ đơn thuần là một người qua đường lướt ngang nhau ít phút rồi thôi. 

Cả hai cùng dạo qua mấy kệ hàng của siêu thị. 

“Cậu chưa nói cho tôi biết cậu tên gì đó?”

“A, tôi là Alexander, cứ gọi tôi là Alex thôi.”

“Rosalio, nhưng mọi người đều gọi tôi là Ross.” Vừa nói vừa chìa tay ra.

Alex nắm lấy tay anh, bắt nhẹ: “Rosalio, tên đẹp, nghe rất bắt tai.”

Lời khen của cậu làm anh cười: “Thế à, cảm ơn cậu.” 

Alex là người rất nhiệt tình, cũng rất thân thiện, chưa kể anh chàng cậu mới làm quen này cực kỳ điển trai và tốt tính, lại rất thích cười, điều đó khiến anh trông như mặt trời nhỏ giữa thành phố nhiều mưa này, làm cậu cứ muốn bắt chuyện với anh. 

“Chắc lúc nãy anh thấy tôi ngã ở vỉa hè phải không? Thật xấu hổ mà.” Vừa nói cậu vừa sờ sờ mũi: “Dự báo thời tiết hôm qua rõ ràng nói chiều nay không có mưa.”

Ross lắc đầu, cười khẽ: “Dự báo thời tiết ở Estaban chỉ để xem cho vui thôi, cậu đừng tin thật một trăm phần trăm. Xem, mưa ngoài kia càng lúc càng lớn rồi, lát nữa đến kệ ô mua một cái đi, thêm cả áo đi mưa. Người ở thành phố này bất kể là ai cũng phải có vài chiếc ô và áo đi mưa trong nhà, nó thậm chí còn quan trọng hơn cả giày dép đó.”

Alex ngó xuống đôi giày thể thao đã ướt nhẹp của mình, nhếch mép, giả vờ tức giận đẩy Ross một cái: “Anh chọc tôi đúng không?”

Ross bật cười: “Tôi nói thật mà.”

Phải nói, ấn tượng đầu tiên của Alex về anh là một người rất tốt, nhiệt tình, hòa nhã, đôi lúc cũng rất vui tính nữa. 

Ngày hôm đó sau khi mua đủ những thứ mà cậu cần, Ross đã hỏi: “Nhà cậu ở đâu vậy?” 

“Ừm, ở đường số 11 cách đây bốn dãy phố.” 

Anh tỏ ra ngạc nhiên, sau đó vui vẻ: “Chúng ta đi chung hướng đó, nhưng mà nhà tôi gần hơn, chỉ cách một dãy phố thôi. Cậu đi bộ ư? Như vậy có phải hơi xa không?”

Alex gật gật đầu: “Vốn dĩ tôi định vận động một chút, ai ngờ đâu trời lại mưa.” Sau đó không kiềm được mà ngó tới đôi giày thể thao thảm thương của mình, cả hai cùng bật cười. 

Lúc đi về, hiển nhiên là đến nhà của Ross trước. Alex nhận lấy mấy túi đồ của mình mà nãy giờ anh đã xách phụ cho cậu. Cậu cười vẫy tay với anh nhưng chưa kịp chào tạm biệt thì anh lại quay người, chỉ chỉ vào nhà: “Cậu có muốn vào trong không? Tôi có thể cho cậu mượn đồ thay, uống một ly trà ấm, chờ hết mưa rồi về cũng được.”

Hiển nhiên là anh nghĩ tới cái quần ướt vì ngã trên vỉa hè của cậu. Anh đúng là tốt bụng mà, nhưng như vậy cũng làm phiền anh quá. Vì thế cuối cùng Alex vẫn ngượng ngùng từ chối. 

Trở lại hiện tại, cậu uống ly nước cam mà anh vừa gọi cho cậu, híp mắt nhìn anh. 

“Anh nói thật đi, có phải từ khi đó anh đã để ý em không?” 

Ross không đáp, chỉ nhướng một bên mày, cười tủm tỉm như thể bảo cậu: Em đoán xem.

Cậu chọt anh một cái: “Chỉ mới gặp nhau mà đã dụ em vào nhà rồi, nếu anh bảo không thì em chẳng tin đâu. Nói, khi đó anh tính làm gì em nếu em đồng ý hả?”

Ross không chịu nói, Alex bèn làm phiền anh suốt một buổi. Mãi đến khi cả hai rời khỏi quán ăn, chạy xe đến bãi đỗ của nơi tổ chức hôn lễ, Ross mới bó tay, anh nghiêng người sang ghế bên cạnh câu lấy cổ cậu rồi lấp kín môi cậu. 

“Ưmm…” Alex bất ngờ mở to mắt, sau đó nghiêng đầu thay đổi góc hôn, nhiệt tình đáp lại. 

Ross hôn cho cậu thở phì phò, chờ khi tách ra mới cười khẽ, giọng khàn khàn mà thừa nhận: “Được rồi, khi đó anh cảm thấy em khá là đặc biệt, cho nên mới… ừm…”

Lần này ngược lại là Alex chủ động, nụ hôn mới nãy không đủ, cậu còn muốn hôn sâu hơn, mặc kệ anh định nói thêm điều gì đã chồm đến níu lấy anh mà triền miên trao đổi nước bọt một lần nữa. 

Bầu không khí trong xe càng lúc càng nóng, Alex đã sắp leo hẳn sang ghế lái mà ngồi lên đùi vị hôn phu của mình. Đáng tiếc chuyện tốt giữa chừng bị cắt ngang. Có người gõ vào cửa kính xe, tiếng kêu gào quen thuộc loáng thoáng truyền đến từ bên ngoài. 

“Ối trời ạ, hai cái người này còn ngồi trong xe hôn nhau ư??? Mau ra chuẩn bị, một lát nữa khách khứa đến mà còn thiếu cái gì tụi này sẽ không phụ giúp đâu nha.”

Alex thật khó khăn mới có thể tách khỏi hơi thở nam tính và cái hôn nhiệt tình nóng bỏng của vị hôn phu nhà mình. Đang thân thiết mà bị cắt ngang một cách trắng trợn vẫn khiến cậu hơi xấu hổ, cậu ngó ra ngoài cửa xe. Đám bạn của cậu không biết từ khi nào đã đứng ngoài đó, tên Daniel tay ôm một đám hoa tươi, nhếch môi chọc ghẹo: “Nhìn cái gì nữa, chùi nước miếng đi rồi ra ngoài phụ tụi này một tay.”

Alex xấu hổ lau miệng, phát hiện đúng là có nước bọt dính ở khóe môi vẫn đang chảy xuống, quả thật hôn nhiệt tình tới nỗi nuốt nước bọt không kịp. Cậu mím môi cởi dây an toàn, cùng Ross xuống xe. Ross bắt tay với mấy cậu bạn, cảm ơn bọn họ vì đã giúp đỡ một phen. 

Hôn lễ được tổ chức ngoài trời, kỳ thật ngày hôm qua hai người bọn cậu đã kiểm tra xong xuôi hết cả, sáng nay chỉ nhờ bạn bè thân thiết đến tháo dỡ lớp phủ tránh mưa và sắp xếp thêm hoa tươi là ổn. 

Hôn lễ lấy hai tone màu chủ đạo là trắng và đỏ, đi chỗ nào cũng tràn ngập hai màu này, từ khăn trải bàn, thảm, cánh hoa, cổng ra vào, bánh kem, cũng là trắng và đỏ. Alex bị nhét vào trong lòng mấy bó hoa hồng đỏ, còn Ross thì bị nhét một đám dây hoa tử đằng trắng. 

Daniel giục: “Còn mấy chỗ chưa gắn hoa đó, mau mau nào! Hai người không muốn bị trễ đúng không?”

Alex mỉm cười, khom lưng nâng đuôi dây hoa tử đằng trong tay Ross lên, tránh cho nó rũ xuống đường rồi bị giẫm phải. 

“Được rồi, đi thôi.”

Bọn họ và những người trong dịch vụ tổ chức lễ cưới là một trong số những người đến sớm nhất, chờ thêm ít phút nữa, hai người bạn của Ross cũng đến. Hôn lễ này thật ra không lớn, bọn họ chỉ mời người thân và những ai thân thiết, vậy nên không cần chuẩn bị nhiều, nhưng chủ ý của Ross muốn cho cậu một cái gì đó đặc biệt, một cái gì đó tốt nhất, vậy nên mọi thứ trông thậm chí còn tráng lệ hơn cả tưởng tượng của cậu. 

Sau khi trang trí hoa tươi xong, cậu nhìn giàn hoa tử đằng trắng rũ trên đầu mình, nó phủ toàn bộ khu ngồi của khách, xen lẫn trong đó là những chuỗi đèn nhỏ ti li mà cậu tin chắc rằng khi bật lên sẽ càng thêm lấp lánh. Ở giữa là thảm đỏ trải cánh hoa, thảm kéo dài lên bục lễ, ở đó càng nhiều là hoa hồng, tử đằng trắng chỉ điểm xuyết. 

Dù tối qua trời mưa nhưng vẫn không tạo nên chút ảnh hưởng nào. Là Ross nghĩ ra cách dùng mấy tấm bạt dựng xung quanh ngăn mưa. Nơi tổ chức vốn cũng đã được dựng trên một cái nền mỏng, hoàn toàn không cần e ngại nước mưa thấm trong đất sẽ làm ướt thảm hay hỏng váy của khách mời. Tấm bạt vừa được dỡ xuống, ánh nắng chiếu rọi vào, việc giữa một khoảng rộng cỏ xanh có một ‘khu vườn’ tử đằng nhỏ khiến nó trở nên càng thêm đặc biệt, càng thêm bắt mắt. 

Alex dựa đầu vào vai anh, thì thầm: “Đẹp quá, em ước cha mẹ có thể thấy được nó.” Thật ra cậu còn muốn nói, ước gì ngày hôm nay cha sẽ là người dẫn cậu lên bục lễ, sau đó đặt tay cậu vào tay anh. 

Ross ôm lấy bả vai cậu, dịu dàng hôn lên tóc cậu như một lời an ủi êm đềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.