Tề Diệp không hiểu Lương Tấn vì sao lại hận Tùy Ngọc Lan đến thà rằng tốn tiền cũng không muốn để bà ta sống yên.
Kỳ thật Lương Tấn cũng không nói nên lời.
Tùy Ngọc Lan phẩm hạnh tuy rằng hiếm thấy, nhưng còn xa không đến nỗi phải mướn người đi ép bức bà ta.
Bà ta không muốn cùng người chồng có bệnh chịu nạn chịu khổ mà lựa chọn ly hôn, chuyện này này vốn là rất bình thường. Bà ta không thích đứa con trai này, bởi vì nó cản trở bà ta ly hôn. Bà ta tham tài, muốn sống hưởng thụ, bà ta biết con trai có tiền đồ thì cố ý nịnh bợ, bà ta thấy Lương Tấn có tiền, nghĩ muốn tham lam chiếm nhiều một chút.
Việc này từng cái tách ra mà xem thật sự rất thông thường, nhưng mà chỉ có người tự mình trải qua mới biết được những thứ ích kỷ này tích lũy lại sẽ khiến người khác đau khổ không kém bao nhiêu so với đốt giết hay đánh cướp.
Người chịu đau khổ chính là Từ Thanh Phong, Lương Tấn bên cạnh đồng cảm thụ, hận ý càng sâu đậm.
Nhưng Từ Thanh Phong lại hỏi cậu: “Tôi muốn từ bỏ, em chớ trách tôi, được không?”
Hai người đứng ở tòa nhà hoang tàn cũ nát cạnh gốc cây khô, trong sân nhà cứ cách vài bước là rác rưởi tích lũy theo năm tháng. Gió xuân ấm áp từ đầu thôn thổi đến, cảnh xuân tươi đẹp dọc theo đường đi, vào đến trong sân lại bốc mùi chuột chết hôi thối.
Lương Tấn rút về bàn tay đã ướt mồ hôi, dùng một tay khác nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Từ Thanh Phong, sau đó từ túi áo khoác rút ra hai tờ khăn giấy, từng chút từng chút giúp hắn lau lòng bàn tay. Lúc cậu làm như vậy vẻ mặt vô cùng chuyên chú, Từ Thanh Phong muốn nói lại thôi, lại nghe cậu tiếp tục nói: “Anh còn nhớ không? Mới trước đây em cũng như vậy lau chân cho anh.”
Mùa đông năm ấy, Từ Thanh Phong chỉ có một đôi giày đơn gắng gượng mang qua mùa đông, trời đổ tuyết, giày hai ba ngày đều không khô được, sau này Lương Tấn đổi giày với hắn, ở trên tảng đá bên ngoài trường học hung dữ bắt Từ Thanh Phong ngồi xuống, sau đó từ trong cặp lấy ra khăn giấy tỉ mỉ giúp hắn lau chân sạch sẽ lại để Từ Thanh Phong mang giày lông cừu của mình.
Từ Thanh Phong đương nhiên nhớ rõ. Tâm tư thiếu niên thường mẫn cảm yếu ớt, lúc ấy hắn cho rằng Lương Tấn ghét bỏ hắn chân bẩn. Vì thế còn thực không được tự nhiên, về nhà còn tỉ mỉ rửa chân lại một lần, dùng cây kéo lớn cắt cả móng tay, lại dùng kéo gọt gót chân. Chỉ là hôm sau mang vào giày bẩn, chân đang sạch lại đen thui.
Lương Tấn cười nói: “Khi đó anh xấu hổ đúng không? Em kỳ thật cũng ngượng lắm. Khi đó sợ dơ giày, dì trong nhà lại nhìn ra. Em khi đó không giỏi biểu đạt, tự tay lau chân anh rồi mới thấy hơi ngượng. Nhưng sợ anh đổi ý đành kiên trì đến cùng.”
Từ Thanh Phong ánh mắt nhu hòa, môi giật giật.
Lương Tấn không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói: “Kỳ thật người như em, lại ngốc lại lười, nhát gan sợ phiền phức, còn lòng dạ cao, da mặt mỏng. Chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, những cái này đều có thể mặc kệ. Em có thể kiên trì lau chân cho anh, cũng có thể sáng sớm ngồi xe lửa đến một thành phố khác mua quà cho anh, một đường chạy gấp không nghỉ chỉ vì có thể trở về trong ngày không để anh phát hiện. Em còn có thể không để ý mấy người bạn của ba ngăn cản hay tức giận mà kiên trì chuyển cổ phần cho anh, có thể khi anh muốn chia tay giả ngây giả dại không đi…”
Lương Tấn thấp giọng hỏi: “Thanh Phong, anh nói xem, em còn cái gì không thể làm vì anh chứ… Đồ của bà ta anh không cần em cũng không cần, anh biết rõ, mặc kệ thế nào, em đều sẽ bên anh.”
Từ Thanh Phong trong lòng khó chịu, trong lúc nhất thời thế nhưng nói không nên lời.
Vẻ mặt Lương Tấn lại vô cùng bình thản. Ánh mắt vậu trong veo, như là một trận mưa to sấm sét qua đi, bên dưới đọng lại là vũng nước trong.
Lương Tấn hỏi hắn: “Đã định hôm nay đi chơi, còn tiếp tục không?”
“…” Từ Thanh Phong nhìn cậu, nói: “Tiếp tục.”
—
Di động với ví tiền Từ Thanh Phong và Lương Tấn đều ném ở trong nhà, trên người hai người đều không có vật gì khác, nắm tay nhau bỏ xe đi bộ, từ đầu Từ gia thôn một đường dọc theo ngã tư đường, ngõ hẻm, dọc bờ ruộng, vừa đi vừa ngắm nhìn.
Vùng ngoại thành vào mùa xuân hiển nhiên tươi đẹp hơn so với thành thị nhiều, cỏ mọc lan tràn, trời xanh mây trắng. Họ đều là những đứa trẻ từ nhỏ lớn lên ở đây, Từ Thanh Phong là người bản địa, Lương Tấn tuy là ngoại lai nửa đường đến nhưng cũng không xa lạ gì với ruộng đồng ở đây.
Thửa ruộng cứ cách một khoảng sẽ có một tháp dây cao thế, thiết sắt tam giác nổi bật giữa ruộng, bên dưới là lúa non xanh rờn. Từ Thanh Phong chỉ vào cái tháp hỏi: “Em còn nhớ cái này không? Mới trước đây chúng ta còn thi đấu bò qua nó đấy.”
Lương Tấn híp mắt nhìn, cười nói: “Nhớ chứ. Em mỗi lần bò ba bốn tầng cũng không dám, cứ sợ rớt xuống. Anh vậy mà lần nào cũng bò cao quá trời.”
Từ Thanh Phong cười gật đầu: “Nhưng mà sau này lên cấp hai không lớn gan như vậy nữa, bò mấy tầng lại đi xuống liền, may mà thắng em vẫn không thành vấn đề.”
“Ừ, ” Lương Tấn nói: “Anh còn hôn em đấy.”
Từ Thanh Phong: “…”
Lương Tấn buồn cười nhìn hắn: “Biết anh sẽ quên mà, lần đó anh thắng, cảm thấy thắng hoài không phần thưởng không vui, còn ầm ĩ đòi phạt em.”
Từ Thanh Phong mơ hồ nhớ có chuyện như vậy, nhưng mà Lương Tấn không nói hắn thật đúng là không nhớ ra.
Mấy cậu trai mười mấy tuổi đúng là đang độ tuổi tràn đầy sinh lực, hắn cấp ba năm ấy trong đầu chứa đầy hoocmon, thấy mấy tấm áp phích minh tinh nào gợi cảm là kích động. Huống chi Lương Tấn khi ấy chút mập mạp trẻ con đã lui dần, mắt to mày sáng đích thực đáng yêu vô cùng.
Không chỉ có hắn, mấy cậu nam sinh khác trong lớp cũng thích trêu đùa cậu, chỉ là người khác còn biết che chở cậu, nhiều lắm há miệng gọi tiếng “vợ ơi” cho vui, thật sự động tay động chân …
Từ Thanh Phong hỏi: “Tôi hôn em?”
“Không thì sao?” Lương Tấn hỏi: “Còn có thể là ai chứ?”
Họ đi tới dưới tháp. Lương Tấn dừng chân, kéo áo Từ Thanh Phong để hắn hơi cúi đầu.
Hai người hôn nhau.
Lại tách ra rất nhanh, chỉ đôi tay vẫn nắm lấy nhau, ánh mắt dây dưa một chỗ không mảy may dời đi.
Đồng ruộng ngõ nhỏ mấy năm nay không thay đổi, ven đường hoa thơm cỏ dại mọc ra từ khe mương. Gió vẫn thấm đậm mùi bùn đất và lúa mạch non tươi mát.
Lương Tấn nhìn Từ Thanh Phong nói: “Em biết anh nghĩ gì, đang lo lắng cái gì.”
Từ Thanh Phong: “…”
Ý đồ hôm nay của hắn đích xác rõ rệt, hắn hiểu được mình rất ích kỷ, cũng biết tương lai Lương Tấn có lẽ sẽ vì quyết định của hắn mà thương tâm đau khổ, thậm chí hắn trước đó đã chuẩn bị đầy bụng lý do thoái thác.
Nhưng hiện tại bị Lương Tấn chọc thủng, Từ Thanh Phong một đống lời muốn nói lại không biết làm sao mở miệng.
Gió lộng thổi qua, thanh âm Lương Tấn không lớn lại đặc biệt nghiêm túc. Cậu nâng tay lên vuốt phẳng áo Từ Thanh Phong, ngón tay ngừng ở góc áo nói: “Kỳ thật mấy năm nay chúng ta có thể ở bên nhau em đã rất thỏa mãn.”
“…” Từ Thanh Phong ngừng lại, nói: “Tôi cũng vậy.”
Lương Tấn: “Em rất sớm đã gặp được anh, cùng anh làm bạn học, sau đó sống bên nhau. Tụi mình từ nhỏ đã chưa từng tách xa, học tập đều thực thuận lợi, bạn bè đều rất tốt, em thích anh anh cũng không chán ghét em, quan hệ thân mật của chúng ta lại có thể được người khác chúc phúc, không bị thầy cô răn đe, không bị phụ huynh chia rẽ, cũng không bị bạn bè chỉ trích. Cuộc sống của chúng ta êm ả bình đạm, lại rất ngọt ngào suông sẻ… Em thực thấy đủ.”
“…” Từ Thanh Phong tiếp tục nói: “… Tôi cũng vậy.”
“Nhưng mà…” Lương Tấn giương mắt nhìn hắn, lại qua thật lâu sau, mới nói: “Em vừa biết anh sinh bệnh đã đi cầu thần bái phật, sáng nào cũng thắp nén hương… Sau lần đó anh chuyển biến xấu, em lại ở nhà bày một bàn thờ Phật, chắp tay cầu nguyện. Lại sau này anh ở trong phòng hồi sức mãi không thể tỉnh lại, em ở trong nhà trọ ngày ngày hướng tây quỳ lạy, cầu ông trời tha anh một mạng… Em lúc ấy rất sợ, sau này mới nghĩ đến, nếu lỡ ông trời đã cho chúng ta quá nhiều may mắn, dùng sắp hết rồi, mai này không qua được thì phải làm sao?”
Cậu yết hầu trượt lăn, lại trầm mặc một hồi, nói ra chuyện cậu cân nhắc thật lâu: “Em nghĩ, nếu thật sự đến ngày đó không qua được. Em nhất định sẽ không làm khó anh. Em không thể vì để mình “an tâm” mà khiến anh chịu tra tấn. Nếu đến lúc anh phải chọn đi tiếp hay là lui về phía sau, em đều nguyện ý… nguyện ý ủng hộ anh.”
Cậu nhìn Từ Thanh Phong, ánh mắt lưu luyến, ngữ khí trầm thấp: “Nếu anh sợ em thương nhớ quá sâu, em sẽ làm quen thêm nhiều bạn mới để anh yên tâm; nếu anh lo lắng em không thể tự chăm sóc mình, em sẽ thuê người giúp việc, sống thật nhàn nhã.”
“Em có nhiều hồi ức tốt đẹp như vậy, từng ly từng tí suốt hai mươi năm này, mỗi nụ hôn, mỗi ánh mắt, mỗi lần tranh chấp cãi nhau, em đều nhớ rõ, nếu quá nhớ anh, em sẽ lấy ra ngẫm lại, cũng không xem như là hai bàn tay trắng…”
–
Ngày đó Từ Thanh Phong thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Lời nói cuối cùng của Lương Tấn, đơn giản lại rõ ràng dứt khoát. Cậu nói: “Em chỉ hi vọng anh vui vẻ, cuộc đời về sau không chỉ quanh quẩn một chữ “chết”.”
Từ Thanh Phong tâm thần đại chấn, từ đầu đến cuối không biết nói gì.
Phải nói gì đây? Đây là một hồi bệnh, nó để hắn chịu đủ tra tấn, bệnh nặng không thể khống chế lại nguy hiểm trùng điệp. Hắn bệnh từ giai đoạn sơ kì đến bây giờ cảm xúc mấy lần lên lên xuống xuống. Hắn biết mình có quá nhiều thứ quá mức để ý, tỷ như mặt mũi, tỷ như khúc mắc với Tùy Ngọc Lan.
Người khác muốn sống, đều là có hi vọng. Có thân tình, hữu tình, tình yêu… Mà hắn một thân một mình, chỉ có một Lương Tấn.
Nhưng mà Lương Tấn cũng đã bị hắn liên lụy đến mức này.
Từ Thanh Phong dẫn theo Lương Tấn về Từ gia thôn nhìn ngôi trường tiểu học trước kia, đi lại con đường năm xưa, ngoài việc muốn giải thích với Lương Tấn quan hệ giữa hắn và Tùy Ngọc Lan, cũng thật muốn ôn lại những tháng ngày đã qua, cáo biệt cùng chính mình.
Nhưng hắn không ngờ, Lương Tấn đã nhìn ra.
Lương Tấn nhìn ra hắn ích kỷ, lại tha thứ hắn ích kỷ.
Từ Thanh Phong không kìm được mà hỏi: Lương Tấn có thể vì mày thay đổi hết thảy điểm mấu chốt của cậu ấy. Mày thì sao? Mày có thể làm được không?
Nhưng mà hắn suy tư thật lâu, đáp án lại như trước là —— không thể.
Lương Tấn thay đổi và bao dung vô hạn độ, mà hắn, lại có quá nhiều điều kiện chế thúc.