Có đôi khi sống và chết khác nhau chẳng qua là một nắm bụi đất. Nhưng nếu ngẫm kỹ hơn, lại có rất ít người có thể không hề vướng bận mà rời đi. Rất khó nói cách nhau một hòm quan tài, giữa họ ai càng thống khổ. Người đi phần nhiều không cam tâm, cõi lòng đầy vướng bận, trải qua các loại đau khổ cùng dày vò, mà người lưu lại phải đối mặt, lại là vô cùng vô tận, có khi chỉ một bài ca một món ăn hay thậm chí một thân ảnh thôi cũng có thể thống khổ như quát cốt liệu độc*.
(*): dùng dao cạo đi độc dược đã thâm nhập vào xương tủy.
Lúc Từ Thanh Phong xử lý hậu sự cho Lương Kiến Quân từng ở công ty bảo hiểm hàng không gặp qua một người đàn ông thon gầy. Đối phương tự xưng là luật sư, cử chỉ ưu nhã, lời nói thoải mái. Từ Thanh Phong khó được có ấn tượng tốt với người xa lạ như vậy, cũng được nghe chuyện tình giữa đối phương cùng người yêu đồng tính của anh ta.
Câu chuyện bắt đầu không phải không lãng mạn, hai con người cô đơn tịch mịch gặp nhau trong quán bar, nhất kiến chung tình. Ngắn ngủi yêu đương trong một tháng, kết giao, sống chung. Về sau vội vàng mua nhà, come out. Người nọ làm luật sư, người yêu làm thiết kế, hai bên đều có đời sống công tác riêng, lại khó được có thể xử trí thỏa đáng, một người nếu là ra ngoài, người kia cho dù bận rộn thế nào cũng sẽ thu xếp thời gian đưa đón, chưa từng ngoại lệ.
Chuyến bay lần này, vị luật sư kia cũng đã sớm ra sân bay. Anh ta còn từ dưới lầu nhà mình hái một bó hoa dại nhỏ, dùng bản thảo vị thiết kế sư kia thích nhất bao lên, muốn nói cho đối phương biết mình đồng ý phương án sửa chữa của cậu ấy.
Chỉ tiếc anh không dự đoán được, những lời này rốt cuộc đã chậm. Anh không thể đợi đến cái gì, hoa tươi rơi đầy đất, tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Từ Thanh Phong nghe anh ta nói đến một nửa thì phát hiện không đúng, đối phương tươi cười chân thành tha thiết, khuôn mặt đầy ngọt ngào nói về quá khứ. Hắn cuối cùng không đành lòng, ngắt lời nói: anh về sau tính làm sao?
“Tôi?” Luật sư cười cười, nhẹ nhàng nhéo chiếc khuy áo tinh xảo của mình, nói: “Tôi muốn dùng thời gian vài ngày, chuẩn bị hậu sự cho cậu ấy thỏa đáng, ít nhất không thể để cậu ấy ở bên kia chịu uất ức.”
Từ Thanh Phong gật đầu, tiếp theo hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Luật sư cười cười, “Đi theo cậu ấy. Dù sao không thể lại để cậu ấy đợi quá lâu.”
Ngày đó giữa ban trưa, dương quang thực ấm áp, Từ Thanh Phong sau lưng vẫn thấy lạnh lẽo.
Khi người phụ trách bên hãng bay đi đến, người thân các nạn nhân trong phòng hội nghị biểu tình phần nhiều là đạm mạc, hai bên nhận định mấy điều khoản bồi thường song phương, trên mặt hiện lên nhiều tính toán cùng đắn đo, nhưng đáy mắt lại là bi thương không thể xóa nhòa.
Sau đó không lâu Từ Thanh Phong biết được, vị luật sư rốt cuộc ra đi, nghe nói lúc mất xem như có thể diện. Chuyện này từng gây ra chấn động không nhỏ, không ít người dùng ngòi bút làm vũ khí, cho rằng cha mẹ anh ta nuôi đứa con bất hiếu, luật sư cũng quá thiếu trách nhiệm với xã hội. Từ Thanh Phong lúc ấy nặng nề thở một hơi, không thể nói nên lời.
Hắn lúc ấy cũng từng tưởng tượng qua, nếu người gặp chuyện không may là Lương Tấn, hắn sẽ giải quyết thế nào.
Hắn nghĩ, hắn cũng sẽ xử mọi chuyện giống như với Lương Kiến Quân, đem mọi thứ của Lương Tấn chiếu cố chu toàn, chẳng qua sẽ càng dụng tâm hơn một ít. Hắn sẽ sửa sang phân loại hết thảy đồ đạc từ nhỏ đến lớn của Lương Tấn, mỗi một cái sẽ ký lên tên chính mình. Hắn sẽ đích thân tham gia toàn bộ thủ tục trong trong ngoài ngoài của lễ tang, mỗi một dạng đều phải tự thân bài bố. Hắn sẽ tuyển chọn một khối mộ địa tốt, tốt nhất là lưng tựa núi mặt hướng sông, phong thuỷ cực tốt.
Sau đó thì sao?
Sau đó, có thể hàng năm lại sẽ đi qua nhìn một lần, mua cho cậu bó hoa, mang một ít đồ ngọt cậu thích.
Đương nhiên, cũng có thể là vài ngày.
Từ Thanh Phong lúc ấy đang xem một phần văn bản tài liệu, hắn suy nghĩ rất nhiều, ngòi bút lại vô thức chọt ra rất nhiều chấm nhỏ. Hắn bỗng nhiên nhớ tới thời gian trước đây hắn và Lương Tấn cùng nhau làm bài tập, hai người song song ngồi trên bàn, hắn luyện chữ, Lương Tấn ôm mặt ngồi ngẩn người, bút bi chầm chậm dừng trên sách bài tập, vì thế cũng chấm ra rất nhiều chấm nhỏ.
Hắn lúc ấy không kiên nhẫn, bảo Lương Tấn: “Cậu nếu không muốn viết thì ra phòng khách chơi đi!”
Từ Thanh Phong cuối cùng thở dài, nghĩ thầm: Lương Tấn sợ tịch mịch, kỳ thật công việc của mình cũng không bận rộn lắm, mỗi ngày đều đến cũng có thể.
——
Tần Thời đánh giá như vậy cũng không oan uổng hắn, hắn vẫn luôn ích kỷ, cũng không cho rằng ích kỷ có gì là không đúng. Cho nên hắn đương nhiên mà cho rằng tương lai hắn nhất định là người đi sau, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hoàn toàn ngược lại. Cho đến sau này mọi chuyện phát sinh, hắn cũng đồng dạng đơn phương suy tính một phen, quyết định trước tiên chia tay với Lương Tấn.
Làm ra quyết định này là chuyện thực đơn giản, khi đó hắn chủ động liên hệ Tần Thời, người này vẻ mặt khiếp sợ, như thể nuốt phải UFO, hai mắt trợn lên, miệng cũng nửa buổi không khép lại được.
“Cậu cho rằng đang đóng phim trên TV hả?” Tần Thời lúc ấy nổi khùng, khó tin mà rít gào: “Không phải chỉ bị bệnh thôi sao! Ai mà không tai không bệnh? Cậu cũng không phải bệnh ung thư cũng không phải ngày mai là ngoẻo cậu khùng điên cái gì hả? Kết quả chẩn đoán đâu? An bài giải phẫu chưa? Hay là thực ra cậu đã thay lòng đổi dạ muốn đá Lương Tấn sợ tôi tới cửa nhà gây rối nên mới tìm cái cớ đấy?”
Từ Thanh Phong lúc ấy bình thản trấn định, thản nhiên nói: “Cậu không gây phiền toái tôi được.”
“…” Tần Thời bị chặn một chút, tức giận mắng: “Từ Thanh Phong cậu rảnh quá tìm việc đúng không, hay là cậu gần đây không quen nhìn tôi rảnh rỗi tìm tới Lương Tấn nói chuyện hơi nhiều!”
“Có chút, ” Từ Thanh Phong nhìn gã một cái, đợi trước khi gã giơ chân đột nhiên nói: “Cậu có biết ba tôi qua đời thế nào không?”
Tần Thời không biết.
Trên thực tế không riêng Tần Thời, đến Lương Tấn cũng không biết.
Từ Thanh Phong ngồi trên sô pha, vẻ mặt lạnh nhạt, tay phải cầm cái ly một chút cũng không lay động, hắn thản nhiên nói: “Ông ấy là ở trong ngục giam, bệnh phát mà chết.”
“Bệnh này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, theo tôi thấy cũng là xem duyên phúc sâu cạn mỗi người. Chỉ là đại khái Từ gia chúng tôi đời trước làm chuyện gì thất đức, cho nên ông cố tôi, ông nội tôi, đến ba tôi, đều bởi vì nó mà đi. Tôi ước chừng vận khí của mình còn không bằng họ, trừ nguy cơ suy thận, hiện đã tra ra không dưới hai loại biến chứng. Dưới loại tình huống này, tôi rất khó cam đoan tuổi thọ của mình có thể kéo dài bao lâu. May mắn thì mười năm tám năm, thậm chí càng lâu. Xui xẻo thì…”
Tần Thời không nói gì đáp lại, qua một lát nói: “Vậy cậu cũng không thể nghĩ đến trường hợp xấu nhất chứ.”
“Không, tôi tất yếu nghĩ đến chuyện xấu nhất.” Từ Thanh Phong nhìn chăm chú vào hắn: “Tôi không có dũng khí để Lương Tấn sống mà xem mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của tôi. Tôi cũng không nỡ.”
Tần Thời: “…”
Từ Thanh Phong ngừng một lát, lại bình tĩnh phân tích: “Cậu cũng không cần vì tôi cảm thấy khổ sở. Thực tế lựa chọn như vậy coi như song thắng, Lương Tấn còn trẻ, nếu không phải tôi vẫn luôn buộc cậu ấy bên người, khả năng cậu ấy thích phải người khác cũng không phải không có. Chung quy cậu ấy đến cậu cũng từng thích qua.”
Tần Thời: “…”
Từ Thanh Phong: “Tôi duy nhất không yên lòng chính là cậu ấy, chỉ cần cậu ấy có thể tìm đến người thích hợp, tôi cũng có thể yên tâm trị liệu. Nói không chừng như vậy bệnh tình mới tốt lên. Tài sản tôi cũng đã ủy thác luật sư làm xong thủ tục chuyển nhượng, chỉ thiếu cổ phần công ty. Chỉ là tôi sắp tới có lẽ sẽ bề bộn nhiều việc, Lương Tấn cần cậu tới xem.”
Tần Thời nhìn hắn sắc mặt lạnh nhạt như đang công đạo hậu sự, nhịn không được mà mềm lòng: “Cậu không nghĩ tới, nếu cậu ta có thể ở bên cậu, có lẽ sẽ càng tốt sao? Nếu tâm tình cùng tâm trạng có thể ảnh hưởng bệnh tình, có Lương Tấn bên cạnh sẽ có vài chỗ tốt chứ.”
Gã cho rằng Từ Thanh Phong sẽ do dự, hay dù cự tuyệt cũng sẽ nói một hai câu phiến tình.
Ai biết Từ Thanh Phong lại chỉ là uống một ngụm nước, vô cùng bình thường mà lắc đầu: “Không thể.”
Tần Thời: “???”
“Tần Thời, cuộc sống không phải chuyện cổ tích, cũng không phải mấy bộ phim lãng mạn mấy người diễn.” Từ Thanh Phong trầm mặc một chút, bình tĩnh nói ra lời nói dài nhất từ trước tới nay. Hắn nói: “Miễn bàn cái khác, cậu chắc cũng biết câu “Bệnh lâu ngày trước giường không hiếu tử” chứ? Nếu tôi đây là bệnh cấp tính, có lẽ hết thảy còn nhanh gọn chút. Thế nhưng lại không phải, nó là một quả bom nổ chậm, Tây y không có liệu pháp chuyên môn hữu hiệu, chỉ có thể đợi phát bệnh mới tận lực khống chế, khống chế không được lại giải phẫu, giải phẫu không hiệu quả lại nếm thử thay thận.”
“Cậu có hiểu ý nghĩa là gì không?” Từ Thanh Phong ngừng một lát, nói: “Đau bụng hay đau thận là tất yếu, tôi không thể ngồi lâu, nếu Lương Tấn biết, thói quen ẩm thực tất nhiên cũng phải thay đổi, chúng tôi một ngày ba bữa phải chú ý không thể có cái này không thể có cái kia. Lúc tôi thống khổ cậu ấy chỉ có thể nhìn, tôi tiểu ra máu cậu ấy chỉ có thể sốt ruột, tôi cao huyết áp cậu ấy phải đi tìm thuốc. Cậu ấy còn phải thời khắc chú ý cảm xúc của tôi. Tôi phải chú ý để phần eo ít vận động, sinh hoạt tình dục tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Đây mới chỉ là tiền kì.”
“Thống khổ, phiền toái, đều chỉ là một phần. Sinh hoạt dù sao cần tiếp tục, chỉ là chuyện tôi có thể làm càng ngày càng ít, thứ cậu ấy phải gánh vác lại sẽ càng ngày càng nhiều. Tôi nếu đau đớn khổ sở, cậu ấy tất nhiên không thể sống yên ổn. Cậu ấy ngày thường sẽ không còn là nơi nào hoa nở, cá phong thuỷ nào mới sinh bệnh, mà là “Ông xã hôm nay bớt thống khổ một chút, thật đáng giá chúc mừng”.”
“Nếu tôi vẫn không chết, bệnh lại không thể trị tận gốc, chúng tôi từ đây về sau trong suốt thời gian thật dài sẽ phải làm bạn với những thứ như vậy. Tôi rất khó giữ được vẻ mặt ôn hoà tâm tình khoái trá, chúng tôi sẽ rất khó tránh khỏi mà xung đột cãi vả, cảm tình cũng sẽ dần dần phai nhạt. Nếu đến khi ấy Lương Tấn mệt mỏi, cậu ấy đến rời tôi mà đi cũng không thể.”
“Chúng tôi hiện tại tách ra, gọi chia tay. Mà đến lúc đó, chúng tôi tách ra, gọi vứt bỏ.”
…
Từ Thanh Phong ngày đó sau khi nói xong im lặng thật lâu. Tần Thời không nói gì, ngồi đối diện hắn, sắc mặt đồng dạng mà trầm trọng.
Lại cách thật lâu, Từ Thanh Phong mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi hi vọng biết bao nhiêu, tôi chưa từng gặp cậu ấy.”