Giữa trưa hai người ở cùng nhau, gọi cơm bên ngoài. Từ Thanh Phong tắm rửa một cái, cạo sạch râu lại là một anh đẹp trai tinh thần sáng láng, Lương Tấn lại si mê thêm một hồi, cuối cùng cũng bị kéo vào phòng tắm.
Hai người ở trong phòng tắm giày vò xong, cuối cùng lại lăn lên giường lớn. Lương Tấn ôm eo Từ Thanh Phong hít mấy hơi, vui vẻ cười hehe.
Từ Thanh Phong kéo kéo chăn lên trên che lại bả vai đang lộ ra của cậu, cười quẹt mũi cậu hỏi: “Sao vậy?”
Lương Tấn mắt sáng ngời trong suốt nhìn hắn: “Vui lắm, thì ra anh vẫn luôn thích em à?”
“…” Từ Thanh Phong nhéo cằm cậu, hôn một cái mới cười nói: “Không thì sao? Không thích em sao lại sống với em?”
Lương Tấn muốn nói lại thôi, trừng mắt nhìn, cuối cùng không nói chuyện.
Từ Thanh Phong lại nói: “Là sợ tôi vì cảm kích, nên mới lấy thân báo đáp phải không?”
Lương Tấn: “Ừ.”
“Lúc đầu thì là vậy, ” Từ Thanh Phong không tính giấu cậu, dùng chân kẹp chặt đùi cậu lại mới nói: “Ai bảo trước kia em còn là một tên mập chứ hả!”
Lương Tấn nhỏ giọng hừ hừ kháng nghị: “Mập mạp không có nhân quyền sao?”
“… Có chứ” Từ Thanh Phong lại cười: “Mập không chỉ có nhân quyền, còn có tiềm lực nữa.”
Hắn vuốt tóc Lương Tấn, nghiêm túc nói: “Huống chi cậu nhóc mập này, lớn lên còn giống búp bê, tính cách lại siêu cấp mềm mại, không biết mắng người, không biết đánh nhau. Cậu ta mỗi ngày theo sau mông tôi, chưa bao giờ chọc tôi giận, bị tôi chọc giận cậu ta trái lại còn dỗ dành tôi, người như vậy sao tôi lại không thích được chứ?”
Lương Tấn biết hắn đang khen mình, có chút ngượng ngùng, lại nhịn không được muốn nghe tiếp.
Nghe tới nghe lui sao không thấy giống mình gì hết.
Cậu không nén được vẽ vẽ vòng tròn trên ngực Từ Thanh Phong, tò mò hỏi: “Vậy anh, lúc nào thích em thế?”
Từ Thanh Phong nghĩ nghĩ: “Sau khi đi làm? Vào đại học? Trung học?” Hắn cười cười: “Kỳ thật tôi cũng không biết, không nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng lúc nghĩ đến thì đã thích rồi, có lẽ từ thật lâu trước kia.”
Hắn vuốt tóc Lương Tấn, cuối cùng dịu dàng hôn lên trán cậu, nói: “Ngủ đi, tỉnh lại chậm rãi kể cho em.”
Lương Tấn rất nhanh ngoan ngoãn ngủ, cánh mũi nhẹ nhàng động, miệng cũng cùng hơi mở ra. Từ Thanh Phong nhìn cậu ngủ say mới buông cậu ra, đắp kín chăn cho cậu mới rón rén ngồi cuối giường, cẩn thận xốc lên một góc chăn.
Lương Tấn chân trái lành lặn, chân phải lại đều lạnh cóng cả. Lúc ngủ ngón chân còn vô thức nhẹ nhàng cọ drap giường, hiển nhiên còn có chút ngứa.
Từ Thanh Phong mí mắt nhảy một cái, chỉ chốc lát sau từ bên ngoài cầm vào thuốc mỡ, nắm chân cậu nhẹ nhàng bôi lên.
Lương Tấn trước đây bị lạnh chân, có lẽ chính cậu còn không nhớ rõ, thế nhưng Từ Thanh Phong lại ấn tượng khắc sâu.
Ông Từ bị bắt vào mùa đông, Từ Thanh Phong lúc ấy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, trong nhà không có người lớn chăm sóc sinh hoạt lập tức xáo trộn. Lúc trước hai cha con họ sống nương tựa lẫn nhau, ông Từ tuy rằng con người thô ráp, tình cách cũng ương ngạnh, thế nhưng chăm sóc con trai rất tốt. Từ Thanh Phong trộm đạo làm không ít, kỹ năng sinh hoạt lại không nắm giữ bao nhiêu.
Hắn lúc ấy bàng hoàng khổ sở, lại muốn nhanh chóng học xử lý các loại chuyện phức tạp khác. Sau này không khí lạnh tràn về, hắn mới nhớ được mình còn chưa có giày mùa đông. Giày năm trước đã nhỏ, mang vào đầu ngón chân đều phải co rụt lại. Mang giày đơn lại rất lạnh, ngồi trong lớp học gió lạnh thổi cóng cả bàn chân.
Khi đó Lương Tấn vẫn còn là cậu nhóc béo chẳng ma nào thích, thấy Từ Thanh Phong như vậy sống chết đòi đổi giày. Lúc ban đầu Từ Thanh Phong đặc biệt bài xích thương hại kiểu này, thẳng đến sau khi cùng Lương Tấn đổi giày qua một lần, cảm nhận được giày lông cừu mềm mại thoải mái ấm áp cỡ nào, hắn liền không bao giờ muốn cởi ra nữa.
Cuối cùng hai người đạt thành nhất trí, ban ngày thì đổi giày, buổi tối thì giày người nào người nấy mang. Từ Thanh Phong da dày thịt béo lạnh một chút cũng không sao, Lương Tấn mấy đầu ngón chân trắng nõn non nớt lại sưng thành bánh bao.
Mùa đông năm thứ hai Từ Thanh Phong đã ăn ở nhà Lương Tấn, tự nhiên cũng có giày lông cừu riêng. Thế nhưng chân Lương Tấn lại từ một năm đông lạnh thành hàng năm đông lạnh, chỉ hơi bị lạnh chút liền lập tức sưng đỏ. Cậu ngứa quá sẽ muốn cào, cào đến phát đau mới cảm giác thoải mái được chút. Lương Kiến Quân cùng bảo mẫu tuy rằng sốt ruột lại không có cách nào. Sau này vẫn là Từ Thanh Phong từ người già trong thôn lấy được thuốc cao bí phương, mỗi ngày lúc không bôi thuốc sẽ ôm chân Lương Tấn trong lòng, dựa theo cách thầy trung y dạy xoa bóp cho cậu.
Lương Kiến Quân cho rằng hắn là tri ân báo đáp, vì thế thái độ với hắn càng thêm ôn hòa.
Từ Thanh Phong trong lòng lại rõ ràng, nứt da là vì mình mà lên. Mà nguyên nhân hắn làm như vậy, trừ một phần là báo ân, phần nhiều là muốn biểu hiện cho Lương Kiến Quân xem mà thôi —— hắn nếu đã lựa chọn con đường làm con nuôi người khác thì sẽ không định giữ lại chút mặt mũi hay chí khí đã vỡ vụn kia, chỉ tranh thủ cho mình điều kiện càng tốt mới là mục tiêu duy nhất của hắn.
Cũng không phải tất cả tình yêu đều bắt đầu là ngươi tình ta nguyện, cuối cùng có thể lấy được thiện quả.
Ba tháng trước, Từ Thanh Phong còn cảm thấy đây là một câu vô nghĩa, thẳng đến buổi sáng cũng không coi là tươi đẹp kia, khi hắn không chút để ý lấy được báo cáo kiểm tra sức khoẻ, rốt cuộc thấy ra chút bi thương.
——
Từ Thanh Phong cực có kiên nhẫn nhẹ nhàng xoa bóp, chờ đến chân Lương Tấn rốt cuộc ấm lên, mới giúp cậu đắp lại chăn rồi đi ra ngoài.
Trên di động có hai cuộc gọi nhỡ, hắn lướt xem một chút, gọi trước cho Tần Thời.
Tần Thời vừa chuyển máy đã thở dài, hỏi: “Lương Tấn đã ngủ chưa?”
Từ Thanh Phong ừ một tiếng: “Ngủ rồi.”
“À, ” Tần Thời trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Vậy cậu có định nói cho cậu ấy biết không?”
Từ Thanh Phong chợt thấy đau đầu, nhéo mi tâm nói: “… Còn chưa biết.”
Hắn với Tần Thời luôn không hợp, lúc này bởi vì Lương Tấn mà liên hệ, rất nhiều chỗ vẫn không quen.
Tần Thời cũng không nhẫn nại, khẩu khí không kìm được hơi châm chọc nói: “Cậu không biết? Người đều trở về cậu còn nói không biết? Hay là cậu lại tính trình diễn một lần thay lòng đổi dạ khiến Lương Tấn hết hy vọng?”
Gã thấy Từ Thanh Phong không phản bác, nhịn không được mà tức giận: “Cậu làm ơn có diễn cũng diễn cho thật một tí, lúc đầu là ai nói đau dài không bằng đau ngắn hả?? Tôi dời nửa năm công tác chỉ vì cái trò vớ vẩn này của cậu, cậu thì làm gì nào? Người khác đau ngắn là một đao giải quyết, cậu thì sao, cậu đến thay lòng cũng diễn không nổi, cậu đây là từng đao lăng trì có biết không! Mấy ngày nay cậu ấy gắng lắm mới có chút buông lỏng, cậu hơn nửa đêm phát điên cái gì?!”
Từ Thanh Phong sắc mặt rốt cuộc trầm xuống, hắn im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Tôi làm không được.”
Tần Thời: “…”
“Tôi làm không được trơ mắt nhìn cậu ấy thân thiết với người khác, cũng làm không được nhìn cậu ấy khổ sở thương tâm, chỉ cần tôi còn có thể sống một ngày, tôi một chút cũng không muốn để cậu ấy đến gần người khác.”
Gã rõ rệt trong lời nói có thâm ý, Từ Thanh Phong ánh mắt chợt lóe, lại gật đầu nói: “… Đúng.”
Tần Thời: “…”
“Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, đồng thời cũng muốn giải thích chuyện ở hoa viên khách sạn với cậu.” Từ Thanh Phong trầm mặc, chớp mắt nói: “Tôi vốn nghĩ rất đơn giản, cho rằng chỉ cần cùng Lương Tấn tách ra, cậu ấy chung quy sẽ gặp được người càng thích hợp, sẽ sống càng hạnh phúc hơn bây giờ. Như vậy dù cho ngày sau tôi có buông tay mà đi, cũng coi như không lo không tiếc. Nhưng là tôi không làm được, hơn nữa tôi cũng rất khó tin tưởng, sẽ có người còn thương cậu ấy hơn tôi.”
Hắn thanh âm trở nên trầm thấp, “Cậu đối xử với cậu ấy đã xem như rất tốt, thế nhưng cậu ấy gần đây bị lạnh chân, mười mấy năm qua chưa từng tái phát, vậy mà mấy ngày nay lại muốn cóng đến hỏng. Điều kiện ở phim trường kém là một chuyện, thế nhưng cậu không thể không thừa nhận cậu vẫn không chú ý chăm sóc cậu ấy.”
Tần Thời nghe có hơi chán nản, ngạc nhiên hỏi: “Lạnh chân rất lạ sao? Lương Tấn là người trưởng thành rồi, có phải búp bê sứ đâu, làm cái nghề diễn viên này cái gì khổ không phải ăn? Nửa đêm quay phim, mùa đông nhảy cầu mùa hè mặc áo đã coi như cơ bản biết không, cậu xem ai trên người không thương không đau, dùng cáp treo gặp chuyện không may còn cả đống ấy.”
“Cho nên tôi từ đầu mới không đồng ý cậu ấy làm diễn viên, ” Từ Thanh Phong nói: “Hiện tại cũng không đồng ý.”
Tần Thời: “…”
“Vậy cậu lần này để cậu ta quay phim làm chi? Bộ phim này không phải do cậu đầu tư sao?” Tần Thời khó mà tin nói: “Hay cậu bảo để cậu ta chơi đùa là thật đấy?”
“Là thật. Muốn hoàn thành nguyện vọng làm diễn viên của cậu ấy.”
“…” Tần Thời hồi lâu mới nói: “… Cậu đúng là thần kinh mà.”
Bộ phim lần này Lương Tấn tham dự quay chụp kỳ thật cũng không được người coi trọng. Người khác không biết, nhưng Từ Thanh Phong lại rất rõ ràng phía người sản xuất trước đây đụng phải bao nhiêu cái đinh. Người sản xuất này cũng coi như có khá nổi tiếng, không may kịch bản thật sự rất cũ rích khuôn sáo, đã sớm không phù hợp khẩu vị người xem. Đối phương nhờ người trung gian tìm đến hắn, thái độ gần như hèn mọn, Từ Thanh Phong mỉm cười đối phó, thật không định ném tiền qua cửa sổ.
Sau này khiến hắn thay đổi chủ ý chính là lời nói cuối trước khi đi của vị kia. Đối phương ngôn từ khẩn thiết, bị thư ký Tiêu nửa tiễn nửa đuổi ra ngoài văn phòng, vẫn cố quay đầu thỉnh cầu Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong cuối cùng khó hiểu hỏi: “Nếu bản thân anh cũng không xem trọng kịch bản này, vì sao phải kiên trì muốn quay thế?”
Người sản xuất ngừng một chút, mới cúi đầu cười khổ nói: “Vì một người, tròn một giấc mộng.”
Từ Thanh Phong không hỏi sâu thêm, thế nhưng câu nói này lại khiến hắn sửa lại ý định. Kỳ thật tất cả mọi người không biết, hắn lúc trước thành lập truyền thông Phong Á, coi trọng ngành giải trí sản xuất là một chuyện, về phương diện khác là vì để làm tròn mộng tưởng làm diễn viên của Lương Tấn.
Lúc trước hắn cực lực phản đối Lương Tấn đi ứng tuyển, tuy rằng cậu cố gắng tỏ ra không sao cả, thế nhưng Từ Thanh Phong lại không chỉ một lần nhìn đến cậu yên lặng nhìn tài liệu thi khảo văn nghệ trước kia mà ngẩn người. Lương Tấn là thật sự đam mê, cho dù cậu từng nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thế nhưng loại ánh mắt trông mong dõi theo này không thể lừa được người khác. Từ Thanh Phong sau đó cũng có hối hận, bởi vậy dù thời cơ còn chưa chín mùi đã không thể chờ được mà đầu tư vào truyền thông Phong Á hiện tại, chẳng qua là toan tính muốn bảo hộ Lương Tấn an toàn vững vàng tiến vào giới điện ảnh.
Nhưng mà sau này khi công ty phát triển xuôi chèo mát mái, hắn lại đổi chủ ý.
Lương Tấn quá đơn thuần, hắn vừa không muốn cậu bị thương hay chịu uất ức chỗ người khác, cũng không muốn cậu nếm trải bất cứ cực khổ gì, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên lại cảm thấy giới giải trí chẳng có gì tốt, làm sao so được với ở bên cạnh hắn.
——
Tần Thời bên kia không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên dùng giọng điệu nói chuyện với bệnh thần kinh nói: “Tôi hiểu rồi, cậu không để ý bộ phim ratings, cũng không để ý Lương Tấn diễn tốt hay không, thậm chí cậu cũng không hi vọng cậu ta nổi tiếng phải không?”
Lúc trước Từ Thanh Phong vì nhân vật nam thứ cò kè mặc cả với gã, gã trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng vô cùng khó hiểu. Bộ phim này quay chụp hoàn toàn là vì Lương Tấn, Từ Thanh Phong lại điên khùng muốn để Lương Tấn diễn một vai phụ không quan trọng. Hiện tại xem ra lý do quả thực buồn cười lại đơn giản, hắn sợ Lương Tấn chịu vất vả, cũng sợ cậu ta một phát nổi danh không thể vãn hồi, không thể không gia nhập giới giải trí.
Từ Thanh Phong không nói chuyện, căn bản là chấp nhận.
Tần Thời trong lúc nhất thời không biết nói gì, nói liên tục mấy cái nguyên nhân hậu quả xong, hít sâu một hơi nói: “Từ Thanh Phong, cậu không cảm thấy mình có hơi biến thái hả?”
Gã ngừng một lát, cảm thấy cái từ này cũng không đúng lắm, ngược lại giải thích: “Cậu không cảm thấy hành vi như vậy là đang giam cầm, hay là nói, nuôi nhốt cậu ta sao? Hơn nữa công việc nào mà không phải chịu khổ chịu tội? Lần này cứ cho là cậu theo cậu ta đi quay phim, cậu có thể cam đoan cậu ta không lạnh tay lạnh chân, mà vẫn vui vẻ sao?”
Từ Thanh Phong im lặng một lát, lại từng chữ một đáp: “Tôi có thể.”
Hắn khẩu khí vô cùng nghiêm túc khiến Tần Thời thoáng hoảng hốt. Gã bỗng nhiên nhớ tới thời gian thi đại học, gã xin phép đoàn phim đi gặp Lương Tấn, Từ Thanh Phong lại mỗi lần thế nào cũng phải sớm nộp bài, vật lộn với gã một hồi rồi đuổi gã đi.
Lúc ấy hai người đều minh bạch tâm tư lẫn nhau, đánh mấy trận cũng đặc biệt dữ dội. Tần Thời cũng không phải đánh không lại Từ Thanh Phong, gã khi đó chỉ là không muốn dùng toàn lực, nhịn không được còn kích thích hắn: “Dù sao Lương Tấn cũng thi không nổi trường mày học, tụi mày chỉ cần vừa tách ra, Lương Tấn một phút liền có thể quên mày.”
Từ Thanh Phong áo sơ mi lăn đầy bụi đất, nghe như thế lại nhe răng cười, phô trương nhướng lông mày.
Tần Thời lúc đầu không hiểu ý hắn, sau này mới biết được hắn với Lương Tấn ghi danh cùng một trường. Thành tích Từ Thanh Phong cao hơn Lương Tấn gấp trăm lần, lúc ấy khiến chủ nhiệm lớp liên tục đến thăm hai nhà.
Từ Thanh Phong nói rất ít, bị ép bức nóng nảy liền đơn giản một câu: “Tôi muốn ở cạnh Lương Tấn.”
Tần Thời là nghe Lương Kiến Quân nói, ông nói xong im lặng thật lâu. Tần Thời với chú Lương xem như bạn vong niên, cho rằng ông hiểu ra cái gì, nhịn không được thay hai người che giấu: “Nếu con thi đại học, con cũng muốn cùng Lương Tấn đến trường mà.”
Lương Kiến Quân lại nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không giống. Thanh Phong có thể làm người nối nghiệp của ta.” Ông ngừng một chút, lại nhịn không được nói: “Lương Tấn thằng bé này, tuy rằng ta từ nhỏ nuông chiều nó, nhưng mà tính cách vẫn là người khác nói gì, nó đều để trong lòng. Ta thật sự hi vọng, lúc ta già rồi vẫn có thể bảo hộ nó. Từ lúc nó sinh ra, chiếu cố đến ngày nó già đi. Thay nó an bài hết thảy mọi thứ, không để nó chịu khổ, không để nó chịu tội, không để nó đời này mảy may tiếp xúc đến bất cứ chua ngoa dơ bẩn nào, không để nó chịu bất luận kẻ nào bức bách, hay làm chuyện mình không muốn làm…”
Tần Thời sửng sốt, nhịn không được kinh ngạc nói: “Làm sao có thể.”
Lão Lương lau mặt, kiên định gật đầu nói: “Có thể. Chỉ cần ta còn sống.”